Ngày tháng thoi đưa, thắm thoát đã hết một năm, không những Trọng Tôn Phi Quỳnh không tới, mà Nhất Bát thần tăng cũng chẳng thấy tăm hơi.
Hạ Thiên Tường thấy đã gần tới Tết Nguyên Tiêu không thể chờ đợi được nữa, bèn nói với Hoa Như Tuyết xin cáo từ. Hoa Như Tuyết mỉm cười nói :
- Tường đệ cứ yên tâm đi trước, nếu Phi Quỳnh tới đây, tôi sẽ bảo lên Thái Bạch phong tìm Tường đệ.
Hạ Thiên Tường mỉm cười hỏi :
- Nhất Bát đại sư chưa về, sao Hoa tỷ không sang Điền Tây tìm?
Hoa Như Tuyết lắc đầu đáp :
- Nhất Bát xưa nay vẫn lấy từ bi làm gốc, tuy có một thân tuyệt học, nhưng chẳng bao giờ chịu phô trương, tay không từng nhuộm huyết, việc gì mà lo? Chàng sở dĩ về muộn, chắc là còn vướng việc riêng, thế giới mông mênh, biết đâu mà tìm được?
Hạ Thiên Tường nghe nàng nói vậy, bèn mỉm cười từ biệt.
Hai người ở chung đã lâu ngày, nên tình thân thiết chẳng khác chị em ruột. Hoa Như Tuyết thân tiễn chàng ra cửa, ân cần dặn :
- Tường đệ tuy lúc này công lực đã tiến nhiều, nhưng cũng đừng nên lấy thế làm tự mãn, nhất là bốn chữ “kiêu căng nóng nảy” lại càng phải kiêng kỵ, chớ coi làm thường.
Hạ Thiên Tường kính cẩn vâng lời, rồi cáo biệt thẳng đường đi sang Chung Nam.
Chàng tới tả cận Thái Bạch phong đã vào ngày mười ba tháng giêng cách ngày sinh nhật của Bác Mạc Yêu Vương chỉ còn có hai hôm.
Thịnh hội tuy chưa đến, nhưng xung quanh ngọn núi Thái Bạch đi chỗ nào cũng gặp các nhân vật võ lâm, đầu trâu mặt ngựa.
Hạ Thiên Tường hỏi dò được biết ai muốn lên núi chúc thọ vợ chồng Hiên Viên Liệt tất phải vượt qua ba cửa quan, công việc không phải dễ dàng như chàng tưởng.
Cửa quan thứ nhất là một trạm thu lễ đặt ở dưới chân núi, nếu lễ vật không thuộc vào loại hãn thế trân kỳ thì người đưa lễ chỉ đứng dưới chân núi uống ba chén rượu thọ rồi về.
Cửa quan thứ hai là một tòa cách núi cheo leo, cao tới ba chục trượng, xung quanh rêu phong phủ trơn như mỡ, nếu không phải là tay khinh công tuyệt đỉnh, thì chỉ còn cách đứng dưới nhìn lên mà thở dài.
Cửa quan thứ ba lại càng đặc biệt hơn nữa, ấy là khách đã đưa được lễ vật trân quí đến có công lực cực kỳ cao minh, leo qua được vách núi rồi, lại phải báo danh với một viên tri khách đứng chờ sẵn trên đầu vách, để hắn bẩm lại với Bát Mạc Yêu Vương. Nếu Bát Mạc Yêu Vương muốn tiếp thì mời lên đỉnh núi dự tiệc, bằng không muốn tiếp thì lại mời xuống chân núi uống rượu thường.
Hạ Thiên Tường hỏi thăm được đầy đủ tin tức, bất giác cau mày, vì cửa quan thứ hai thứ ba, quả thật chàng không thấy khó lắm, duy có cửa quan thứ nhất, thì đào đâu ra lễ vật trân quí mà thông qua được bây giờ?
Trong mình chàng tuy có mấy món dị bảo của võ lâm như tấm lưới nhện đỏ, và chiếc lông chim ngũ sắc thật, nhưng không lẽ lại đem dâng cho Hiên Viên Liệt dùng làm lễ thọ?
