Trần Trác ra khỏi phòng Khâu Khải, còn tưởng là câu vừa nãy chưa đủ “lạnh” nên mặt mình mới nóng ran. Tấm gương trong thang máy phản chiếu gương mặt cậu, cậu nhìn bản thân mười giây, một gương mặt thường được khen là điềm tĩnh, nhưng đổi góc nhìn khác thì lại là không đủ bộc trực.
Nhiều năm về sau cậu có thể thổ lộ tiếng lòng với Khâu Khải, nhưng lúc bấy giờ lại không thể thẳng thắn được với người đương sự kia. Từ mùa hè năm cấp ba cho đến mỗi một buổi phỏng vấn sau này, mỗi khi có người hỏi tại sao nguyện vọng hai của cậu lại bỗng nhiên chuyển hướng, cậu luôn có thể tìm được cả xấp lí do hoàn mỹ, vì tuổi nổi loạn, vì muốn đi tìm bản ngã, vì nhất thời kích động. Thậm chí ngày trước nói với Tống Lãng Huy, cậu cũng ra vẻ lý trí nói với anh rằng đây không chỉ là vì một mình anh.
Cho đến câu nói vừa nãy cậu thốt lên trước mặt Khâu Khải, cậu mới thật sự ngoái đầu lại nhìn cho tỏ tường sự yếu mềm và giả dối của mình, rọi cho thấu sự tranh đấu dưới lớp vỏ bọc không cảm xúc. Cậu không muốn thừa nhận rằng Tống Lãng Huy là nguyên nhân chủ yếu dẫn đến lựa chọn như vậy. Cậu tìm vô số lý do để chứng danh cho mình, thậm chí còn an ủi Tống Lãng Huy đừng bận tâm. Nhưng sâu trong nội tâm cậu lại cho rằng Tống Lãng Huy đáng lẽ là người phải cùng chịu trách nhiệm cho quyết định này của mình. Cậu tự cho rằng Tống Lãng Huy đáng lẽ phải cảm thông, đáng lẽ phải cùng ngậm đắng nuốt cay với mình, mà cuối cùng khi sự kỳ vọng chưa từng được thể hiện bằng lời nói đã bể tanh bành, bản thân Trần Trác chìm sâu trong nỗi thất vọng.
Những câu cậu nói với Tống Lãng Huy ở Kỳ Lạc sáng hôm ấy đều là thật lòng, một mối tình không thể thất bại vì một cái ruột thừa hay là một bên nào khác. Bất kỳ chỗ nào trong mối quan hệ này cũng là nhược điểm của Trần Trác.
Năm đó không nói ra được, có lẽ là vì sự kiêu ngạo của tuổi thiếu niên, cảm chừng như việc viết nên cuộc đời mình vì người mình thương là một điều quá ấu trĩ. Khoảng thời gian mới chia tay, cậu dành một khoảng thời gian lấy lại tinh thần sau đó đi đóng bộ phim đầu tiên, nhốt mình ở đoàn phim, mỗi ngày sống cuộc đời của nhân vật hư cấu, đầu óc cậu sạch bong như lau như li. Đợi đến khi quay về trường định tìm thời cơ xoay chuyển tình thế thì cuộc sống muôn màu của Tống Lãng Huy đã treo công nhiên trên mặt báo hàng ngày. Trần Trác đến rạp kịch hút nửa bao thuốc, thỉnh thoảng Tống Lãng Huy cũng sẽ hút của hãng này. Cậu nghĩ đi nghĩ lại cả ngày trời, sang hôm sau bắt đầu lăn lưng đi học, đóng phim, cắt đứt mọi quan hệ với anh, thậm chí sau này ai cũng tưởng hai người chưa từng quen biết nhau.
Thế cờ đã định là tàn, ngoài mặt đã hoàn toàn chấm dứt, nhưng bản thân Trần Trác biết mình chưa từng rời chỗ, cậu vẫn cắm cọc ở đó nhìn thế cờ nát tan, chờ thời gian trôi đi.
