Mai Khôi Sứ Giả

Chương 53: Độc đấu quần tà




Không ngờ Bào Tam Cô, chẳng những khi ngưng tụ công lực thì thân thể rắn như sắt, lại nhân ở trong động Giáng Tuyết lâu ngày khổ luyện Tuyết Đống Cương Thi, nên dù khí lạnh đến đâu mụ cũng không sợ.

Vì vậy nên băng tuyết tuôn ra như mưa, cũng không sao ngăn nổi mụ, chỉ thấy một cái bóng đầu bạc phơ phơ, mặt mũi nanh ác, từ trong màn mưa tuyết nhảy lên đầu Huyền Băng Nguyên.

Tôn Cửu Tiêu, một trong năm tên đệ tử phái Tuyết Sơn, tính nóng như lửa, thấy hai mặt trận kia đã đẩy lui được quân địch, còn mặt trận của mình lại bị đối phương vượt qua thì giận lắm, lập tức xông lên, dùng một chiêu Thôi Vân Xuyết Trục dồn tụ thần công đánh vào vai bên trái Bào Tam Cô. Bào Tam Cô cười nhạt nói :

- Ngọc bằng hạt tấm, cũng dám khoe ánh sáng cơ à?

Mụ vừa phất ống tay áo bên trái lên, tức thì một luồng cương phong rất mạnh, ào ào phóng ra, Tôn Cửu Tiêu chỉ kịp kêu một tiếng hự, thân hình đã bật lùi lại phía sau mấy bước.

Bào Tam Cô tay trái phất ống tay áo gạt Tôn Cửu Tiêu, tay phải phát ra bốn đốm Cửu U Lân Hỏa đánh bọn Lãnh Oánh, Lãnh Khiết, một mặt vận khí kêu to :

- Ta đã xông lên được đầu nguyên rồi, Chưởng môn sư đệ mau xuất lĩnh đại đội tấn công lên đi!

Nói chưa dứt lời, một đám mây đỏ và một cái bóng cao lớn đã đồng thời lăng không phóng tới.

Cái bóng đó chính là Lãnh Bạch Thạch, vừa ở trong Thiên Hàn cốc trở ra. Còn đám mây đỏ tức là tấm lưới nhện đỏ của Hạ Thiên Tường tung ra vét hết bốn đốm Cửu U Lân Hỏa của Bào Tam Cô.

Lãnh Bạch Thạch quay mắt nhìn Bào Tam Cô cười gằn nói :

- Mụ già tới đây hay lắm! Chúng ta thật có tiền duyên, hôm nay phải đánh nhau một trận cực kỳ thấy khoái mới hả!

Miệng vừa cười, tay vừa phóng luôn hai chiêu Chấn Hãm Càn Khôn, Thôi Sơn Sân Hải, kèm theo thần công Cửu Chuyển Thiên Hàn, uy lực vô cùng mãnh liệt, nhằm Bào Tam Cô đánh tới.

Bào Tam Cô nghiến răng kèn kẹt, dùng một chiêu Thân Thủy Đồ Kình hóa giải lại thế tấn công của đối phương, rồi lập tức phản công dồn lại.

Lúc này dưới chân núi, Thích Đại Chiêu thấy sư tỷ đã phá vỡ được phòng tuyến bên trái, bèn hớn hở phất tay áo rộng, xuất lĩnh quần tà kéo nhau lên núi chỉ để một mình Thiết Quán đạo trưởng ở lại để lấy sức.

Thân Đồ Hợi thấy năm tên đệ tử đã để Bào Tam Cô lọt vào phòng tuyến thì hoảng sợ, vừa định chạy đến tiếp cứu, chợt thấy Lãnh Bạch Thạch đã nhảy vào giao chiến với Bào Tam Cô, Hạ Thiên Tường cũng vừa tung Hồng Vân Thù Ty Võng ra quơ hết Cửu U Lân Hỏa nên cũng yên tâm đôi chút.

Nhưng tình thế trên Huyền Băng Nguyên vừa hơi hòa hoãn thì dưới chân núi, bọn Chấn Thiên quần tà đã tấp nập nhảy lên, Tần Lạc Phố cau mày nói với Thân Đồ Hợi :

- Lần này đối phương kéo cả bọn lên tấn công, nếu chúng ta không dốc toàn lực chống cự lại, e không giữ nổi phòng tuyến này mất!

Thân Đồ Hợi sắc mặt trầm trọng, gật đầu tỏ vẻ đồng ý, rồi cùng Mai Ngọc Thanh và Tần Lạc Phố, hợp sức đẩy hai tòa núi băng và tuyết cho đổ nhào xuống.