Hạ Thiên Tường nghĩ mãi, không biết làm thế nào, đành định bụng cứ đi liều, rồi đến lúc ấy sẽ tùy cơ ứng biến.
Hai hôm sau chính là ngày mười lăm tháng giêng, vừa qua giờ thìn, Hạ Thiên Tường bèn thủng thỉnh đi lên chân núi Thái Bạch.
Lúc này các nhân vật võ lâm đã lũ lượt kéo đến, nhưng lễ vật họ đưa, phần nhiều là loại tầm thường, những người được phép lên núi, trăm phần không được một.
Hạ Thiên Tường đứng ngoài xem, nhận thấy khách đến chúc thọ, đại đa số là người trong hắc đạo, còn các nhân vật chính phái hào hiệp thì tuyệt không thấy một ai.
Chàng nghĩ ngợi một lúc, chợt nghĩ được một kế, sắc mặt lộ vẻ đắc ý, mỉm cười, rồi thốt nhiên dùng ngón Phi Long Cửu Thiên tung mình nhảy lên cao tới bảy trượng, rơi xuống trước trạm thu lễ, cười một cách ngạo mạn khoanh tay đứng im.
Một ngón tuyệt thế khinh công đó, đã làm cho quần chúng kinh hoảng, những tiếng ồn ào thốt nhiên im bặt, hàng trăm làn nhãn tuyến long lanh đổ dồn cả vào Hạ Thiên Tường.
Tên thủ hạ của Bát Mạc Yêu Vương trông coi việc thu lễ bị cái khí võ hiên ngang của Hạ Thiên Tường làm cho bạt vía, y cung kính chắp tay nói :
- Có phải bằng hữu định lên chúc Hiên Viên Pháp Vương và phu nhân không!
Hạ Thiên Tường chỉ lắc đầu một cách lãnh đạm.
Tên thủ hạ ngạc nhiên hỏi :
- Bằng hữu đã không định lên núi chúc thọ thì đến đây làm gì?
Hạ Thiên Tường cười nói :
- Tôi có hai việc còn quan trọng hơn việc chúc thọ Hiên Viên Pháp Vương nhiều, nên cần phải lên núi mới được.
Tên thủ hạ cau mày hỏi :
- Bằng hữu có thể cho tôi biết việc cần đó là việc gì không?
Hạ Thiên Tường cười nói :
- Việc thứ nhất là tôi có hẹn với Bạch Cốt Võ Sĩ, hộ pháp phái Chấn Thiên hôm nay cùng tới đây so tài...
Quần hào có mặt tại đây, không ai là không biết đại danh Bạch Cốt Võ Sĩ, khi nghe chàng nói vậy, ai nấy đều giương cặp mắt hoài nghi nhìn chàng.
Hạ Thiên Tường lại thò tay vào bọc lấy phong chiến thư của Mai Ngọc Thanh ra, giơ lên cho tên thủ hạ xem rồi cười nói :
- Còn việc thứ hai là tôi vâng lệnh năm vị Chưởng môn Thiếu Lâm, Võ Đang, La Phù, Tuyết Sơn, Nga Mi và Phong Trần Cuồng Khách Lệ lão tiền bối đến hạ chiến thư với Hiên Viên Pháp Vương. Các ngươi dám ngăn trở không cho ta lên núi chăng?
Nói vừa dứt lời, chàng hú lên một tiếng trong vắt như rồng ngâm, rồi dùng ngón Bình Bộ Thanh Vân nhảy cao tới năm trượng, nhún mình nhảy thêm mấy bước đã lên tới mười bảy mười tám trượng.
Bọn thủ hạ của Hiên Viên Liệt đã không dám cản chàng, mà dù có cản, cũng không kịp, chỉ đành phóng ba mũi tên phát ra âm thanh và kèm theo một luồng khói đen lên đỉnh núi.
Hạ Thiên Tường lúc này chân khí nội lực đã tăng tiến hơn trước nhiều, bình thường chàng không để ý, nhưng tới lúc trổ thuật khinh công, mới rõ là công lực của mình quả đã tiến một cách không ngờ, bất giác chàng cũng lấy làm cao hứng.