Trần Trác ra khỏi thang máy đi tới đại sảnh khách sạn, quầy tiếp tân bình thường yên vắng nay đã bu đen bu đỏ ký giả, thấy cậu ra là ùa tới hỏi dồn:
– Trần Trác, anh có suy nghĩ gì về việc Tống Lãng Huy theo dõi anh?
– Anh Trác, anh có theo dõi lại không?
– Lúc trước có người đồn hai anh bất hòa, xin hỏi bây giờ Tống Lãng Huy theo dõi anh có phải là dấu hiệu phá băng hay không?
…
Trần Trác vẫn giữ đều nhịp chân bước về trước, trông cậu không được vui, mấy năm qua cậu toàn khách sáo với phỏng vấn, mấy khi có lúc sưng sỉa thế này. Có Giả An An là phản ứng nhanh, đuổi kịp theo cậu, thở hổn hển chạy tới bên cạnh cậu đáp lại “Xin lỗi mọi người bây giờ Trần Trác không nhận phỏng vấn”, rồi theo cậu lên chiếc xe đã đợi ở cửa.
Trần Trác bảo tài xế đưa mình về phim trường lấy kịch bản, Giả An An ngồi ở ghế phụ lái không dám nói câu gì. Khi cô ra khỏi phòng Khâu Khải thì hắn ta vừa đập vỡ một cái ly thủy tinh, bản thân cô không có suy nghĩ chuyện của Trần Trác và Tống Lãng Huy có ảnh hưởng gì với công ty, thuần túy là cô thấy kinh ngạc. Rõ ràng hơn nửa năm trước gặp nhau ở lễ trao giải hai người còn lạnh như băng kia mà, ai ngờ lại có một quá khứ đầy bí mật như vậy? Giả An An thử nhớ lại những chi tiết nhỏ nhặt hôm đó, sau đó mới nhớ ra Tống Lãng Huy cầm điếu thuốc hỏi cô bệnh đau đầu của Trần Trác có đỡ hơn chưa. Đầu cô tự biên ra một câu chuyện đủ yêu hận tình thù một trăm nghìn chữ về hai người, thiếu điều lên kể cho hội bạn thân hay là tán dóc với cư dân mạng, nhưng sau đó cô nhận ra chuyện này tuyệt đối không được hé môi với người ngoài.
Màn hình điện thoại của Trần Trác vẫn còn ở trang Weibo, cậu nhấn vào nút làm mới, tài khoản blogger chưa gì đã vội đăng ảnh cậu ở đại sảnh khách sạn lúc nãy, giải thích rằng đây là lần đầu tiên Trần Trác hầm hầm mặt với truyền thông trong nhiều năm qua, xem ra chuyện bị Tống Lãng Huy theo dõi không phải phá băng mà là rắc rối.
Người hâm mộ của Trần Trác thi nhau đẩy bình luận tích cực, vừa bảo vệ hình tượng của thần tượng mình bảo rằng mặt hầm hầm như vậy là vì quay phim mệt quá, vừa châm chọc Tống Lãng Huy chơi trò đê tiện, thần tượng trường phái thực lực không muốn dính dáng tới người-thấy-sang-bắt-quàng-làm-họ rồi, thế mà người-thấy-sang-bắt-quàng-làm-họ cứ dâng mặt tới cho người ta đánh.
Nhờ thế mà chuyện của Trần Trác và Đồng Khê Khê đã bị trôi vào quên lãng, blogger bắt đầu kiểm lại tất tần tật những chuyện của cậu và Tống Lãng Huy. Có “Chín tấm hình đưa bạn nhớ lại hiện trường Tống Trần gượng ép không chung khung hình”, có “Đạo diễn trong giới tiết lộ: Trời sinh Du sao còn sinh Lượng”, còn có người đào được một phỏng vấn của Trần Trác cách đây già năm, đến cả chất lượng hình ảnh cũng mơ hồ như mosaic, Trần Trác từng nói với phóng viên hỏi mình suy nghĩ thế nào về những mối tình của Tống Lãng Huy: “Không liên quan gì đến tôi”.