Hai tòa núi này tuy mới đắp, chỉ cao chừng một trượng, nhưng cùng một lúc đổ lật cả xuống, sức mạnh có tới hàng vạn cân, không những ngăn được thế của đối phương, mà lại còn làm vài người trong số đó bị thương nhẹ.

Bọn Chấn Thiên quần tà không hiểu trên Huyền Băng Nguyên có bao nhiêu băng tuyết, nên đều cau mày nhìn nhau, không biết tính kế gì.

Thích Đại chiêu trong bụng chỉ lo cho sư tỷ Bào Tam Cô một mình ở trên đầu Huyền Băng Nguyên tình thế mười phần nguy cấp. Lão vò đầu bứt tai, cây gậy sắt trong tay luôn luôn gõ xuống mặt đất.

Lúc này, Lãnh Bạch Thạch và Bào Tam Cô đã đấu hơn năm chục chiêu, nhưng một người là đại hiệp Tuyết Sơn, một người là nữ ma Giáng Tuyết, hai bên công lực ngang nhau, không phân hơn kém. Hạ Thiên Tường thấy vậy liền hỏi Tần Lạc Phố :

- Lão tiền bối bảo Lãnh đại ca cháu liệu có thắng nổi Bào Tam Cô không?

Tần Lạc Phố lắc đầu nói :

- Hai người hỏa hầu ngang nhau, đồng tài đồng sức, họ có thể đấu đến lúc nào kiệt hết chân lực cũng chưa chắc đã phân thắng phụ.

Hạ Thiên Tường lại nói :

- Bọn Thích Đại Chiêu ở dưới núi, người nào người nấy đôi mắt đều hau háu như hổ rình mồi, khi nào lại để hai người giao đấu lâu như thế! Cháu muốn giúp Lãnh đại ca cháu một tay hạ Bào Tam Cô cho sớm nhưng lại sợ trái với quy củ giang hồ.

Tần Lạc Phố chỉ xuống chân núi, mỉm cười nói :

- Bọn chúng tự nhiên kéo bè họp hội đến đánh trộm người ta thế kia, có kể gì đến quy củ giang hồ không? Nếu chúng ta không sớm nghe tin, thì lúc này trên Huyền Băng Nguyên đã thây chất thành núi, máu chảy thành sông từ lâu rồi!

Hạ Thiên Tường cười nói :

- Theo lời lão tiền bối thì cháu giúp Lãnh đại ca là đáng lắm, phải không?

Tần Lạc Phố cũng cười nói :

- Người ta có câu rằng: “Gặp Văn Vương bàn lễ nghĩa, thấy Kiệt Trụ nói binh đao!“, sao lại không đáng.

Nói chưa dứt lời, Hạ Thiên Tường đã lập tức phóng ra một chiêu Phổ Độ Chúng Sinh nhằm Bào Tam Cô điểm vào Vựng Huyệt.

Bào Tam Cô đang đấu với Lãnh Bạch Thạch, nhân hai bên công lực tương đương, nên phải toàn thân ứng phó, chiêu nào phóng ra cũng đủ sức bạt núi băng ngàn, kinh trời động đất, khi nào còn nghĩ tới một người xưa nay vẫn cao ngạo, coi người bằng nửa con mắt như Hạ Thiên Tường, lại nhân lúc ấy ra tay ám toán.

Mãi tới khi phát giác ra sự đó, mụ mới giật mình kinh sợ, vừa định chống đỡ, nhưng Hạ Thiên Tường đã dốc toàn lực vào ngón Càn Thiên Chỉ, hóa thành một luồng kinh khí vô thanh vô sắc uy lực cực kỳ ghê gớm, yểm hộ chiêu Phổ Độ Chúng Sinh, cách không điểm vào cạnh sườn mụ.

Bào Tam Cô cảnh giác hơi chậm, nên không tránh kịp, chỉ kịp kêu lên một tiếng, rồi lập tức ngã ngay.

Lãnh Bạch Thạch giao đấu đang hăng say, chợt thấy tình hình đột nhiên biến chuyển, bèn trợn trừng đôi mắt, giậm chân gắt :

- Hạ lão đệ làm thế là nghĩa lý gì? Hiền đệ sợ ta không địch nổi mụ ấy chăng?

Hạ Thiên Tường vội cười nói :

- Lãnh đại ca thần công vô địch, nhất định thế nào cũng thắng, nhưng phái Chấn Thiên đông quá, và họ sắp ùa lên tấn công bây giờ, tiểu đệ làm việc này có hơi mạo muội nhưng thực ra chỉ vì sự an nguy của toàn thể phái Tuyết Sơn, xin Lãnh đại ca lượng giải cho!