Vượt qua hai ba chục trượng vách núi vừa nhọn vừa trơn, chớp mắt đã lên tới tuyệt đỉnh. Hai vị tăng nhân mặc áo vàng, đứng bên vách núi đăm đăm nhìn chàng, sắc mặt đều lộ vẻ kinh sợ.
Hạ Thiên Tường trông cách phục sức của đối phương, đã đoán ngay ra lai lịch của họ bèn vòng tay thi lễ, mỉm cười hỏi :
- Hai vị đại sư có phải là đệ nhất và đệ tứ thiên tôn trong Kỳ Lâm Hồ Tứ Thiên Cung không?
Hai vị tăng nhân thấy Hạ Thiên Tường đoán trúng lai lịch của mình, thì lấy làm ngạc nhiên hết sức. Vị tăng nhân bên trái chắp tay nói :
- Bần tăng là Nguyên Tĩnh, ngoại hiệu là Nhất Chỉ Thiên Tôn Lãnh Diện Phật còn tứ sư đệ đây là Nguyên Đức, ngoại hiệu là Tam Tuyệt Thiên Tôn Vô Địch Phật. Chẳng hay tiểu thí chủ danh tính là gì?
Hạ Thiên Tường cất cao giọng đáp :
- Tôi tên gọi là Hạ Thiên Tường, đồ đệ của Bắc Minh Thần Bà, tôi vâng lệnh hai vị tiền bối là Trọng Tôn Thánh và Lệ Thanh Cuồng đến bái kiến Hiên Viên Pháp Vương.
Nguyên Tĩnh đại sư không biết là Hạ Thiên Tường ngầm dùng thần công Truyền Âm Nhập Mật phát âm, tiếng nói của chàng đã truyền lên tới đỉnh núi, bèn chắp tay nói :
- Hạ lão đệ hãy chờ đây một lát, để bần tăng vào thông báo...
Nói chưa dứt lời, đã nghe một giọng nói trong trẻo từ trên đỉnh núi đưa xuống :
- Hạ lão đệ là cao đồ của một danh sư, lại là hảo thủ xuất kỳ trong các nhân vật tiền bối của võ lâm Trung Nguyên, đừng nói là có sứ mệnh, dẫu tự nhiên đến chơi, lão phu cũng muốn được tiếp kiến. Vậy Nguyên Tĩnh đại sư nên thay ta đón khách lên núi.
Nguyên Tĩnh đại sư nghe xong nhìn Hạ Thiên Tường lạnh lùng nói :
- Hạ lão đệ công lực Truyền Âm Nhập Mật khá lắm! Hiên Viên Pháp Vương đã có lời mời, xin Hạ lão đệ đi theo chúng tôi.
Hạ Thiên Tường nghe giọng biết Nguyên Tĩnh đại sư có ý không bằng lòng về việc mình dùng công lực Truyền Âm Nhập Mật nên cố ý mượn cớ đưa khách lên núi để so tài khinh công, bèn ngạo nghễ hú lên một tiếng dùng ngón Bằng Bát Cửu Tiêu nhảy lên vài trượng, nhằm đỉnh núi Thái Bạch phóng đi như bay.
Nguyên Tĩnh đại sư không ngờ Hạ Thiên Tường nói đi là đi, hành động nhanh như điện, sợ mình bị lạc hậu thì ê mặt, bèn cũng vội thi triển khinh công đuổi theo.
Trên đỉnh Thái Bạch đã bày mấy thời thịnh yến, tất cả bọn Chấn Thiên đều có mặt trong đó, không thiếu người nào. Bạch Cốt Võ Sĩ và Bạch Cốt Tiên Tử thì ngồi ở hàng ghế thủ tịch.
Ngồi hàng ghế thủ tịch trừ Bạch Cốt nhị ma và Thích Đại Chiêu Thiết Quan đạo trưởng ra, còn có một chàng quái hán da đen, một quái khách lùn, cùng một bà già tay chống gậy trúc, tóc bạc phơ phơ, một ông già mặc áo ngân bào, dáng người gầy gò, thân hình phiêu dật.
Hạ Thiên Tường biết người da đen tức là một nhân vật trong Thân Độc song quái còn người lùn là nhân vật trong Đông Doanh tam nụy một bọn hung tàn ngoại vực, quả nhiên đều tụ tập ở đây, chỉ còn thiếu có Hách Ni Cam Lỗ và Kim Đao Tân Nhị Lang là chưa thấy.
