Mài Giũa

Chương 30




Khi Trần Trác mới nổi đã có fan đào ra được hồi đi học thần tượng mình là học sinh ưu tú, còn kiếm được ảnh chụp thành tích năm xưa để làm bằng chứng. Lập trường của người hâm mộ vốn không khách quan, bắt được một ưu điểm là sẽ tâng bốc lên tận chín tầng mây. Khi đó vào topic của Trần Trác toàn là những câu như “Anh nhà mình vốn dĩ có thể trở thành Ph.D rồi nhưng chắc thấy chuyện đó đơn giản quá, không có tính thử thách nên mới chọn cứu vớt đám mê trai như tụi mình nè!”. Mỗi khi phỏng vấn Trần Trác bị hỏi tới mấy lần, nhưng cậu chỉ giải thích là mình không xuất sắc như trong tin đồn, thi đại học bị trượt nguyện vọng một, đều là nhờ duyên số thôi.

Thật ra ban đầu truyền thông cũng có đưa tin cậu và Tống Lãng Huy là bạn học cấp ba, nhưng không có phóng viên nào lại hỏi chuyện này cả. Không biết lúc trước đồn thế nào mà sau này trở thành “luật bất thành văn” trong giới, trước mặt hai người không ai được hỏi về đối phương, nghe nói khi còn ngồi ghế nhà trường đã cạch mặt nhau, xem nhau như kẻ thù rồi. Trần Trác cũng nhã nhặn với cánh truyền thông cho nên cũng chẳng ai cố ý gây sự cả.

Thế là sau một thời gian, trong ấn tượng của công chúng cậu đã trở thành “diễn viên vừa có tài vừa có não hiếm có khó tìm”. Ở thời đại mà điểm thi đại học của minh tinh là một thứ dễ gây khó xử, Trần Trác đã nhờ ưu điểm này thu hút được cảm tình của khá nhiều người. Mấy năm trước trong trường có đồn đãi “điền bậy nguyện vọng bị bố cho một bạt tai” hoặc là “Trần Trác ghen tỵ với Tống Lãng Huy” nhưng thật ra không có chuyện này.

Huống hồ những lời đồn khi đó hơn một nửa là sai. Trần Khải Sinh dẫn con trai đến trường nhận tài liệu và hoàn thành thủ tục liên quan không hề cho Trần Trác một bạt tai nào cả. Giấy báo trúng tuyển được gửi về nhà, kết quả này cả nhà đã biết từ tối hôm trước. Nếu muốn nổi giận thì cũng không đến mức chọn một nơi công cộng.

Trần Khải Sinh chỉ hắt rất nhiều tiếng thở dài mà thôi.

Cơn giận của Trần Khải Sinh không hề được trút ra, ông chỉ nhìn gương mặt không cảm xúc của con trai, thầm nhủ không biết con trai mình đã lớn thế này từ khi nào? Rõ ràng không lâu trước đây còn ngồi sau xe đạp của ông nghe ông kể chuyện Newton dưới gốc cây táo. Khi đó Trần Trác vẫn còn học nhà trẻ, Trần Khải Sinh đã hỏi cậu:

– Sau này A Trác cũng làm một người giống Newton nhé?

Trần Trác chẳng có khái niệm gì về Newton với vật lý cả, sự chú ý của cậu dồn ở cây táo cơ, nghe bố hỏi bằng giọng đầy chờ mong nên tự cho rằng đó là chuyện tốt, cậu đáp:

– Được ạ!

Bữa cơm tối rất yên ắng, Trần Khải Sinh thật sự quá bất ngờ. Cho dù không chọn vật lý thì Trần Khải Sinh cũng không ngờ lại là một ngành “trên trời” như thế này. Mãi đến lúc đêm muộn, khi Trần Trác sắp về phòng ngủ thì Trần Khải Sinh mới hỏi cậu:

– Con nói cho bố biết, rốt cuộc là tại vì sao?