Lãnh Bạch Thạch nghe xong, chợt đỏ bừng mặt, cúi xuống nhấc bỗng Bào Tam Cô, chạy ra đầu nguyên, giơ cao lên cho bọn Chấn Thiên trông thấy, rồi gọi to :

- Chưởng môn phái Chấn Thiên nghe đây: sư tỷ ngươi là Bào Tam Cô đã bị Hạ lão đệ điểm huyệt, nếu các ngươì còn dám cuồng vọng nữa, ta sẽ chặt con mụ yêu tinh này ra làm năm bảy mảnh!

Bọn Thích Đại Chiêu đang ngửa mặt nhìn lên Huyền Băng Nguyên, nghiến răng căm giận, chưa biết tính cáhc gì, chợt thấy Bào Tam Cô đã bị Lãnh Bạch Thạch bắt được, ai nấy đều đưa mắt nhìn nhau, cau mày tức tối.

Thích Đại Chiêu quả không hổ là một tay gian hùng cái thế, hắn ngẫm nghĩ một lúc, đôi mắt quắc lên như tóe lửa, cất cao giọng nói :

- Ta đa thề không làm cỏ được Huyền Băng Nguyên, thì không khi nào chịu quay về!

Nếu các ngươi dám động đến sợi tóc của sư tỷ ta, thì ta sẽ giết hết già trẻ, lớn bé phái Tuyết Sơn để báo thù.

Lãnh Bạch Thạch khi nào sợ lời đe dọa ấy, ông ta gầm lên một tiếng, vừa định ném Bào Tam Cô xuống vực sâu, thì Hạ Thiên Tường vội xua tay ngăn lại rồi nói với Thân Đồ Hợi :

- Thân Đồ thần quân, theo ý tôi, ta hãy tạm lưu cái mạng mụ này lại, để lấy cớ uy hiếp bọn kia. Thần Quân nghĩ có nên không?

Thân Đồ Hợi gật đầu, khuyên Lãnh Bạch Thạch hãy cố nén giận, đừng ném mụ Bào Tam Cô xuống rồi nói :

- Ơ! Chim gì mà tiếng kêu lạ quá nhỉ? Ta chưa bao giờ nghe thấy tiếng chim nào giống như thế cả?

Mai Ngọc Thanh ngẩng đầu lên trông chợt biến sắc mặt, chỉ về phía đông nam, hạ thấp giọng nói :

- Con chim to chưa kìa! Mà lại có cả người cưỡi trên lưng nó nữa mới kỳ chớ!

Vừa nói tới đấy, thốt nhiên thấy hai người lạ mặt trong bọn Chấn Thiên hú lên một tiếng hình như để hạo với tiếng chim kêu trên không.

Hạ Thiên Tường ngẩng trông chỉ thấy một con chim điêu rất lớn, trên lưng còn cõng một người ăn mặc dị dạng, đang bay về phía có tiếng hú.

Chàng chợt nhớ ra một chuyện, liền nói với Thân Đồ Hợi :

- Tôi nghe Bát Mạc Yêu Vương, có tài nuôi dạy các loài cầm thú lạ, con chim điêu lông xanh kia đã cùng trú với bọn Chấn Thiên, thì đâu Huyền Băng Nguyên khó lòng giữ được. Chi bằng chúng ta nên lui cả vào phòng tuyến thứ nhì đi thôi!

Thân Đồ Hợi cũng biết tình thế cực kỳ nghiêm trọng, bèn sai Lãnh Bạch Thạch và năm tên đệ tử đem Bào Tam Cô về Thiên Hàn cốc nhưng phải cẩn thận đừng để con chim trông thấy.

Lãnh Bạch Thạch vâng lời vừa định quay đi, thì Thân Đồ Hợi lại nói :

- Lãnh huynh đưa Bào Tam Cô vào Thiên Hàn cốc xong, lúc trở về nên mở kho Thiên Hàn Bảo lấy chiếc cung Thần Mộc, và Xuyên Vân Tiễn ra đây cho tôi nhé!

Lãnh Bạch Thạch đi rồi, Tần Lạc Phố hỏi Thân Đồ Hợi :

- Không ngờ Thần Quân còn tinh thông cả nghề cung tên nữa kia đấy!

Mai Ngọc Thanh cười, đỡ lời :

- Hồi mới tới Đại Tuyết sơn, phu quân tôi chỉ có một chiếc cung Thần Mộc, và bảy mũi Xuyên Vân Tiễn đủ chấn nhiếp được quần hào sáng lập phái Tuyết Sơn. Lâu lắm không thấy dùng đến, bữa nay chắc vì trông thấy con chim kia, mới lại nhớ đến nghề xưa, phải không?