Màn hình điện thoại của Trần Trác sáng rồi lại tối, tối rồi lại sáng. Cậu đang gõ ba chữ Tống Lãng Huy trong ô tìm kiếm, ảnh đại diện của anh vẫn là ảnh trong bộ phim “Đài nguyên nhiệt đới”. Trần Trác thất thần nhìn chòng chọc chàng trai mười bảy tuổi ấy, sau đó nhấn theo dõi. Bên cạnh chuyển thành “Theo dõi nhau” đi kèm với hình mũi tên hai chiều phía dưới. Sau đó cậu thoát khỏi Weibo, đưa số Khâu Khải vào danh sách chặn, cho bản thân không gian thanh tịnh.
Điện thoại của Giả An An rung một tiếng vắn, xem ra là đã nhận được thông báo mới. Cô chỉ toan mở điện thoại xem chơi, nhưng lại giật mình quay phắt đầu nhìn “kẻ đầu têu” phía sau. Trần Trác dựa vào lưng ghế nhắm nghiền mắt như đã ngủ và chẳng có chuyện gì xảy ra.
Khâu Khải lập tức gọi điện thoại cho Giả An An:
– Mẹ nó cô còn đơ ra đấy làm gì? Không phải mật khẩu tài khoản của cậu ấy là cô quản lý à? Cô mau hủy theo dõi cho tôi, tôi sẽ bảo người đăng thông báo nói là trượt tay.
Giả An An không dám nói mình còn không biết cả email đăng nhập của Trần Trác chứ đừng nói đến mật khẩu. Cô ngó gương mặt hờ hững của Trần Trác từ kính chiếu hậu, chỉ có khóe môi nhếch nhẹ, toát lên vẻ mê người mà chính chủ cũng không biết.
Chuyện hôm nay đã giáng búa tạ vào cô khiến cô muốn ôm mặt thét lên, cô tự động tưởng tượng Trần Trác và Tống Lãng Huy thành một đôi tình nhân như trong những cuốn tiểu thuyết ba láp ba xàm mà cô từng đọc, mà chiều hôm nay thì chả khác gì vạch trần Khâu Khải là nhân vật phản diện, vì thế thân là một người theo con đường chính nghĩa cô thẳng thừng quạc lại:
– Anh Khâu, em không nghĩ là chúng ta phải hủy theo dõi, anh cũng có thể liên lạc với người trong công ty nhân lúc này đăng thông báo đã phá băng, ký giả tới rồi em cúp trước đây. – không đợi Khâu Khải trả lời thì cô ngắt điện thoại và tắt máy luôn.
Giả An An cũng lười để tâm tới hậu quả sau khi mình đắc tội Khâu Khải, chỉ muốn đi đăng ký nick clone để lập trạm CP, đợi tới ngày hai người công khai, không biết sẽ có bao nhiêu fan CP tỉnh ngộ muốn trở thành “thần dân” của cô.
Trên mạng ồn ào xôn xao cả ngày trời, thế mà hai người trung tâm của cơn bão lại hết sức im ắng, không có bất kỳ tương tác nào khác cũng không trả lời nửa câu.
Trần Trác ở lì trong khách sạn đọc kịch bản, Giả An An báo cáo với cậu Khâu Khải đã về công ty liên lạc với bộ phận quan hệ công chúng, cậu càng chẳng muốn quan tâm những hỗn độn ngoài kia. Phim mới của cậu đáng lẽ cuối tháng này đã có thể quay xong rồi, nhưng về sau lại thêm bốn tập nữa. Tháng sau Đồng Khê Khê cần phải quay phim điện ảnh mới, không điều chỉnh được lịch quay nên đành phải hy vọng chạy kịp bộ phim này. Trần Trác thà chịu khổ chứ không muốn vì quay vội quay vàng mà hạ thấp yêu cầu về chất lượng.
