Mãi Bên Anh

Chương 6-1: Cảnh giác!




Tôi khệ nệ kéo thùng bóng rổ vào trong phòng thể chất.

"Diệp Trúc Y, sao em đi lâu vậy?"Giọng thầy thể dục mặt ngựa có vẻ bực bội vì chờ đợi.

"Em... em xin lỗi ạ!"Tôi cúi đầu, tỏ vẻ hối lỗi.

Khi chia đội để chơi bóng rổ, tôi và Lôi Vĩ Vĩ ngẫu nhiên chung một đội. Tuy nhiên, hắn ta chả phản ứng gì cả, tự động đi ra góc phòng, ngồi ì ở đó, chống một chân lên. Đôi mắt đăm đăm nhìn ra xa, khuôn mặt thoáng qua vẻ buồn bã.

Vì chưa đến lượt đội tôi chơi nên tôi cẩn trọng, nhẹ nhàng đi ra phía hắn, ngồi xuống bên cạnh hắn nhưng lại giữ khoảng cách một mét.

"Lôi Vĩ Vĩ, ừm... sao... sao cậu trông lạ thế?"Vì không biết nên bắt đầu từ đâu nên tôi nghe theo trực giác, đặt câu hỏi mở đầu cho Lôi Vĩ Vĩ.

"Tôi vừa nói với cô ấy... là quỷ..."Giọng Lôi Vĩ Vĩ cứ đều đều như người mất hồn, mắt vẫn nhìn ra phía trước.

Đấy, rõ ràng hắn ta có chút hối hận mà. Xem ra Lôi Vĩ Vĩ vẫn chưa thể quên đi Thiên Thu ngay tức khắc được. Nhưng mà, coi như hắn cũng vì tôi mà cãi nhau với Thiên Thu.

"Tôi... tôi... đã nghe được hai người nói chuyện."Tôi nói. "Có vẻ như..."

"Cô nghe được rồi hả?"Tên Lôi Vĩ Vĩ đang suy tư thì bỗng nhảy vụt lên, lắc mạnh vai tôi như điên.

"Tôi... tôi... tôi chỉ tình cờ..."Tôi trả lời.

"Mà thôi, cũng không trách được cô."Lôi Vĩ Vĩ lại ngồi về chỗ cũ. "Cái con nhỏ Thiên Thu á, mặc dù đúng là tôi không muốn nói thế thật, nhưng tôi cũng không chịu nổi nó. Tôi phải cảm ơn cô đấy. Nhờ có cô mà nó mới lộ hẳn bộ mặt thật."Lôi Vĩ Vĩ cứ cằn nhà cằn nhằn, nghiến răng ken két.

Tôi thật sự không hiểu nổi tâm trạng và thái độ của tên mafia này nữa. Lúc thì điên cuồng như bão táp, lúc thì nóng giận như núi lửa phun trào, lúc thì trầm tĩnh như biển lặng. Cái tên này tính tình thời tiết sáng nắng chiều mưa thật hả!

"Hay là cậu đi xin lỗi Thiên Thu đi?"Tôi đề nghị.

"Trời ạ cô nói lắm quá đấy!"Lôi Vĩ Vĩ gãi đầu như bắt chấy, mặt nhăn nhúm lại, định giơ tay ra đập cho tôi một phát nhưng lại thôi.

"Ức... tôi chỉ muốn giúp cậu thôi..."Tôi nấc lên, lí nhí nói. Sao đáng sợ vậy trời? Tự dưng hắn nhảy vồ lên làm tôi cứ tưởng hắn quăng tôi vào dầu sôi lửa bỏng.

"Xin lỗi thì có ích gì..."Giọng Lôi Vĩ Vĩ cứ nhỏ dần kiểu như hắn sắp chết tới nơi rồi ý. Đôi mắt hắn chợt cụp xuống, một tay đặt lên trước mặt, cả cơ thể dừng mọi hoạt động lại.

Tôi thộn mặt ra nhìn hắn. Hơ, chưa gì đã ngỏm là sao? Đang nói chuyện với tôi cơ mà, sao nhắm mắt sớm thế! Nhưng cái dáng ngủ của hắn trông đẹp thật đấy.

"Lôi... Lôi Vĩ Vĩ..."Tôi lại gần hắn, hươ tay trước mặt xem có phản ứng gì không, tôi cẩn thận cấu thật mạnh vào tay hắn một cái nhưng vẫn không có động tĩnh gì. Tôi thở phào, hắn ngủ rồi.

"Lần sau nói chuyện với Thiên Thu, đừng lôi tôi vào là được. Tôi không muốn làm kì đà cản mũi giữa hai người đâu."Hít hơi thật sâu, lấy hết can đảm, tôi nói nhanh một tràng không hề ngắc ngứ. "Mặc dù Thiên Thu luôn gây khó dễ cho tôi nhưng mà nếu đó là người cậu thích thì tôi sẽ ủng hộ hai người."Nói xong hết, tôi đứng bật dậy, chuồn nhanh đi chỗ khác.