Thân Đồ Hợi chỉ gật đầu mỉm cười, Hạ Thiên Tường cười nói :

- Lúc này cung tên chưa thể đem đến ngay được, mà bọn Chấn Thiên thì sắp kéo cả đại đội lên tấn công bây giờ, vậy chúng ta có nên bỏ phòng tuyến này, lui về động Quảng Hàn, chờ quân địch đâm đầu vào lưới không?

Thân Đồ Hợi gật đầu nói :

- Hạ lão đệ nói cũng có lý, trước hết ta hãy dụ họ vào động Quảng Hàn, cho họ nếm mùi vị Tý Ngọ Âm Phong, sau đó ta lại rút về phòng tuyến thứ ba, quyết nhất tử chiến!

Nói xong, cả mấy người cùng len lén rời khỏi Huyền Băng Nguyên lui về động Quảng Hàn.

Vừa lên tới đầu nguyên, Bạch Cốt Võ Sĩ đưa mắt nhìn khắp bốn phía, không thấy một bòng người, lấy làm ngạc nhiên vô cùng, lập tức sai chim xuống núi lần lượt chở từng người lên.

Thiết Quán đạo trưởng lúc này đã khỏi hẳn vết thương, vừa lên tới nơi, lão đã bô bô nói :

- Cửa ải đầu tiên đã phá vỡ rồi, chúng ta phải lấy máu rửa sạch Huyền Băng Nguyên, giết hết phái Tuyết Sơn, nhất định không để cho tên nào sống sót!

Bạch Cốt Võ Sĩ chỉ lên ngọn núi băng xua tay nói :

- Phó chưởng môn thử coi, tòa núi này hình thế thật là đặc biệt, trên cao nguyên lại còn có cao sơn, bọn Tuyết Sơn đã trốn đâu hết, muốn tìm ra bọn họ tưởng cũng khó lòng.

Cận Lưu Hương xếch cao đôi mày liễu, sát khí đằng đằng nói :

- Chúng ta đã nhiều người, lại có Nguyên Thủy hòa thượng và các vị Long gia tam kiệt trợ trận, dẫu chúng có trốn trên mây cũng không thoát!

Thì ra ba người ăn mặc lối ngoại bang đó tức là anh em Long Thị Tam Hùng, ba tên thủ hạ đắc lực của Bát Mạc Yêu Vương thường vẫn tự xưng là Long gia tam kiệt.

Bạch Cốt Võ Sĩ vừa nghe Cận Lưu Hương nói xong, chỉ lạnh lùng cười nói :

- Cận nương tử nói cũng có lý, nhân vật phái Tuyết Sơn nếu đường đường đối địch với ta, thì chẳng có gì đáng sợ, nhưng đằng này chúng lại dựa vào địa thế đặc biệt của tòa núi này, chỉ đào hào đắp lũy, núp kín không ra, thì ta làm gì được họ?

Cận Lưu Hương hừ một tiếng, vừa toan đáp lại, đã thấy Độc Giác Long Phi Long Tại Thiên, người cưỡi con chim điêu đến sau cùng, cười nói :

- Thân nhân cứ yên tâm, con chim điêu của tôi đôi mắt tinh lắm, nó có thể bay cao trên trăm trượng mà trông thấy con thỏ núp trong bụi cỏ, hạt ngọc rơi dưới đất. Nếu sai nó đi tìm bọn Tuyết Sơn, thì chúng có mà chui xuống suối vàng, nó cũng moi ra được!

Nói xong chúm môi hú một tiếng, con chim điêu lập tức xòe cánh bay lên ngọn núi băng cao chót vót tới sát tầng mây, lượn đi lượn lại dò tìm tung tích quân địch.

Bạch Cốt Võ Sĩ thấy thế, liền cười nói với Thiết Quán đạo trưởng :

- Ta đã được một tay giúp việc đắc lực thế này, thì lo gì không báo được thù cho Chưởng môn nhân!

Nói vừa dứt lời, chợt nghe có một tiếng hát cực kỳ trong trẻo, không rõ từ đâu văng vẳng đưa tới, điệu ra hùng tráng vô cùng. Bạch Cốt Võ Sĩ lắng tai nghe một lúc, thốt nhiên sẽ thở dài lắc đầu nói :

- Đây là tiếng hát của thằng tiểu quỷ Hạ Thiên Tường. Thằng bé ấy thực là một bậc kỳ tài hiếm có trong giới võ lâm gần đây! Các vị nghe hắn hát bài Qui Triều Hoa có hay không?

Thiết Quán đạo trưởng đối với Hạ Thiên Tường thật đã căm giận thấu xương, khi nào lại muốn nghe Bạch Cốt Võ Sĩ tâng bốc quân địch, bèn ngoảnh lại nói với Thích Đại Chiêu :

- Chưởng môn nhân, tiếng hát nghe như ở trong tòa núi Tuyết đưa ra, có khi đối phương cố ý dụ địch, và mai phục sẵn những cạm bẫy ghê gớm gì ở trong đó chăng?