Đọc kịch bản mệt rồi thì cậu nghỉ ngơi một lát, dường như hôm nay cậu đã buông xuôi được một tâm sự rồi nên ngủ cũng sâu hơn bình thường. Khi tỉnh dậy vẫn còn hơi mù mờ, cậu cầm lấy chiếc điện thoại tắt chuông trên tủ đầu giường, những cuộc gọi của người quen và cả người không quen chiếm đặc nghẹt màn hình, cậu lướt mãi lướt mãi, chỉ nhìn thấy một cuộc đáng để gọi lại.
Đã lâu Lý Quyết không liên lạc với cậu, bình thường Lý Quyết cũng không phải người ưa hóng hớt, thêm cả việc anh biết được chuyện cũ của hai người, nên không lý do gì phải gọi điện thoại cho cậu vì chuyện này cả.
Quả thật Lý Quyết gọi không phải để hỏi chuyện tin tức, anh bảo:
– Trần Trác à, anh sắp rời khỏi Bắc Kinh rồi.
Trần Trác biết vì nguyên nhân công việc nên anh cũng không ở trong viện nghiên cứu Bắc Kinh trường kỳ, cứ có dự án nào là chạy về đến Tây Bắc hoặc phía Nam, không ngờ Lý Quyết nói:
– Anh từ chức rồi, rời khỏi Bắc Kinh có nghĩa là sau này anh cũng không ở Bắc Kinh nữa.
Thậm chí Trần Trác còn chưa từng nghe qua cái tên thành phố mà anh nói muốn đến, Trần Trác bèn hỏi:
– Sư huynh, đã xảy ra chuyện gì ư?
Nhưng Lý Quyết lại không trả lời câu hỏi của cậu, hình như ở đầu bên kia điện thoại anh đã dành ra một lúc để ngẫm nghĩ, sau đó anh nói:
– Anh đọc được tin tức hôm nay rồi. Trần Trác à, khi vẫn còn có thể quay đầu lại thì hãy quay đầu đi, đừng để đến lúc người ta kết hôn rồi mới hối hận tại sao không làm lành từ sớm.
Trần Trác không biết liệu có phải Lý Quyết đã trải qua tình cảnh đó rồi hay không, cũng ngại vặn hỏi thêm. Hôm nay cậu đã mở được một nút thắt nên bỗng nhiên có động lực tiếp tục khơi dậy thế cờ chết:
– Sư huynh ơi, quá khứ đúng là quá khứ, nhưng có phải một lần thất bại là chứng minh cho việc hai người không hợp nhau không anh?
Lý Quyết khẽ thở dài, ngữ điệu như hồi phổ thông giảng cách giải bài tập cho Trần Trác nghe:
– Trần Trác à, em làm đề vật lý, giành được giải thưởng học sinh giỏi, đóng phim, trở nên nổi tiếng, thậm chí là trở thành ảnh đế, những lúc ấy anh cũng chưa bao giờ nhìn thấy đôi mắt em dạt dào tình ý và niềm hân hoan như khi em nhìn Tống Lãng Huy cả.
Nửa câu sau Lý Quyết chưa thốt được nên lời: Anh hiểu điều đó vì anh cũng từng được dung chứa trong một đôi mắt như vậy.
Cúp điện thoại, Trần Trác gọi phục vụ khách sạn gọi một phần cháo sò điệp, cậu chỉ ăn nửa bát, nhớ ra vẫn đang trong quá trình quay phim cần hạn chế hấp thu carbohydrate, nếu không e là sáng mai Giả An An lại rầm rì “Béo rồi béo rồi béo rồi”.
Gần đến rằm là lúc ánh trăng sáng nhất. Trần Trác mở Weibo ra, mấy tin đầu toàn là cảnh bên lề đoàn phim đăng, vì hai ngày nay độ quan tâm cao hơn bình thường. Lướt một hồi đến những tin từ nửa tiếng trước, Tống Lãng Huy đăng một tấm ảnh hình ngọc Quan Âm.