Còn bà già tóc bạc và ông lão mặc áo ngân bào, có lẽ chính là Hiên Viên Liệt và Kim Hoa Thánh Mẫu.
Trong khi nghĩ ngợi, Hạ Thiên Tường chợt nhận thấy sáu luồng nhãn quang đang chòng chọc nhìn một cách hung ác.
Sáu luồng nhãn quang đó chính là của ba anh em Long thị tam hung, đang đứng sau lưng ông già mặc áo ngân bào.
Hạ Thiên Tường thấy ba anh em họ Long đứng hầu phía sau ông già càng đoán chắc ông ta chính là Hiên Viên Liệt, bèn bước lên hai bước khom mình thi lễ nói :
- Bắc Minh môn hạ, mạt học võ lâm là Hạ Thiên Tường xin tham kiến Hiên Viên Pháp Vương và Thánh mẫu, chúc hai vị sống lâu muôn tuổi.
Kim Hoa Thánh Mẫu lặng im không nói, chỉ đưa mắt nhìn Hạ Thiên Tường một lượt, sắc mặt không lộ vẻ vui hay buồn. Hiên Viên Liệt thì tỏ ra nhã nhặn hòa ái, xua tay cười nói :
- Ta không dám nhận lời chúc thọ, ta chỉ muốn xem mặt một nhân vật xuất loại bạt tụy của võ lâm Trung Nguyên mà thôi! Tôn sư có được mạnh không?
Hạ Thiên Tường thấy ông ta hỏi thăm ân sư của mình, vội đứng nghiêm chỉnh, sắc mặt buồn rầu đáp :
- Gia sư đã thành đạo!
Hiên Viên Liệt nghe nói giật mình, buột miệng kêu lên :
- Hoàng Phủ Thần Bà đã thành đạo, thì trong đời này ra còn tìm đâu được một đối thủ nữa?
Mấy câu nói ấy thật quá ngạo mạn, các nhân khác đều tôn thờ vợ chồng Hiên Viên Liệt như một bậc thần minh, còn không lấy làm khó chịu, chứ như Bạch Cốt Võ Sĩ và Bạch Cốt Tiên Tử đều cảm thấy sượng mặt chỉ đưa mắt nhìn nhau nín lặng.
Hạ Thiên Tường trông thấy phân minh, liền nhướng cặp lông mày, cao giọng nói :
- Lão tiền bối tuy tài cao như núi, học rộng như bể, thiên hạ đều trọng vọng, nhưng các vị cao nhân trong võ lâm thiếu gì kỳ khách? Theo chỗ tôi biết thì những người công lực cao siêu, so với lão tiền bối đều có thể ngang vai ngang sức, mỗi người riêng một sở trường.
Hiên Viên Liệt à một tiếng rồi nói :
- Những người đó là ai? Lão đệ thử nói ta nghe!
Hạ Thiên Tường chờ cho đối phương nói xong, vùng ngửa mặt lên trời, buông một chuỗi cười sằng sặc.
Hiên Viên Liệt ngạc nhiên hỏi :
- Lão đệ cười gì vậy?
Hạ Thiên Tường nhướng mày đáp :
- Chúng ta đã không có dây dưa với nhau về tôn phái thứ bậc, Hạ Thiên Tường sở dĩ tôn xưng người là lão tiền bối, chẳng qua chỉ trọng về tuổi tác. Hạ Thiên Tường đến đây là khách lão tiền bối là chủ, đã là chủ khách, tất phải có lễ khoản đãi, vậy mà từ lúc vãn bối lên đây, chưa thấy lão tiền bối ban cho một chỗ ngồi, một chén rượu, làm sao có thể cùng lao tiền bối bàn về anh hùng thiên hạ được?
Hiên Viên Liệt thấy Hạ Thiên Tường nói năng đĩnh đạc, hào khí ngất trời, cũng sinh lòng kính nể, bèn giơ tay mời chàng vào tiệc, đoạn cười ha hả nói :
- Hạ lão đệ dạy phải lắm, Hiên Viên Liệt già nua lẩm cẩm, xin nhận tội thất lễ! Nào, trước hết ta hãy xin kính lão đệ một chén rượu ngon, gọi là...