Thích Đại Chiêu nhướng cao lông mày nói :

- Chúng ta đã dám vào long đàm hổ huyệt, còn sợ gì kiếm thụ đao sơn? Nếu đã nghe rõ tiếng hát cất lên từ đấy, thì chúng ta cứ tiến vào giết một mẻ cho sướng tay!

Nói xong vung cây Thiết trượng lên, phấn chấn tiến vào Quảng Hàn động phủ trước, bọn hung đồ cũng lần lượt đi theo, chỉ trong nháy mắt đã tới gần ngọn Tuyết Phong, nơi Hạ Thiên Tường lấy làm phòng tuyến thứ nhì.

Hạ Thiên Tường thấy bọn Chấn Thiên đã bị tiếng hát của mình dụ dẫn, liền hỏi Thân Đồ Hợi :

- Thân Đồ thần quân, giờ này là giờ gì?

Thân Đồ Hợi đáp :

- Vào khoảng cuối giờ Tỵ sang đầu giờ Ngọ.

Hạ Thiên Tường cười nói :

- Thật đúng là vận xui của bọn Chấn Thiên quần tà đã đến! Lúc này chính là giờ Tý Ngọ Âm Phong sắp phát. Bây giờ xin ba vị chuẩn bị sẵn sàng, khi nào nghe tôi hú lên ba tiếng dài, thì mở tất cả ba cửa thông gió ra, sau đó sẽ theo con đường bí mật lén ra khỏi Quảng Hàn động phủ.

Thân Đồ Hợi ngạc nhiên hỏi :

- Còn Hạ lão đệ thì làm gì?

Hạ Thiên Tường cười nói :

- Tôi muốn đứng chấn ngoài cửa để cự địch, chờ lúc gió âm phong nổi lên, mới thả bọn Chấn Thiên vào động.

Mai Ngọc Thanh nhìn Hạ Thiên Tường tỏ vẻ tha thiết, mỉm cười nói :

- Hạ lão đệ công lực tuy tinh thâm, nhưng không nên quá khinh địch, lão đệ có một mình làm sao giữ nổi quân địch?

Hạ Thiên Tường mỉm cười nói :

- Xin lão tiền bối cứ yên tâm, Hạ Thiên Tường cũng tự biết mình lắm chứ! Tôi chỉ cần tránh không trêu ghẹo Bạch Cốt Võ Sĩ là được rồi, lão ma đầu này muốn giữ tiếng, quyết không chịu ra tay trước, còn mấy tên kia, dù giỏi đến đâu, thì trong chốc lát cũng chưa thể làm gì tôi được!

Vừa nói tới đấy, bọn Chấn Thiên đã vào tới trước ngọn núi, Hạ Thiên Tường bèn đứng lên gật đầy chào ba người, rồi thủng thỉnh bước ra cửa động.

Vợ chồng Thân Đồ Hợi không yên tâm, vừa toan đi theo lược trận, Tần Lạc Phố xua tay nói nhỏ :

- Hạ lão đệ cơ trí hơn người, hắn đã quả quyết như vậy, chắc vậy không có gì là đáng ngại, chúng ta cứ nên theo kế hắn, chuẩn bị sẵn sàng đi thôi.

Thân Đồ Hợi nghe Tần Lạc Phố nói vậy, đành phải theo lời, đi mở sẵn những cửa thông gió.

Bọn Chấn Thiên vừa tới cửa động chợt thấy Hạ Thiên Tường thủng thỉnh bước ra một mình, sắc mặt cực kỳ bình tĩnh.

Thích Đại Chiêu đối với Hạ Thiên Tường vốn đã ghét cay ghét đắng, lại còn thấy ớn đến tận xương sống.

Lúc này thấy chàng ung dung như vậy, không khỏi nghi hoặc không biết đối phương lại định giở trò gì nữa đây? Bèn cầm cây thiết bổng ra hiệu cho quần tà hãy tạm dừng bước.

Hạ Thiên Tường cũng dừng lại đứng cách bọn Chấn Thiên chừng hơn một trượng, đăm đăm nhìn Thích Đại Chiêu, mỉm cười hỏi :

- Các người tụ họp đông người từ xa đến đây, định lấy máu rửa Huyền Băng Nguyên, giết sạch già trẻ lớn bé phái Tuyết Sơn, sao không tiến vào đi? Chẳng lẽ một bọn sài lang hùng hùng hổ hổ như kia, mà trông thấy Hạ Thiên Tường đã hoảng sợ muốn rút lui chăng?