Thân là tâm điểm của bảng xếp hạng tìm kiếm, dưới bài đăng của Tống Lãng Huy có tới hơn chục nghìn bình luận chỉ trong nửa tiếng. Một bình luận của chuyên gia giám định ngọc được đẩy lên đầu bảo rằng e là miếng ngọc này chỉ đáng ba trăm tệ, sợ Tống công tử nhìn lầm. Người hâm mộ lập tức chửi lại cả tràng, chẳng hạn như là “Lãng Lãng nhà chúng tôi mua một miếng ngọc ba trăm tệ giống như tui mua trái bắp ba tệ vậy”, “Lấy chứng chỉ ra rồi hẵng nói mình là chuyên gia, cám ơn”, có một ID tên là “Bạn có muốn gia nhập tà giáo Tống Trần không” trả lời “Ối trời đất ơi! Tỏ tình qua Internet kìa! Mọi người cùng đọc thi kinh với mình nào: Có chàng quân tử tài ba, tu thân dưỡng chí khổ luyện thành tài, chàng ta như ngọc đã mài, dịu dàng khiêm tốn thêm phần giỏi giang, Tống thiếu gia đang dùng ngọc để tỏ tình với Trác công tử đó!”, nhưng ngay bên dưới có fan của Tống Lãng Huy đứng ra làm Sherlock Holmes: “Thi với chả kinh. Tống Tống nhà chúng tôi cố ý chọn ngọc Quan Âm màu xanh trắng, ý là muốn dùng Quan Âm Bồ Tát để kiếm chứng cho sự trong sạch (*) của ảnh đấy, chỉ theo dõi một tài khoản thôi mà, mọi người đừng có ảo tưởng dữ quá, xin cảm ơn.”
(*) trong sạch là “thanh bạch”, thanh (sạch sẽ) đồng âm với chữ thanh (màu xanh), bạch là màu trắng.
Trần Trác đọc hết hơn một nửa bình luận, thấy không quen khi cuộc sống thường nhật của Tống Lãng Huy lại xuất hiện trong cuộc sống của mình như thế. Lúc trước cậu chỉ thỉnh thoảng đọc bình luận trên Weibo của mình thôi, không biết thì ra đâu đâu cũng có một nghìn Hamlet thế này.
Tống Lãng Huy đăng tấm ảnh ngọc Quân Âm để chứng minh sự trong sạch của mình hay là muốn tặng cho A Trác thì cậu không biết, nhưng cậu biết người chuyên gia kia nói không hề sai, miếng ngọc này không đáng ba trăm tệ. Khi đó đoàn phim nhiệt đới chạy tới tận Vân Nam lấy cảnh, những lúc Tống Lãng Huy không có cảnh quay thì theo một cậu nhóc địa phương trong đoàn đi lê la hàng quán, xem người ta cược ngọc xong lại tới thăm trung tâm bán đá quý. Khi đó Tống Lãng Huy vẫn chưa được quyền tự tiện xài cát-xê, tiền tiêu toàn là tiền mừng tuổi, miếng ngọc Quan Âm này tốn mất tám nghìn tệ của anh, thằng nhóc dẫn anh đi cũng chả phải hạng đáng tin, hùa với chủ tiệm gạt anh:
– Ngọc mà xanh trắng rõ rệt thế này là ngọc tốt đấy.
Tối đó anh gọi cho Trần Trác:
– Bọn họ nói con trai là phải đeo ngọc Quan Âm, chừng nào về mình tặng cho cậu.
Tống Lãng Huy vẫn chưa về đến nhà thì đã bị Tô Lịch ngồi bên cạnh cười khẩy khi anh đang sửa soạn trên chuyến bay về. Tô Lịch hỏi anh mua bao nhiêu, anh nói tám nghìn, xanh trắng rõ rệt là ngọc tốt. Tô Lịch cười bảo, miếng ngọc này cùng lắm chỉ tám chục tệ thôi.
