Trước khi vào học tiết sau ăn trưa, tôi bắt đầu cảm thấy không ổn chút nào. Tôi không tin vào trực giác nhưng lại tin rằng hình như có chuyện gì đó sẽ xảy ra trong tiết này.
Tôi bước theo những bạn khác vào lớp. Lôi Vĩ Vĩ đã ngồi sẵn ở đó, hai chân gác lên bàn. Cả mấy tiết vừa rồi hắn chỉ ngủ ngủ ngủ và ngủ li bì. Còn Hàn Băng Vũ thì tôi cũng không rõ. Thay vì đeo headphones, cậu ta đeo earphones trong giờ học. Không biết là cậu ta có nghe nhạc hay không nhưng Hàn Băng Vũ vẫn chép bài bình thường.
Hi vọng tiết này, cả hai bọn họ cũng vậy, để cho tôi cái không khí bình yên.
"Để tìm x ta..."Thầy Trương trên bục giảng, cầm cục phấn, chỉ tay lên bảng.
Hừm, nếu vậy thì ta chỉ cần chuyển vế đối dấu, rồi thay x vào phương trình 2 để tìm y. Cũng đơn giản nhỉ, kiến thức này dù sao cũng chỉ là ôn lại.
Kết quả là... tôi chăm chú bấm máy tính.
À, ra rồi ra rồi. Nhưng không hiểu đây có đúng kết quả không. Tôi ngước đầu nhìn thầy làm.
Bốp! Một cục tẩy ném thẳng vào đầu tôi từ phía bên trái. Tôi xoa xoa chỗ bị ném, đau đớn nhìn sang Lôi Vĩ Vĩ.
"Tôi gọi cô ba lần mà cô không nghe."Lôi Vĩ Vĩ thì thầm.
Hô hô, quả nhiên là Lôi Vĩ Vĩ ném.
"Tôi đang học."Tôi nói nhỏ.
"Tôi không quan tâm."Lôi Vĩ Vĩ nói. "Đợi tôi tí."
Nói xong, Lôi Vĩ Vĩ giơ tay lên. "Thầy Trương, Hàn Băng Vũ biết đáp án ạ."Không đợi thầy cho phép, Lôi Vĩ Vĩ nói luôn.
Thầy Trương hiền lành đang giảng bài dở thì quay xuống, hết nhìn Lôi Vĩ Vĩ đang cười khì khì rồi nhìn Hàn Băng Vũ.
Tôi tò mò nhìn Lôi Vĩ Vĩ. Hắn ta lại giở trò gì đây? Trong lúc này, Lôi Vĩ Vĩ đưa tôi một cái gói bơ đã được bóc, chỉ chỉ về phía Hàn Băng Vũ, nháy mắt với tôi.
Tôi hết nhìn gói bơ rồi nhìn hắn một cách khó hiểu. Sao lại đưa mình cái này?
Lôi Vĩ Vĩ chỉ vào Hàn Băng Vũ. Tôi lại nhìn gói bơ rồi lén nhìn Hàn Băng Vũ.
Á má ơi, đừng bảo là...
"Hàn Băng Vũ, em có câu trả lời à?"Thầy Trương hỏi.
Hàn Băng Vũ không thèm liếc nhìn hai chúng tôi một cái, đứng dậy, cũng không bỏ tai nghe. " x=6,7..."
Lôi Vĩ Vĩ lúc này liên tục giục tôi. Huhu, Lôi thiếu gia, ngài không để tôi yên sao? Hắn bắt tôi phối hợp cùng hắn. Hóa ra là hắn nghĩ tôi làm. Cái kế hoạch 'Tiêu diệt...' gì gì đó tôi không nhớ thật sự hại tôi rồi.
Tôi đau khổ rón rén đặt gói bơ ở dưới ghế ngồi Hàn Băng Vũ. Đặt xong, tôi rụt người lại, quay mặt đi, giấu sự nhục nhã đi.
" y=26."Hàn Băng Vũ kết thúc câu trả lời, chuẩn bị ngồi xuống.