Thích Đại Chiêu nổi giận gầm lên một tiếng, Hạ Thiên Tường vẫn thản nhiên, đưa mắt nhìn khắp quần tà một lượt, rồi gật đầu thủng thẳng nói tiếp :

- Kể ra thì cũng chẳng có gì lạ, vì bọn ngươi tuy đông người, nhưng trừ mấy tên nổi tiếng hung tà, còn thì rặt những phường bị thịt, vô danh tiểu tốt...

Cận Lưu Hương cho là hắn nói móc mình, bèn trợn mắt, quát to :

- Hạ tiểu quỷ, đừng nói láo! Mi bảo ai là vô danh tiểu tốt?

Hạ Thiên Tường nhướng cao lông mày, cười nhạt đáp :

- Mi cứ yên tâm, ta không nói mi đâu, vì mi là một con hồ ly dâm đãng, vô sỉ, quyến rũ Tư Đồ Kính, xúi dục tên táng tận lương tâm giết chú hại em, đến nỗi kết cục bị chết dưới thanh Bạch Long thần kiếm, phái Điểm Thương đường đường là một phái lớn, đang chen vai thích cánh trong tám đại môn phái võ lâm, cũng bị mi làm cho tan nát, tiếng tăm của mi đến thế còn nhỏ gì nữa?

Chàng nói một thôi một hồi, chẳng những làm cho Cận Lưu Hương không sao mở miệng được, mà cả Thiết Quán đạo trưởng và Lôi Hóa cũng cảm thấy tím mặt.

Thích Đại Chiêu giận dữ quát :

- Hạ Thiên Tường, ngươi hãy mở mắt ra xem bọn chúng ta đây toàn là những vị cao thủ võ lâm, ngươi bảo ai là vô danh tiểu tốt?

Hạ Thiên Tường nhân cố ý muốn thử sức ba tên lạ mặt, bèn chỉ vào họ, bĩu môi nói :

- Ba tên đứng sau lưng ngươi, người không ra người, quỷ không ra quỷ thế kia, còn không phải là vô danh tiểu tốt sao?

Anh em Long thị vốn tính hung ác nóng nảy thấy Hạ Thiên Tường tỏ ý khinh miệt thì nổi giận đùng đùng. Lão nhị là Long Tại Uyên xông lên trước, gằn giọng nói :

- Hạ bằng hữu hãy còn nhỏ tuổi, không nên nói những câu quá khắc bạc! Long Tại Uyên tôi rất muốn thỉnh giáo một đệ tử danh môn võ lâm Trung Quốc, xem thần công tuyệt thế đến đâu!

Hạ Thiên Tường mỉm cười hỏi :

- Ngươi muốn gì?

- Long Tại Uyên muốn được tiếp Hạ bằng hữu ba chưởng!

Hạ Thiên Tường đã ngầm tụ Càn Thiên cương khí, ngoài mặt vẫn giữ thái độ kiên cường, thủng thỉnh nói :

- Ba chưởng nhiều quá, ngươi làm sao tiếp hết được?

Long Tại Uyên giận lắm, chòm râu chỗi sể dựng đứng cả lên, sẵng giọng đáp :

- Nếu ta không tiếp nổi ngươi ba chưởng, thì ta thề sẽ không bao giờ bước chân tới Trung Nguyên nữa!

Hạ Thiên Tường gật đầu nói :

- Vậy thì tốt lắm! Ta tưởng tên người đã là Long Tại Uyên thì cũng nên ẩn náu trong chỗ đầm vực mà tỉnh tu mới phải, việc gì phải làm mưa làm gió, múa may quay cuồng cho mệt!

Long Tại Uyên quả là một nội gia hảo thủ, trong khi giận giữ tới cực điểm, lại chợt nghĩ mình phải cái tính hấp tấp nóng nảy, nên trúng kế đối phương, bèn vội trấn định tâm thần, sắc mặt trở nên bình tĩnh, mỉm cười nói :

- Nếu ta thua, xin giữ đúng lời hứa từ nay không trở lại Trung Nguyên nữa, nhưng nếu ta may mắn thắng được thì sao?

Hạ Thiên Tường thấy đối phương đã trúng kế của mình, cơn giận đang bốc lên ngùn ngụt, thốt nhiên lại trở nên trầm tĩnh ôn hòa, bất giác cũng phải thán phục, bèn nhướng cao lông mày, nói :

- Nếu ngươi thua thì rồng lặn xuống vực, còn nếu ta thua thì rồng bay lên trời, ngươi nói với Thích chưởng môn nhân cứ việc dùng cây gậy sắt của hắn đập vào óc ta một gậy là xong!