Hạ Thiên Tường đỡ lấy chén rượu, không đợi Hiên Viên Liệt dứt lời, vội cười nói :
- Lão tiền bối chớ quá khiêm, chén rượu này lẽ ra Hạ Thiên Tường phải kính lão tiền bối để tạ tội mới phải.
Hiên Viên Liệt hỏi :
- Lão đệ có tội gì mà phải tạ?
Hạ Thiên Tường cười nói :
- Dưới chân núi có trạm thu lễ, đã nêu một qui lệ là: ai không có lễ vật gì trân quí thì không được lên núi. Hạ Thiên Tường muốn lên núi nhưng thẹn vì chỉ có hai bàn tay trắng...
Chàng nói tới đây, Hiên Viên Liệt đỏ bừng mặt, ngoảnh lại nói với Thích Đại Chiêu :
- Thích chưởng môn nhân hãy ra lệnh thủ tiêu ngay cái lệ hủ bại ấy đi, nếu không thì tiệc rượu này, vợ chồng Hiên Viên Liệt thật không dám thao nhiễu!
Thích Đại Chiêu không sao được, đành phải vâng lệnh lui ra. Kim Hoa Thánh Mẫu lườm Hạ Thiên Tường một cái, tỏ ra căm giận vô cùng.
Bát Mạc Yêu Vương chờ Thích Đại Chiêu đi khỏi, mới mỉm cười nói với chàng :
- Hạ lão đệ lúc này đã uống rượu rồi, đã có thể bàn tới các nhân vật anh hùng thiên hạ được chưa?
Hạ Thiên Tường nâng chén rượu nhắp một hơi, rồi đưa mắt nhìn Bạch Cốt song ma, mỉm cười nói :
- Vừa rồi lão tiền bối đã coi người bằng nửa con mắt, ngài cho là sau khi ân sư tôi thành đạo, thì trong đời không làm gì còn đối thủ nữa, nhưng lão tiền bối không biết rằng “Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt!” Ngay ở trên ngọn Thái Bạch này cũng có những nhân vật cao tài tuyệt nghệ, lệch đất nghiêng trời, còn phải tìm đâu xa?
Hiên Viên Liệt quả không biết Bạch Cốt song ma công lực thâm hiểm thế nào, bèn mỉm cười nói :
- Hạ lão đệ nói thế có lẽ tự cho mình giống Tào Mạnh Đức năm xưa uống rượu thanh mai và nói với Lưu Huyền Đức “Thiên hạ anh hùng duy chỉ có Sứ Quân và Tháo!” Phải không?
Hạ Thiên Tường lắc đầu cười nói :
- Lão tiền bối đoán sai rồi? Lão tiền bối tuy có thể liệt vào hạng Tào Tháo được, nhưng Hạ Thiên Tường là một kẻ mạt học võ lâm, đâu dám ví với Lưu Sứ Quân?
Câu nói tuy vừa khắc nghiệt, vừa hàm ý thóa mạ, nhưng ngoài mặt chàng vẫn không hề tỏ vẻ diễu cợt, làm cho Hiên Viên Liệt phải dở khóc dở cười.
Hạ Thiên Tường lại trỏ Bạch Cốt song ma mỉm cười nói :
- Hai vị tiền bối đây đều là bậc cao minh, uy danh lừng lẫy ở Trung Nguyên từ lâu, cứ con mắt Hạ Thiên Tường coi, thì lão tiền bối công lực dẫu cao cũng quyết không hơn được!
Hiên Viên Liệt a một tiếng, ngoảng mặt nhìn Bạch Cốt song ma rồi nâng chén rượu lên cười nói :
- Hiên Viên Liệt vừa rồi nói năng cuồng ngạo, mong hai vị đạo hữu tha thứ cho.
Bạch Cốt Võ Sĩ và Bạch Cốt tam ma nghe nói, đều cảm thấy run sợ biết rằng Hiên Viên Liệt đã bị Hạ Thiên Tường nói khích, nên mới dùng công lực cực cao của nội gia chân lực Chấn Nhĩ Thiên Thanh nói để dò xét.