Câu hỏi này Trần Trác cũng không thể trả lời được. Cơn kích động qua đi, giờ nhìn lại thấy lòng phức tạp vô tận. Vì muốn đi con đường khác với bố mẹ; vì khi nghe bố liệt kê danh sách những trường đại học chuyên ngành Toán Lý có triển vọng việc làm, phương pháp giáo dục và cơ hội định cư ở Hồng Kông với giọng kể đầy tự hào bản thân có tư tưởng tân tiến thì cảm giác chán chường và kháng cự dâng lên trong lòng con; vì đã hứa với Tống Lãng Huy sẽ ở bên anh ấy mỗi ngày; vì câu nói đùa của bà và đạo diễn Tô Lịch… vì không muốn lựa chọn ngã rẽ mà mọi người đều cho rằng con sẽ chọn; vì con muốn tìm một thế giới thú vị hơn mới lạ hơn và không tầm thường để thử trải nghiệm.

Nhất thời Trần Trác không nói gì, giọng Trần Khải Sinh nực mùi suy sụp, bây giờ chỉ còn một cơ hội duy nhất để thay đổi là Trần Trác đi học lại, nhưng ông không thốt được nên lời, và có lẽ Trần Trác cũng sẽ không nghe. Vì thế ông bắt đầu tìm cớ cho con trai mình, thử tra xét xem rốt cuộc mắt xích nào bị lệch. Ông hỏi:

– Có phải vì lúc nhỏ cô giáo chọn con đi diễn kịch, con muốn tham gia nhưng bố không đồng ý, phải không?

Thật ra Trần Trác quên chuyện này từ đời tám hoánh rồi. Năm lớp 4 có một đoàn kịch nói đến trường cậu chọn diễn viên, Trần Trác trắng trẻo ngoan ngoãn nên được cô giáo chọn. Vốn dĩ cậu cũng không có nguyện vọng đi hay không đi, nhưng bạn bè ai cũng ngưỡng mộ cậu:

– Trần Trác à, vậy là cậu sẽ không phải đi học, không phải làm bài tập, còn được làm diễn viên nhí nữa phải không?

Từ khi lên lớp 4 là Trần Khải Sinh đã bắt đầu dạy vật lý cho con, cũng ra bài tập cho Trần Trác sau giờ học. Niềm phấn khởi về môn học mới qua đi, Trần Trác đã bắt đầu không thích cho lắm. Không cần phải làm bài tập và ánh mắt ngưỡng mộ của bạn bè khiến cậu cảm thấy có thể đây là chuyện tốt, đến cả giáo viên chủ nhiệm cũng rất vui, bảo rằng không ngờ có thể dạy dỗ một học sinh minh tinh.

Trần Trác vừa về nhà đã hớn hở kể cho Trần Khải Sinh nghe, ông thương lượng với vợ mình xong thì gọi điện thoại luôn cho giáo viên của Trần Trác để từ chối. Khi đó Trần Trác vẫn chưa quá xa cách với Trần Khải Sinh nên đã hỏi ông tại sao. Trần Khải Sinh bảo:

– Con tan học về bố còn phải dạy vật lý cho con nữa, bây giờ phải chú trọng việc học thì sau này mới có thể dẫn đầu những bạn học khác chứ.

Chuyện đã qua từ lâu, bây giờ Trần Trác chỉ có cảm xúc mơ hồ. Khi đó hình cậu đã rất vui vì có được cơ hội, nhưng cách Trần Khải Sinh từ chối lại quá nhanh chóng và quyết liệt. Trần Trác không muốn để bố tự trách bản thân hay thừa nhận mình đã chịu ảnh hưởng lâu dài từ một chuyện nhỏ thuở ấu thơ. Cậu đưa ra lựa chọn này không phải vì một chuyện nhỏ nhặt hay là một người nào đó, mà có lẽ là do sự kháng cự và nổi loạn tích lũy suốt bấy nhiêu năm qua, hoặc cũng có thể đây là sự an bài không thiết thực và nông nổi của tuổi trẻ dành cho tương lai.

