Mãi Bên Anh

Chương 4-1: Hic... Người bánh!




Tôi bị Hoa Ấn và Hoa Băng kéo đến trước một cái bàn ăn được trải khăn trắng lộng lẫy ngay gần hồ bơi. Cuối cùng hai nhỏ cũng dừng lại, tôi ngơ ngác nhìn hai nhỏ, rồi lại nhìn vào cái bàn ăn.

Woah, bánh bánh bánh! Hai mắt tôi sáng như sao khi nhìn thấy đồ ăn trên bàn. Trông ngon tuyệt cú mèo luôn. Ai nhìn vào thì chắc chắn là rỏ cả rãi luôn.

Nhưng mà...Hoa Ấn và Hoa Băng dẫn tôi tới đây làm gì? Nếu ép tôi ăn hết đống này thì tôi sẵn lòng, nhưng mà nếu như họ có âm mưu khác thì...

"Được rồi rắn độc."Hoa Ấn mỉm cười gian xảo, khoanh tay trước ngực. "Nếu mày dám kéo tất cả đồ ăn trên bàn xuống hồ bơi, thì bọn ta sẽ không gọi mà là rắn độc nữa, và cũng sẽ không bao giờ đếm xỉa tới mày luôn."

"Đúng rồi đúng rồi. À, ngoài ra còn nữa."Hoa Băng thêm vào. "Nếu mày có thể bôi hết đống kem của bánh lên người thì tốt hơn. Mọi người sẽ không ai gọi mày là rắn độc nữa đâu. Thậm chí tao sẽ bảo mọi người đi kết bạn với mày."Hoa Băng nói đầy đe dọa.

Kết bạn ư? Đúng là từ bé tới giờ tôi không lấy nổi một người bạn, được có bạn là niềm ao ước bấy lâu nay của tôi. Còn cái tên rắn độc ư? Tôi cũng không quan tâm lắm nhưng vì nó mà có thể tương lai cấp 3 của tôi sẽ bị hủy hoại. Hic hic, nếu tôi mà làm như bọn họ bảo, chắc chắn mọi người ở đây sẽ nghĩ tôi không ra gì rồi.

Thấy tôi lưỡng lự, Hoa Ấn ủn mạnh tôi một cái. "Còn chần chừ gì nữa, mau làm đi."

"Tôi...tôi có thù oán gì với mấy người..."Tôi nói lắp bắp, nhưng mặt vẫn thể hiện sự căm phẫn.

"Mày dám chống đối hả? Ngay từ lúc nhìn thấy cái bản mặt của mày là ta thấy ngứa mắt rồi!"Hoa Băng nói, gằn giọng lên. "Nếu mày không làm, cuộc sống của mày trong cái trường Lam Nguyệt này..."Cô ta dí sát miệng vào tai tôi, thì thầm. "Sẽ không còn bình yên nữa đâu."

Ực!

Một bên là cuộc sống bình yên, một bên là sự nhục nhã giữa chốn đông người. Huhu, tôi không biết làm thế nào cả, thực sự không biết luôn. Nếu tôi chọn một trong hai, thì vẫn phải trả cái giá của cái còn lại.

Hic hic, không hiểu sao lúc này tôi lại muốn cầu cứu Lôi Vĩ Vĩ. Em lạy Lôi đại ca, Lôi thiếu gia, anh đến giải thoát em khỏi hai nhỏ Hoa Ấn và Hoa Băng này cái.

Nhưng mà hình như Lôi Vĩ Vĩ không nghe thấy lời cầu nguyện của tôi thì phải.

Thôi kệ, đánh liều một phen, cứ chống đối lại hai nhỏ này xem sao.

"Tôi... tôi sẽ không làm vậy. Bây giờ là sinh nhật của Thiên Thu. Nếu tôi làm vậy, cô ấy sẽ tức giận."Không hiểu sao dũng khí của tôi cứ tụt dần, giọng nói nhỏ lại.

"Ha, mày mà cũng biết nghĩ à?"Hoa Ấn cười khẩy. "Nói vậy là mày không làm?"

Tôi không nói gì, mắt hướng sang chỗ khác.

"Băng."Hoa Ấn cười khẩy, húych nhẹ vai Hoa Băng.

"Coi như mày quyết thế."Hoa Băng dùng tay ủn thật mạnh tôi rồi nhoẻn miệng cười.

Tôi chưa kịp phản lại, lảo đảo ra đằng sau, tay tôi nắm lấy khăn trải bàn. Nhưng không may, tôi mất thăng bằng ngã mạnh xuống đất, tay vẫn nắm chặt khăn trải bàn, thì giật xuống.