Bèn đưa mắt nhìn nhau, rồi cũng dùng công lực Chấn Nhĩ Thiên Thanh nâng chén cười nói :
- Hiên Viên Pháp Vương và phu nhân đều là những tay tuyệt học vô song, thiên hạ kính ngưỡng, chúng ta là bạn đồng đạo, có đâu lại để ý đến việc nhỏ mọn ấy.
Hiên Viên Liệt thấy hai người cũng dùng công lực Chấn Nhĩ Thiên Thanh trả lời, biết là Hạ Thiên Tường không nói dối. Bèn lại hỏi chàng :
- Trừ hai vị đạo hữu của ta đây, ngươi còn nhận thấy bao nhiêu vị tuyệt thế cao nhân nữa?
Hạ Thiên Tường cười ha hả :
- Ngũ nhạc, tam sơn, bát hoang, tứ hải, thiếu gì tráng sĩ anh hùng, trừ mấy vị Chưởng môn các môn phái lớn mà ai cũng biết ra, còn thì đại loại như Thiên Ngoại Tình Ma Trọng Tôn Thánh, Phong Trần Cuồng Khách Lệ Thanh Cuồng, Giáng Tuyết Tiên Nhân Lăng Diệu Diệu, Cửu Thiên Ma Nữ Đồng Song Song...
Hiên Viên Liệt vừa lắng tai nghe, vừa lắc đầu cười nhạt, tỏ ý không coi những người ấy vào đâu.
Hạ Thiên Tường thấy lão cười cợt như vậy, cũng hơi tức bèn cười nhạt nói :
- Lão tiền bối không nên kiêu ngạo quá như vậy! Nên biết những bậc cao nhân tôi vừa kể đó toàn là những tay bản lĩnh kinh người, không kém gì lão tiền bối. Ngoài ra còn một nhân vật kỳ tuyệt nữa, vị này công lực nhất định còn ở trên lão tiền bối!
Hiên Viên Liệt giật mình vội hỏi :
- Người ấy là ai? Hạ lão đệ mau nói cho ta biết!
Hạ Thiên Tường cười nói :
- Người này tên gọi là Hạ Hầu Tốn. Ông ta bình sinh chỉ có một điều ân hận, là tìm khắp trong làng võ, không một ai có đủ tư cách đối thủ với ông ta.
Hiên Viên Liệt có vẻ cao hứng, mỉm cười hỏi :
- Hạ Hầu Tốn hiện nay ở đâu? Ta muốn tìm ông ta đấu thử ba ngàn hiệp cho giãn gân cốt kẻo cứ ngồi không mãi, lại phải than rằng thịt bắp vế lại đầy ra!
Hạ Thiên Tường lắc đầu nói :
- Hạ Hầu lão nhân công lực cao thâm không thể tưởng tượng được mà tông tích cũng bí mật khó tìm. Tôi cũng không biết ông ta ở đâu!
Nói xong, bèn đem câu chuyện gặp Hạ Hầu Tốn thế nào và hai vị kỳ khách Thiên Vũ Thượng Nhân, Tam Tuyệt Chân Nhân cùng tọa hóa làm sao, kể hết cho Hiên Viên Liệt nghe.
Hiên Viên Liệt tuy không biết Hạ Hầu Tốn, nhưng đã nghe danh Tam Tuyệt Chân Nhân và Đường Nhất Mộng từ lâu, nên cũng đoán là công lực họ Hạ Hầu chắc phải cao minh lắm, bèn đứng dậy gật đầu cười nói :
- Nếu Hạ Hầu Tốn quả là bậc cao minh thật thì thế nào ta cũng tìm được!
Hạ Thiên Tường hỏi :
- Lão tiền bối định tìm bằng cách nào?
Hiên Viên Liệt cười nói :
- Ta có nuôi rất nhiều giống chim lạ và thú lạ, ta sẽ làm vài chục chiếc bảng, trên đề rằng: Hiên Viên Liệt hẹn gặp Hạ Hầu Tốn, sai tụi nó đeo đi khắp các nơi danh lam thắng cảnh, hoặc những nơi ít có dấu chân người qua lại, bay lượn rong chơi. Hạ Hầu Tốn nếu quả là một nhân vật cao minh thì trông thấy những tấm bảng ấy, tất phải đến đây tìm ta.