Long Tại Thiên tức là lão đại trong ba anh em, họ Long nghe Hạ Thiên Tường nói thế thì giật mình, sẽ hỏi Thích Đại Chiêu :

- Tên Hạ Thiên Tường này trình độ võ học đến bậc nào mà dám nói khoác như vậy?

Thích Đại Chiêu cau mày đáp :

- Hắn là đệ tử đắc ý của Bắc Minh Thần Bà, công lực cũng khá cao, Long đại huynh nên nhắc nhị huynh phải cẩn thận lắm mới được!

Long Tại Thiên nghe xong, bèn nói với Long Tại Uyên một lời bằng tiếng Tây Tạng.

Trong khi đó thì Hạ Thiên Tường đã đề tụ Càn Thiên chân khí tới mười một thành, quán chú lên tay phải, rồi nói :

- Nào ta thử xem môn hạ Hiên Viên Liệt công lực kinh người đến đâu nào!

Tiếng nói vừa dứt, bàn tay phải đã đẩy ra một luồng Càn Thiên chân khí sức mạnh tưởng chừng có thể bạt núi băng ngàn, ào ào dội vào ngực Long Tại Uyên.

Long Tại Uyên cũng đã đề phòng từ trước, không dám khinh thường, thấy thế quá mạnh, vội dùng chiêu Nộ Hải Phiêu Lam cũng dùng tay phải dồn tụ sức mạnh đón tiếp.

Một bên là tuấn kiệt Trung Nguyên, một bên là ma đầu Tây Tạng, hai chưởng vừa gặp nhau, hơn kém lập tức rõ rệt.

Hạ Thiên Tường nhướng cao lông mày, thân hình vẫn đứng yên không động, trên môi vẫn còn giữ một nụ cười khinh miệt.

Long Tại Uyên thì đứng không vững, thân thể hơi chao đi, chân trái bước lùi lại một bước.

Hạ Thiên Tường đã thấy rõ nội lực đối phương còn kém mình một chút, nên cũng yên tâm bèn lại phóng luôn một chiêu thứ hai, chiêu này là Lăng Phách Hồng Nhan, cũng tụ đủ mười hai thành Càn Thiên chân khí lại ngậm dưới hai ngón tay thực và trong chỉ phụ thêm công lực Càn Thiên Chỉ Lực đánh ra!

Long Tại Uyên đã khiếp vì Hạ Thiên Tường chưởng lực mạnh mẽ, lại kinh vì chàng biến hóa rất nhanh, nhưng mình chẳng gì cũng là một nhân vật đã thành danh ở hải ngoại, không lẽ mới một chưởng đã bỏ chạy, nên đành phải vận chân khí lên hai tay, tiếp thêm chưởng nữa.

Lần này thì mạnh yếu đã phân chia rõ rệt, Long Tại Uyên chỉ hự lên một tiếng, rồi bịch, bịch, bịch bật lùi phía sau ba bước.

Nhất là ngón Càn Thiên Chỉ Lực, Hạ Thiên Tường ngầm phóng ra lại càng lợi hại, trong khi Long Tại Uyên bật lùi về phía sau, thì chỉ phong đã vô hình vô thanh đuổi theo tập kích.

Long Tại Uyên vừa đứng vững, toan phóng chưởng đánh trả lại, chỉ nghe vù một tiếng khẽ, rồi một luồng hơi mạnh vô cùng đã đập mạnh vào đầu vai hắn.

Tránh cũng không kịp, chống cũng đã chậm, Long Tại Uyên chỉ đành nghiến răng, tụ khí vào vai phải đón đỡ.

Càn Thiên Chỉ Lực, uy lực mạnh vô cùng, Hạ Thiên Tường hỏa hầu tuy hơi non, vậy mà Long Tại Uyên đã chịu không nổi chỉ rú lên một tiếng xương vai đã gãy dừ, người cũng ngã gục xuống đất không dậy được nữa.

Anh em Long thị, lớn là Độc Giốc Phi Long Long Tại Thiên, người thứ ba là Trường Vĩ Độc Long Long Tại Điền, thấy thế vừa sợ vừa giận, đều quát lên một tiếng cùng song song nhảy ra.

Bạch Cốt Võ Sĩ đứng ngoài trông, đã nhận thấy võ công của Hạ Thiên Tường lúc này so với hôm ở đại hội Chấn Thiên còn cao hơn nhiều, chỉ có mình là đủ sức chế ngự được y, ngoài ra không ai địch nổi, bèn niệm một câu Vô lượng Phật rồi nói với anh em họ Long :

- Hại vị đừng vội nóng, hãy lo chữa vết thương cho Long nhị ca đi đã, để bần tăng siêu độ tên này mới được.