Loảng xoảng loảng xoảng!

Một tiếng đổ vỡ làm cho cả bữa tiệc phải chú ý lại vào tôi.

Mùi gì mà cứ ngọt ngọt thế này? Tôi khịt khịt mũi.

Tôi từ từ mở mắt ra để xem tình hình. Sao... sao mọi người nhìn vào tôi kinh thế? Trông tôi tởm lắm à?

Tôi cúi xuống nhìn hai cánh tay. Cả hai đều có cả bánh cả kem dính loe loét trên tay. Rồi tôi sờ lên đầu, có cả đĩa bánh gato đổ ụp trúng đầu tôi, giờ kem đang chảy ròng ròng xuống. Quần áo giày dép thì nhớt nhờn nhợt do bánh kem dính vào. Chân tôi thì có tận hai cái đĩa đổ lên đang từ từ lăn xuống.

Hic hic, giờ tôi hiểu rồi. Tôi kéo cả khăn trải bàn xuống như vậy, bánh nó đổ hết lên người tôi là phải.

Huhu, chắc giờ trông tôi thảm hại lắm. Tôi xấu hổ đến mức như muốn cắn lưỡi tự tử đi cho rồi. Tất cả mọi người đều đang nhìn tôi, chắc họ nghĩ tôi là kẻ phá hoại đây mà.

"Diệp Trúc Y, không ngờ cô là loại người như thế này."Hoa Ấn lên tiếng.

"Sao cô lại đi phá hỏng cả một bàn thức ăn đẹp như vậy chứ?"Giọng Hoa Băng đậm chất mỉa mai.

"Cô bé đó bị làm sao vậy?"

"Sao lại xảy ra chuyện này?"

Mọi người bàn tán mỗi lúc một to hơn. Tôi thật sự không biết giấu cái bản mặt lem lúa này đi đâu. Tôi cắn chặt môi, hai tay gạt bánh gạt kem đi nhưng càng làm thế người tôi càng nhơ nhuốc hơn.

"Hoa Băng, đi gọi Thiên Thu đi."Hoa Ấn nói.

"Em biết rồi."Hoa Băng vội vàng chạy đi.

Thật là, thể nào Lôi Vĩ Vĩ cũng đang ở chỗ Thiên Thu cho mà coi. Nghĩ vậy, tôi bỗng dưng thấy thất vọng não nề, không muốn đứng lên nữa, chỉ ngồi đờ một chỗ, trở thành trung tâm bàn tán của mọi người.

"Trúc Y? Trúc Y, là em hả?"Một giọng nói quen thuộc vang lên từ đằng sau tôi.

Tôi vội ngẩng đầu lên xem đó là ai. Hóa ra là cặp đôi trời sinh Hàn Băng Vũ và Diêu Ái Tâm. Họ đang đứng ngay đằng sau tôi, chị Ái Tâm ngạc nhiên vươn người ra nhìn tôi.

Thấy tôi quay lại, chị Ái Tâm không hết ngạc nhiên. "Trúc Y, sao em lại thành như thế này?"

"Chị Tâm, Diệp Trúc Y cãi nhau với em. Vì nó tức giận quá nên đã cố tình kéo khăn trải bàn xuống đó ạ."Hoa Ấn vẫn đứng đó, giải thích một cách hết sức giả dối, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn tôi.

Không... không phải thế! Đúng là tôi đã kéo chiếc khăn xuống, nhưng không phải là... cố tình.

Diêu Ái Tâm dường như không để ý đến lời giải thích của Hoa Ấn. Chị ấy nhẹ nhàng dùng khăn lau bớt đi những vết kem bám la liệt trên người tôi. Hàn Băng Vũ cũng ngồi xổm xuống, bỏ những chiếc đĩa bánh vẫn đang ở yên trên người tôi ra.

"Chị Tâm à, nó... nó đáng bị như vậy lắm."Hoa Ấn nhìn thấy vậy, vội nói một cách lo lắng và cũng có phần sợ hãi.

Rầm!

Diêu Ái Tâm đứng dậy từ lúc nào, chị ấy đấm thật mạnh xuống cái bàn ăn trống không, làm cho mặt kính bị nứt, rồi rơi xuống vỡ thành từng mảnh.

"Vậy là tôi cũng đáng bị như vậy phải không?"Chị Ái Tâm làm bộ mặt thản nhiên vô cùng, hỏi Hoa Ấn.

"Em... em..."Hoa Ấn không biết nói gì, mặt nhăn nhăn nhó nhó, chỉ biết giận đùng đùng rồi cất bước đi về phía đám đông.