Hạ Thiên Tường gật đầu khen phải, Hiên Viên Liệt lại hỏi :
- Lão đệ lên đây hôm nay, mục đích có việc gì?
Hạ Thiên Tường nói :
- Vãn bối có hai việc quan trọng, một là nhân các vị lão tiền bối trong giới võ lâm Trung Nguyên có một phong thư, sai tôi đem đến trình lão tiền bối.
Vừa nói vừa thò tay vào bọc, lấy phong chiến thư đặt lên trước mặt Hiên Viên Liệt.
Hiên Viên Liệt xem qua phong thư, rồi đưa cho Kim Hoa Thánh Mẫu, cười nói :
- Các vị cao thủ võ lâm Trung Nguyên hẹn ta đến Tết Trung Thu sang năm sẽ tới đây họp mặt.
Kim Hoa Thánh Mẫu từ lúc Hạ Thiên Tường lên núi tới giờ, chưa hề hé miệng, lúc này xem chiến thư xong, mới lạnh lùng hừ một tiếng rồi nói :
- Như vậy càng đỡ cho chúng ta phải bận tay nhưng từ nay đến Tết Trung Thu sang năm còn những một năm rưỡi nữa lâu quá, ai mà đợi được?
Hiên Viên Liệt cười nói :
- Vợ chồng ta mới giao thủ với các nhân vật Trung Nguyên lần đầu, cũng nên để họ có thì giờ sửa soạn ung dung chứ!
Đoạn lại nói với Hạ Thiên Tường :
- Phiền lão đệ nói với các vị kí tên trong thư là vợ chồng Hiên Viên Liệt và tất cả các đồng đạo hảo hữu đều vui lòng y ước.
Hạ Thiên Tường vâng lời, kế lại nhìn Bạch Cốt Võ Sĩ cười nói :
- Còn việc thứ hai là Hạ Thiên Tường định đến Thái Bạch tiễn ước Bạch Cốt Võ Sĩ lão tiền bối.
Bạch Cốt Võ Sĩ rất lấy làm khó nghĩ, vì hôm ở Huyền Băng Nguyên, hai lần đối chưởng lão nhận thấy Hạ Thiên Tường công lực rất cao, chỉ trừ khi hai bên giao đấu đường hoàng, mới có thể thắng nổi, còn chỉ định dùng một chưởng để hạ hắn thì khó lắm. Vả lại mình là một nhân vật tiếng tăm lừng lẫy khắp Trung Nguyên, nếu đánh một tên hậu bối võ lâm không xong thì trước mặt Hiên Viên Liệt và Kim Hoa phu nhân tránh sao khỏi mất thể diện?
Lão chợt nảy ra một kế, bèn mỉm cười nói :
- Nếu hai bên đã ước hẹn Tết Trung Thu sang năm sẽ cùng lên Thái Bạch phong hội họp, thời cái hẹn một chưởng của chúng ra cũng nên dời tới ngày ấy là phải. Và hôm nay là ngày sinh nhật của Hiên Viên Pháp Vương, trong tiệc mừng ta không nên gây chuyện hung dữ!
Hạ Thiên Tường cũng thầm phục đối phương tâm cơ giảo hoạt, liền gật đầu cười :
- Lão tiền bối đã muốn cải kỳ, Hạ Thiên Tường cũng xin vui lòng chiều ý.
Hạ Thiên Tường nói xong, lại nâng chén rượu lên uống một hơi, đoạn hỏi Hiên Viên Liệt :
- Xin hỏi lão tiền bối: Hách Ni Cam Lỗ và Kim Đao Tân Nhị Lang đâu sao không thấy mặt?
Hiên Viên Liệt cười nói :
- Bọn họ đã đến đây tặng vợ chồng ta một vật rất quí rồi có việc cần vội vã đi ngay.
Hạ Thiên Tường chợt nghĩ ra một việc bèn nhướng mày hỏi :
- Có phải hai người ấy đã tặng lão tiền bối một bộ nhuyễn giáp ghép bằng ba chục mảnh Hộ Huyệt Long Lân không?
