Hờ... hờ... hờ...
Tôi chảy mồ hôi ròng ròng, cơ thể cứ như con cún bị bệnh, tóc tai dựng đứng, rối tung hết cả lên. Mặt xanh như tàu lá chuối. Đúng là họa nhiều hơn phước, thật sự không nên đi cái trò này. Chỉ tại tên Lôi Vĩ Vĩ quăng tôi như bao tải lên mà giờ tôi phải chịu khổ thế này.
Hic... còn Lôi Vĩ Vĩ... hắn đang cười tôi.
"Haha, Y Y, cô đúng là đồ thỏ đế."Lôi Vĩ Vĩ cười sặc cười sụa, lăn đùng ra để cười giữa thanh thiên bạch nhật. Tôi vẫn chưa định thần lại được, cho nên cứ kệ hắn, ngồi như người mất hồn trên ghế.
Sao hắn ác vậy trời? Không quan tâm tới người khổ nhất là tôi đây sao?
"Không sao không sao!"Lôi Vĩ Vĩ ngồi xuống cạnh tôi, vỗ lưng tôi bùm bụp như gõ trống, làm tôi giật mình tỉnh cả người. "Bây giờ cô đi mua đồ ăn, sau đó tôi sẽ chở cô về."
Nghe thời lời hắn, tôi bỏ hắn ngồi một mình đung đưa chân ở trên ghế đá, tôi chạy đi tìm một gian hàng nhỏ bán đồ ăn. Không ngờ lại xa tới mức vậy, làm tôi chạy mệt hộc cả bơ.
"Cho cháu hai gói bỏng, hai lon nước coca và hai hộp kem."Tôi nói với bà bán hàng béo nục nịch.
"Đợi một tí nhé."Bà ta mỉm cười, rồi quay đi.
Rất nhanh thôi, bà bán hàng đưa tôi chiếc túi đựng tất tần tật đồ tôi gọi. "Tổng cộng hết 50 tệ."
50 tệ?
Tôi có nghe nhầm không? Từng này tôi mua ở gần nhà tôi chỉ có 30 tệ là cùng thôi. Bà ta định chém giá cắt cổ con nhà người ta hả?
Tôi đành lấy tiền ra, nhưng mà trong túi tôi còn lại đúng 10 tệ.
Haha...
"Cô ơi..."Tôi cười gượng gạo. "10 tệ đủ mua cái gì ạ?"
"Một lon coca và một que kem."Bà bán hàng bỗng đưa ánh mắt khó chịu nhìn tôi.
Vậy cũng tốt, mua cho Lôi Vĩ Vĩ ăn thôi cũng được. Dù sao bây giờ tôi cũng không thấy đói.
"Vậy... vậy cho cháu..."Trong lúc tôi giấu sự xấu hổ, định lấy mỗi mình lon nước và hộp kem thì một tờ tiền từ đâu bay ra đặt trước mặt bà bán hàng.
"Đủ chưa?"Giọng nói lạnh lùng như băng quen thuộc vang lên bên cạnh tôi.
Tôi dựng tóc gáy! > ○ <
Ahhhh, Ha... Ha... Ha... Hàn... Hàn... Hàn... tôi sợ hãi không dám quay mặt hẳn ra xem, chỉ dám liếc nhè nhẹ, miệng cứ run lẩy bẩy, hai chân đứng còn không vững.
"À à, được được!"Bà bán hàng hiện hai con mắt hình trái tim, mỉm cười trìu mến nhìn cậu ta, nhận lấy tiền rồi đi vào trong. "Con nhà ai mà đẹp trai thế không biết?"Tôi vẫn có thể nghe thấy tiếng lẩm bẩm của bà bán hàng.
Quay trở lại thực tại, tôi hít hơi thật sâu, cố gắng thở thật đều, cầm cái túi đã được trả tiền lên, rồi quay về phía Hàn Băng Vũ. "Cảm ơn cậu."Nói xong, tôi tranh thủ cơ hội chuồn trước khi bị tóm.
Nhưng không ngờ Hàn Băng Vũ còn nhanh hơn tôi, bắt lấy cổ tay của tôi. "Nói chuyện với tôi."Cậu ta nói một cách dứt khoát.