Anh em Long thị vâng lời, vực Long Tại Uyên ra ngoài cứu chữa. Bạch Cốt Võ Sĩ thủng thẳng bước lên vài bước, trừng mắt nhìn Hạ Thiên Tường, cười khẩy hỏi :

- Hạ Thiên Tường, tài học của ngươi đã bằng Trọng Tôn Thánh chưa?

Hạ Thiên Tường vội nghiêng mình, nghiêm giọng nói :

- Trọng Tôn lão tiền bối khác nào như vầng trăng vằng vặc giữa trời, Hạ Thiên Tường chỉ là một ánh sáng đom đóm, có đâu dám sánh!

Bạch Cốt Võ Sĩ lại hỏi :

- Vậy ngươi so với Hoằng Pháp Chân Nhân Chưởng môn phái Võ Đang thế nào?

Hạ Thiên Tường vẫn giữ vẻ cung kính đáp :

- Hoằng Pháp Chân Nhân là Chưởng môn một phái, công hành già dặn, hỏa hầu tinh thuần, lại là một điển hình trong các bậc tiền bối, Hạ Thiên Tường khi nào dám ví tới?

Bạch Cốt Võ Sĩ cười nói :

- Hôm ở đại hội Chấn Thiên, Thiên Ngoại Tình Ma đã giao đấu với ta hai lần không phân thắng phụ, còn bữa huyết chiến Võ Đang, Hoằng Pháp Chân Nhân đã bị trọng thương dưới ngón Bạch Cốt thần công của ta, suýt nữa thì nguy hiểm đến tính mạng. Bọn họ còn thế, huống chi là ngươi...

Hạ Thiên Tường không đợi Bạch Cốt Võ Sĩ nói dứt lời, lập tức nhướng mày đáp :

- Chân nhân đừng nên diễu võ giương oai, Hạ Thiên Tường này so sánh một bậc thành danh ngay với các vị tiền bối như chân nhân, cố nhiên là còn xa cách nhiều, nhưng tôi cũng có cái lý để mà dựa vào, nên mới dám ứng chiến.

Bạch Cốt Võ Sĩ ngạc nhiên hỏi :

- Ngươi dựa vào cái lý gì?

Hạ Thiên Tường đôi mắt sáng quắc như tỏa thần quang, đảo nhanh một lượt khắp mặt quần tà, rồi cất giọng sang sảng đáp :

- Các ngươi kéo đàn kéo lũ đến đây để định đánh trộm phái Tuyết Sơn, hành vi hèn hạ, sư xuất vô danh, Hạ Thiên Tường thì vì cớ trượng nghĩa phù nguy, rút đao tương trợ, vì vậy nên ta chỉ dựa vào cái chính khí hạo nhiên chan hòa khắp trời đất, bao phủ khắp giang hồ, mà dám ngang nhiên chống đối với các ngươi, không sợ sức mạnh!

Mấy câu nói đó thật vô cùng đẹp đẽ, không những làm cho bọn Thích Đại Chiêu tắc họng không biết nói sao, mà cả Bạch Cốt Võ Sĩ cũng đỏ mặt sượng sùng, lẳng lặng đứng im.

Lão yên lặng một lúc, rồi hỏi lảng sang chuyện khác :

- Bây giờ ngươi định động thủ cách nào?

Hạ Thiên Tường ngầm tính thời giờ, biết rằng chỉ còn chốc lát nữa là tới chính Ngọ, nên quyết định trước hết thử đấu sức với Bạch Cốt Võ Sĩ xem công lực của mình tới đâu, sau đó sẽ dụ họ vào động Quảng Hàn. Nghĩ vậy bèn cười nói với Bạch Cốt Võ Sĩ :

- Tôi cũng không cần lập dị, cứ theo cách gì khác cho mệt, xin cứ theo cách đấu vừa rồi, tiếp ngươi ba chưởng!

Bạch Cốt Võ Sĩ cười nhạt mấy tiếng, lại nhại câu của Hạ Thiên Tường rồi nói với Long Tại Uyên ban nãy :

- Ba chưởng thì nhiều quá, liệu ngươi có đỡ nổi không?

Hạ Thiên Tường cười ha hả, ngạo nghễ đáp :

- Hạ Thiên Tường tuy tuổi hãy còn nhỏ, nhưng tâm địa quang minh như hai vâng nhật nguyệt, đừng nói chỉ có ba chưởng của ngươi, dẫu cả Bạch Cốt tam ma kéo cả đến đây, ta cũng không sợ! Có điều ta còn một việc cần phải thương lượng với ngươi trước!

Bạch Cốt Võ Sĩ gật đầu cười :

- Được rồi, ngươi muốn gì cứ nói!