Trước khi Trần Trác về phòng, cậu chỉ nói với Trần Khải Sinh:

– Không phải Hedy Lamarr (*) cũng là một diễn viên sao bố?

(*) Hedy Lamarr: là nữ diễn viên kiêm nhà phát minh người Mỹ gốc Áo. Lamarr đã cộng tác với nhà soạn nhạc George Antheil để phát minh ra các kĩ thuật truyền thông trải phổ và nhảy tần sơ khai, có vai trò cần thiết cho giao tiếp không dây từ trước kỷ nguyên máy tính cho tới ngày nay.

Ở nhà ông bà Tống Lãng Huy còn có thể gọi điện thoại cho Trần Trác để giữ liên lạc, ngày nào cũng báo cáo lịch trình một ngày mình làm những gì, ví dụ như “Thằng nhóc vênh váo nhà bên hôm nay lại tới nhà mình chơi, mình bảo bạn thân mình sau này đến Max-Planck, nó phục mình sát đất”, bên kia Trần Trác chỉ nói anh trẻ con, Tống Lãng Huy hỏi:

– Cậu không khen mình à? Lúc trước mình còn chả biết ông Planck ấy đâu, đều do làm bài tập vì cậu hết đấy.

Sau đó chủ đề nói chuyện lại được đưa sang tận đẩu tận đâu, Tống Lãng Huy chưa phát hiện ra có gì khác thường, ngày nào cũng dùng “người bạn cực kỳ giỏi giang” để hù thằng nhóc nhà bên.

Sau đó ba người nhà Tống Lãng Huy lại đến đảo Palau lặn biển một tuần trời, người trẻ tuổi mà, phong cảnh có đẹp đến mấy cũng chẳng bằng người thương của mình. Đến Palau tín hiệu điện thoại kém nên anh hoàn toàn mất liên lạc với Trần Trác. Tính thời gian có lẽ lúc này đã bắt đầu phát giấy báo trúng tuyển rồi, tuy anh rất có lòng tin với Trần Trác nhưng vẫn muốn biết đáp án chắc chắn trước.

Chương Nhân Ỷ thấy anh sốt ruột, còn trêu anh:

– Có phải con lén lút quen bạn gái không đấy.

Bạn gái thì quả thật không có, nên anh khẳng khái trả lời:

– Làm gì có, con đang nhớ quê hương thôi, không muốn ăn hải sản nữa đâu.

Anh vừa về nước, chưa kịp liên lạc với Trần Trác thì đã nghe được tin tức của Trần Trác trước rồi.

Bố mẹ Tống Lãng Huy đi lối VIP ở sân bay, nhưng không muốn Tống Lãng Huy mới nứt mắt đã học đòi đặc quyền đặc ngộ nên đuổi anh sang lối đi thường. Thời đó vẫn chưa thịnh hành dạng truyền thông và fan đến sân bay đón, Tống Lãng Huy chỉ cần đội mũ lưỡi trai thật thấp trông cũng giống chàng trai nổi loạn bình thường rồi. Thế mà vẫn bị người ta vỗ vai, anh quay lại nhìn thì thấy một người bạn học không quen thân cho lắm.

Đứa bạn kia thấy anh thì cười hơn hớn:

– May mà cậu đeo cái balo này đi học chứ không thì mình đã chẳng nhận ra! Ê, mình đi với cậu thế này không bị người ta chụp đấy chứ?

Ở những nơi công cộng Tống Lãng Huy sẽ cố gắng khiêm nhường nhất có thể, nên bảo cậu ta nói nhỏ tiếng.

Tuy nó gật đầu nhưng giọng vẫn chưa chịu hạ:

– Mình biết rồi, không được ồn ào, nhưng mà tin này thơm cực, cậu vẫn chưa biết phải không. À không hai cậu thân vậy mà, có phải cậu biết trước rồi không?