Hic... kiểu này thì... Lôi Vĩ Vĩ ơi... làm ơn cậu đừng đến đây, đừng bắt gặp Hàn Băng Vũ, tôi không muốn chiến tranh bùng nổ.
Lát sau, chúng tôi ngồi trên ghế đá gần đó, không ai nói câu nào, tôi ngại ngùng không ngồi yên được, cứ mím môi rồi nhìn tôi, nhìn chân, nhìn ra xa.
Hàn Băng Vũ chống cằm, mắt vẫn nhìn đăm đăm về phía trước. Bảo nói chuyện với người ta mà mình lại không nói gì, thế là sao?
"Sao... sao cậu lại ở đây?"Tôi lại là đứa bắt chuyện trước.
"Tâm rủ tôi tới đây."Hàn băng Vũ trả lời mà không cần suy nghĩ.
"À à!"Tôi khẽ gật nhẹ. Hóa ra họ tới đây là để... hẹn hò sao? Hic, sao tự dưng tôi thấy thất vọng như vậy?
"Sao cô ở đây?"Hàn Băng Vũ hỏi lại tôi.
"À à... tôi... tôi đi tới đây một mình để thư giãn ấy mà..."Tôi cười hì hì một cách gượng gạo, tránh nói ra ba từ cấm kị 'Lôi Vĩ Vĩ' trước mặt cậu ta. "Mà... mà lần sau cậu không cần phải trả hộ tôi đâu. Tôi... tôi không sao."
"Hình như thứ gì cô cũng mua hai."Hàn Băng Vũ khẽ quay sang tôi, liếc nhìn cái túi đồ.
"À... à... tôi... tôi ăn nhiều lắm. Mỗi thứ phải ăn hai lần mới chịu được."Tôi đẩy chiếc túi lại sau lưng, che khuất tầm nhìn nghi hoặc của Hàn Băng Vũ.
Nhưng rồi Hàn Băng Vũ cũng chả mảy may nghi ngờ nữa, cậu ấy quay mặt về phía trước, lại trầm lặng như lần trước. Tôi nhìn cậu ấy, khuôn mặt đẹp tuyệt vời như thiên thần thế kia, không hiểu sao lại giống như đang đượm một nỗi buồn.
"Thứ hai... cô có đi học không?"
Nghe xong câu hỏi, tôi mở to mắt nhìn Hàn Băng Vũ. Sau một hồi ngạc nhiên, tôi lại cúi mặt xuống nhìn đất, trùng mắt xuống. "Không... tôi rút học bạ rồi."Rồi tôi mỉm cười chua chát nhìn Hàn Băng Vũ. "Nhưng mà dù sao chúng ta cũng từng nói chuyện, tôi coi cậu là bạn, nhé?"
"Bạn?"Hàn Băng Vũ không nhìn tôi, mắt vẫn nhìn đi chỗ khác. "Nếu vậy có tin tôi không?"
Tôi lại lặng đi, không biết nói gì hơn.
Bỗng Hàn Băng Vũ hai tay nắm lấy hai cổ tay tôi, quay người nhìn tôi, mặt đối mặt, tôi còn ngạc nhiên chưa hết thì đã đụng phải ánh mắt đầy hy vọng của cậu ấy. "Trúc Y, hãy nói rằng cô tin tôi. Nếu không, cả đời này tôi ân hận chưa đủ..."Hàn Băng Vũ nói một cách quyết tâm, ánh mắt cậu ấy khẽ nhíu lại, chờ đợi câu trả lời của tôi. Cậu ấy vẫn luôn mong tôi tin cậu ấy, nhưng tôi lại là người luôn trốn tránh.
Tôi... tôi không biết mình có nói tin hay không nữa! Bởi vì... tôi thấy Hàn Băng Vũ vẫn chỉ đi theo một cách, chính là nói bằng mồm, chứ không đi chứng minh rằng cậu ấy thực sự vô tội.
Cho dù tôi có nói tin cậu ấy, nhưng lòng tôi vẫn chưa hết nguôi ngoai.
"Mày đang làm gì thế?"Một giọng nói chứa đầy sự phận nỗ vang lên đằng sau tôi, cắt đứt mạch suy nghĩ dâng trào của bản thân tôi.
Ôi không... là...
Tôi hoảng sợ quay đầu lại nhìn theo hướng Hàn Băng Vũ đang nhìn.
Lôi Vĩ Vĩ!