Hic, tôi nói được những lời tôi nói rồi, thật xấu hổ chết đi được. Trong lòng hi vọng hắn không nghe được, nhưng tôi lại thấy rất nhẹ lòng vì những gánh nặng đã được giải thoát hết ra ngoài. Lôi Vĩ Vĩ, dù sao đi nữa thì trong trường có đúng mình hắn là quan tâm tôi nhất. Đối với tôi, cậu ta là một người bạn tốt, dù là xã hội đen hay gì đi chăng nữa, tôi không để ý.

Lôi Vĩ Vĩ do ngủ trong giờ thể dục nên bị thầy mặt ngựa đánh đuổi, túm cổ đá phăng ra ngoài, bắt chạy 20 vòng quanh sân trường. Lúc tôi nghe thấy hình phạt, tôi rùng hết cả mình. Tôi mà chạy thì chưa đến 5 vòng đã phòi máu ra mà chết rồi. Riêng loại yếu cơ như tôi thì đi đi lại lại trên sân bóng rổ như con bù nhìn vô dụng thì cũng mệt hộc cả bơ ra.

Do quá vô dụng trên sân nên ông thầy mặt ngựa bắt tôi đi thu dọn hết tất cả các quả bóng lăn lộn trên sàn cất lại vào trong thùng, cả những chiếc áo chia đội thi đấu cũng phải nhặt lại, rồi chuyển tất cả xuống nhà kho. Hình như ông ta trù èo tôi hay sao ý?

"Này!"Hàn Băng Vũ đưa tôi một chai nước mới tinh, mặt vẫn lạnh tanh. "Mệt không?"

Có vẻ như sau lần cậu ấy không nhận mình tố cáo, Hàn Băng Vũ vẫn luôn cố gần gũi với tôi, thỉnh thoảng chớp thời cơ nói 'tôi không làm' với tôi. Dù đã nghe cả chị Điệp Điệp lẫn anh Chính nói rằng có uẩn khúc gì đó, nhưng mà mọi chuyện vẫn chưa rõ ràng, làm tôi cảm thấy rất sợ cậu ấy sẽ lại lừa gạt tôi lần nữa.

Hàn Băng Vũ, tôi cũng không muốn nói chuyện nhiều với cậu ấy nữa. Dù sao đây cũng là buổi cuối cùng tôi học ở Lam Nguyệt, tôi muốn dứt khoát mọi chuyện, quên đi Hàn Băng Vũ, quên đi sự tốt bụng của cậu ấy. Hàn Băng Vũ, người đã đảo lộn cả cuộc sống của tôi ở Lam Nguyệt, người đã nói với nhà trường rằng tôi xuất hiện ở quán bar, người đã đưa tôi cây guitar của câu lạc bộ nhạc cụ, tôi muốn tin rằng cậu ấy luôn là người tốt, không phải là người đã tố cáo hay lừa dối tôi, nhưng mà không hiểu sao, mỗi lần đối mặt với cậu ấy là tôi lại thấy sợ hãi vô cùng, chỉ muốn trốn tránh.

"Ơ... tôi... tôi không khát."Tôi vội lắc đầu, xua tay đi. Sau đó, tôi cười miễn cưỡng với cậu ấy, quay lại với công việc nhặt bóng rổ.

Tưởng rằng Hàn Băng Vũ sẽ bỏ đi, nhưng không ngờ cậu ấy lại cùng tôi nhặt những quả bóng khác, những chiếc áo bị ném tung tóe, cất lại vào trong thùng.

Điều này thật sự làm tôi thấy rất rất ngại. Không ngờ ngay cả công việc đơn giản thế này mà cũng phải được người khác giúp đỡ.

Xong xuôi, tôi đang định bê thùng bóng rổ lên thì Hàn Băng Vũ chợt đẩy nhẹ tôi ra. "Để tôi."Rồi cậu ấy dùng sức, bê nhẹ nhàng cái thùng đó lên như nâng không khí, tiến ra phía cửa không nói một câu nào. Tôi cũng mang theo túi đựng áo rồi bước theo cậu ấy.

Vác cái túi đựng áo thôi mà tôi cũng thấy nặng. Tôi phủi phủi tay, uốn tay vươn người cho đỡ mỏi. Hàn Băng Vũ thì ngược lại, có vẻ như cậu ấy không hề thấy mệt. Mồ hôi kia là do chơi hăng mà ra.

"Cô vẫn không tin tôi sao?"Hàn Băng vũ chợt hỏi.

Tôi ngạc nhiên với câu hỏi thẳng vấn đề đó, bối rối không biết trả lời như thế nào.