Một đống câu từ rối như mớ bòng bong, Tống Lãng Huy không tìm ra được chỗ để gỡ, đành ngắt ngang:

– Rốt cuộc là tin gì?

– Trần Trác đó! Cậu ta nhận được giấy báo trúng tuyển rồi, vào cùng trường với cậu, bây giờ cả trường đang đồn ầm lên kìa. Năm nay tiền thưởng của thầy Chu lại mất một suất rồi, thật không hiểu nổi, không ai hiểu nổi cậu ta đang nghĩ gì nữa.

Mãi mà Tống Lãng Huy vẫn chưa thể tiếp lời, còn thằng bạn kia thì không tốp lại được, dạo này bạn bè gặp nhau mà cứ đụng tới chuyện này là tám từ trên trời xuống dưới đất vẫn chưa thôi:

– Đúng là quái, đang yên đang lành tự dưng đi học kịch nghệ, có người đoán cậu ta thân với cậu nên ghen tỵ cuộc sống như cậu, nhưng cậu ta lại không học biểu diễn mà học lý luận kịch nghệ. Có phải thiên tài đều bị điên không nhỉ? Đúng là khó hiểu ha.

Trên xe về nhà Tống Lãng Huy không nói một câu nào, Chương Nhân Ỷ còn đùa:

– Ở nước ngoài ngày nào cũng nói nhớ quê hương, giờ về thì lại thơ thơ thẩn thẩn, sao thế, càng gần quê hương lòng càng phấp phỏng à?

Tống Lãng Huy cũng không hùa theo như bình thường. Chương Nhân Ỷ quay đầu ngó con trai, vẻ ung dung thường hiện hữu trên mặt đã không còn.

Anh về nhà gọi điện ngay cho Trần Trác, tay cầm ống nghe mà run cầm cập, đến cả giọng nói cũng run theo. Anh không biết nên phản ứng như thế nào, vui vẻ kích động nghi ngờ kinh ngạc buồn lòng hoảng sợ đều trộn lẫn vào nhau. Anh nhớ lại câu nói đùa buổi tối hôm trước, bỗng nhiên sợ Trần Trác xem câu đùa ấy thành thật. Đương nhiên anh rất vui vì có thể tiếp tục học chung một trường với Trần Trác, nhưng cũng không muốn Trần Trác bỏ lỡ sự nghiệp rạng rỡ của bản thân.

Tống Lãng Huy và Trần Trác khi đó vẫn còn quá trẻ, đứng giữa ngã ba cuộc đời, có sơ ý cũng có cẩn trọng.

Tống Lãng Huy biết Trần Trác là người có chủ kiến, lớp đội tuyển bảo bỏ là bỏ, nhưng anh chưa từng nghĩ chủ kiến này lại quá to tát đến vậy. Trần Trác đưa ra quyết định này thế mà khi nói chuyện điện thoại với anh vẫn tỏ ra điềm nhiên.

Ngay cả giây phút này, giọng Trần Trác bắt máy cũng rất bình tĩnh, đầu tiên cậu mở lời hỏi trước:

– Lãng Lãng, về nước rồi hả?

Tống Lãng Huy không nói gì, lòng loạn như mớ bùi nhùi, Trần Trác tưởng tín hiệu chập chờn nên gọi anh mấy lần nữa, nghe giọng cậu như chưa có chuyện gì xảy ra vậy.

Tống Lãng Huy lên tiếng chỉ hỏi:

– Tại sao?

Chỉ hai từ, Trần Trác đã biết là anh biết chuyện rồi. Ngoại trừ tiếng thở nhẹ thì giọng Trần Trác vẫn ráo hoảnh, cậu nói:

– Tụi mình gặp nhau đi. – Tống Lãng Huy lại im lặng, Trần Trác cứ thế nói tiếp, nhưng vì không thường nói những lời như này nên cậu hạ thấp giọng hơn bình thường – Đã nửa tháng rồi tụi mình không gặp nhau, Lãng Lãng à, mình rất nhớ cậu.