Bọn họ không thể bay về tìm cái tiệm bán ngọc đấy được nữa, khi Tống Lãng Huy gặp lại Trần Trác vẫn còn tức phì phò, cũng không muốn tặng miếng ngọc chỉ đáng giá tám chục tệ cho người ta. Trần Trác thấy lúc anh tức tối trông cưng ác, bèn chọc chọc vào mặt anh, bảo:
– Chỉ cần là đồ cậu tặng thì dù là tám chục tệ mình cũng sẽ quý trọng như tám chục nghìn tệ vậy.
Sau đó Trần Trác cứ đeo miếng ngọc ấy suốt, còn phối cùng sợi dây đỏ vô cùng bình thường. Khi chia tay cậu để miếng ngọc vỡ bên cạnh chìa khóa, với tính khí của Tống Lãng Huy thì muốn đập muốn ném gì cũng là chuyện của anh.
Một thứ tình cảm mà phải bấu víu vào thứ khác thì chẳng qua cũng chỉ là miếng ngọc rởm mà thôi.
Trần Trác vẫn còn ngẩn người nhìn sợi dây đỏ đã hơi bạc màu thì Tống Lãng Huy đã gọi điện thoại tới. Ngọc Quan Âm biến mất, trên màn hình chỉ có tên của Tống Lãng Huy.
Trần Trác để mặc cho điện thoại rung một hồi mới bắt máy. Trong điện thoại Tống Lãng Huy không nhắc gì tới tin tức hay chuyện theo dõi, cũng không nhắc tới miếng ngọc. Nghe qua loa cũng có thể cảm nhận được tâm trạng anh đang phấn khởi lắm, anh hỏi Trần Trác:
– A Trác, có phải em đang nhìn anh không?
Trần Trác còn tưởng Weibo hiển thị những gì mình đã xem, nhất thời căng thẳng không biết phải nói gì tiếp, Tống Lãng Huy lại mở đầu bằng một câu đùa:
– Trăng đêm nay đẹp lắm, bóng trăng soi tỏ (lãng nguyệt thanh huy), em ngẩng đầu nhìn thử đi.
Trần Trác cũng bị nhiễm sự thoải mái của anh:
– Em nhìn rồi, ánh trăng đẹp hơn anh nhiều.
Tống Lãng Huy không bỏ qua bất kỳ một dấu hiệu nào bắn ra từ phía Trần Trác, anh được nước hỏi tới:
– Anh còn biết một chỗ mà ánh trăng đẹp hơn nữa đấy, ngày mốt là mười sáu âm, em có muốn đi ngắm trăng với anh không?
Mười sáu âm là ngày Một của tháng sau, Trần Trác vẫn còn cảnh quay.
Có lẽ là trăng tối nay rực rỡ quá, Trần Trác “trộm lười” không muốn phân tích cặn kẽ, thầm nhủ chi bằng lần này giao cho cơ duyên luôn.
Ngắm trăng thôi mà, không cần phải tính toán tỉ mỉ làm gì.
Cậu ngẩng đầu rê mắt ra ngoài cửa sổ, đúng là “bóng trăng soi tỏ”, cậu nói:
– Được thôi. Đáng lẽ tháng này em đã quay xong rồi nhưng mà đen thay lại bị thêm bốn tập nữa. Nếu như vẫn đuổi kịp thời gian biểu vốn có bất chấp biến số này, thì em sẽ đi với anh.
Tống Lãng Huy bật cười, miếng ngọc Quan Âm lần hồi trong tay, nóng ran lên bởi thân nhiệt của anh. Anh thầm nói với Trần Trác:
– A Trác, việc tốt lành luôn gặp nhiều trắc trở, con đường nào rồi cũng dẫn tới Rome, anh hiểu mà.