Hàn công tử, Hàn thiếu gia, ngài đừng có ngồi, tôi lạy ngài đừng có ngồi, đừng có ngồi, đừng có...
Phẹt!
Một tiếng gì đó khó tả vang lên khắp cả lớp.
Xin lỗi anh... ngàn lần xin lỗi anh...
Tôi đau khổ khóc không ra nổi nước mắt, cũng không dám nhìn sang bên cạnh xem tình hình nó như thế nào, chỉ biết tên Lôi Vĩ Vĩ ngồi bên trái cười nghiêng cười ngả, cười đến đập bàn rụng ghế.
Hàn Băng Vũ rất nhanh, mượn áo khoác bạn ngồi cạnh rồi buộc ngang hông. "Vệ sinh."Cậu ta đứng lên rồi lẳng lặng bước đi.
Và bây giờ tôi mới hé mắt nhìn ra. Ôi mẹ ơi, bơ bị nát bét, lại còn bắn tung tóe. Tôi kinh hãi nhìn chỗ đó, rồi lại cúi gằm mặt xuống.
Không... không biết Hàn Băng Vũ có nghĩ là mình không....
"Trời, ai làm vậy?"
"Ai lại đi làm thế chứ? Huhu, tội nghiệp hoàng tử của em."
Kinh rồi kinh rồi, hội con gái xung quanh tôi đã bắt đầu bàn tán. Ánh mắt của họ liếc liếc too cứ như coi tôi như người ngoài hành tinh vậy.
Hic hic, xui rồi, chỉ tại tên Lôi Vĩ Vĩ. Tôi toát hết cả mồ hôi.
"Diệp Trúc Y, lẽ nào là cô?"
"Chỉ có cô là có thể đặt bơ vào ghế ngồi của anh Vũ thôi."
"Đúng rồi đúng rồi!"
"Tôi..........."Tôi lúc này không biết nói gì hơn. Huhu, biết sao được, người đặt bơ vào chính là tôi mà.
"Xem ra đúng là cô làm nhỉ?"
"Suốt ngày đi gây sự. Thật không biết điều."
Tôi cứ im lặng, mặt cúi gằm xuống không nói câu nào. Tại tôi tại tôi, tôi là thủ phạm mà, sao tôi có thể nói tôi không làm chứ? Nhưng tên Lôi Vĩ Vĩ chết tiệt, hắn ta thậm chí không phản ứng, chỉ ngồi đờ như vậy à.
"Mấy người im lặng xem nào."Lôi Vĩ Vĩ bỗng quát ầm cả lớp lên. Tôi kinh ngạc quay sang nhìn hắn. Tên Lôi Vĩ Vĩ này, hắn đang bảo vệ mình?
"Lôi Vĩ Vĩ, anh cẩn thận con nhỏ này giở trò với anh đó."
"Lôi Vĩ Vĩ, chúng tôi chỉ lo cho anh mà thôi."
"Này, các cô không được nói như thế nhé."Lôi Vĩ Vĩ đứng phắt dậy, nhảy ra khỏi ghế. "Đúng là Diệp Trúc Y làm. Nhưng không phải chủ ý của cô ấy, là tôi bảo cô ấy làm."
Cả lớp lại một lần xì xào rộ lên. Tên Lôi Vĩ Vĩ ngốc này, đâu cần hắn phải nhận chứ. Hắn nghĩ mình làm thế là có thể cứu vãn tình hình sao?
"Quay lên. Muốn chết hả?"Lôi Vĩ Vĩ đạp mạnh tay xuống bàn.
Cả lớp bỗng im bặt, gật đầu như bổ củi vì sợ tên Lôi Vĩ Vĩ, sau đó thì quay lên trên. Nhưng trước khi quay lên, bọn họ không quên dành tặng tôi những cái nhìn sắc lạnh.
Huhuhu, tóm lại là Lôi Vĩ Vĩ ơi, cậu hại chết tôi rồi.