Hiên Viên Liệt ngạc nhiên hỏi :
- Sao lão đệ đoán đúng thế? Bộ Hộ Huyệt Long Lân là một chí bảo của vị kỳ hiệp Đại Biệt Tản Nhân thời xưa để lại, người thường chỉ cần lấy một mảnh cũng khó khăn thay, huống hồ đằng này lại có đến ba chục mảnh ghép thành một bộ giáp, thật đáng gọi là “hãn thế trân kỳ”.
Hạ Thiên Tường lẳng lặng nghe xong, chợt ngửa mặt lên trời, buông một chuỗi cười giòn khanh khách.
Hiên Viên Liệt ngạc nhiên, chú ý nhìn chàng, hỏi :
- Hạ lão đệ cười gì vậy? Lão phu nói thế không đúng ư?
Hạ Thiên Tường mím miệng nói :
- Lão tiền bối cho Hách Ni Cam Lỗ và Kim Đao Tân Nhị Lang tặng bộ Hộ Huyệt Long Lân nhuyễn giáp là một lễ chúc thọ cực kỳ trân quí, nhưng theo ý Hạ Thiên Tường thì lại cho rằng bọn họ đối với lão tiền bối đã tỏ ra cực kỳ hỗn xược.
Hiên Viên Liệt kinh ngạc vội hỏi :
- Câu nói ấy bởi đâu mà ra?
Hạ Thiên Tường cười nói :
- Lão tiền bối chỉ biết bộ Hộ Huyệt Long Lân là của quí, nhưng chắc không biết lai lịch của nó thế nào?
Hiên Viên Liệt gật đầu nói :
- Lão phu không biết thật!
Lúc này Thích Đại Chiêu ngồi trên bàn tiệc mặt đã đỏ bừng, mấy lần toan nói lại thôi.
Hạ Thiên Tường liền đem câu chuyện hôm ở Chấn Thiên đại hội, hai con vượn ác chiến, rồi Hách Ni Cam Lỗ và Tân Nhị Lang thừa lúc không ai để ý, cướp bộ nhuyễn giáp của con vượn trắng Tiểu Bạch bỏ chạy thế nào kể hết cho Bát Mạc Yêu Vương nghe, rồi kết luận :
- Lão tiền bối thử nghĩ coi, bộ giáp này lai lịch của nó đã như thế, vậy mà hai người kia đem dùng làm lễ chúc thọ, như vậy chẳng phải là một đại bất kính, coi lão tiền bối cũng như con vượn là gì?
Hiên Viên Liệt bị Hạ Thiên Tường chửi xỏ một hồi, thật là dở cười dở khóc, đôi mày cau lại, nhìn Thích Đại Chiêu, hỏi :
- Thích chưởng môn nhân là chủ trì đại hội Chấn Thiên, tất nhiên phải biết những câu Hạ lão đệ nói vừa rồi là đúng hay sai chứ?
Thích Đại Chiêu không lẽ lại chối, đành phải gật đầu công nhận.
Hiên Viên Liệt sắc mặt đỏ bừng nhướng cao lông mày, nói với Hạ Thiên Tường :
- Lão phu luyện nội gia chân lực đã đủ hỏa hầu, không cần phải dùng đến Hộ Huyệt Long Lân nhuyễn giáp. Nếu quả đúng sự thực như thế, ta xin giao trả lão đệ bộ giáp ấy.
Hạ Thiên Tường nghe nói, cũng phải khen thầm Hiên Viên Liệt quả không hổ là một vị khôi thủ quần ma, tâm địa độ lượng thật khác hẳn những bọn ma quái tiểu yêu.
Nhưng lão quái khách lùn lại xua tay ra hiệu cho Hiên Viên Liệt nói một thôi một hồi bằng tiếng Tây Vực.
Hiên Viên Liệt trầm ngâm một lúc rồi nói với Hạ Thiên Tường :
- Vị này tức là Chư Bản Anh Cơ trong Đông Doanh tam nụy ông ta muốn rằng bộ Hộ Huyệt Long Lân đã là của con vượn trắng của Trọng Tôn Phi Quỳnh, thì nên chờ Trọng Tôn Phi Quỳnh hoặc con vượn trắng đến lấy. Không phải giao cho lão đệ nữa.