Tôi từ từ mở mắt, nhìn lên tưởng sẽ là một màu đen tối tăm, nhưng hóa ra lại là một bức tường được sơn bằng màu trắng. Màu trắng này, haha, tôi được lên thiên đàng rồi. Không phải màu đen của địa ngục là tôi thấy mình đã sống rất tốt trong quãng đời vừa rồi. Không biết, tôi có gặp chị Điệp Điệp không nhỉ?
Tôi mở to mắt hết cỡ, thấy mọi thứ xung quanh rất mờ, bởi có lẽ tôi chưa đeo kính, cố gắng tìm linh hồn của Lôi Điệp Điệp.
Nhưng linh hồn thì chẳng thấy đầu, mà chỉ thấy một bóng dáng của ai đó rất giống với Đình Đình, đang ngủ gà ngủ gật, ngoác miệng ra ngồi trên ghế sofa vải hoa.
Hóa ra mình vẫn chưa chết, mà là ở trong bệnh viện ư?
Sau khi hoàn toàn định vị được mình đang ở đâu, tôi cố gắng ngồi dậy, nhưng vết thương trên vai lại chợt nhói đau, khiến tôi không tài nào ngồi dậy nổi.
Đúng lúc này, Đình Đình thức giấc, cô ấy mắt nhắm mắt mở nhìn tôi đang loay hoay trên giường.
"A, Trúc Y tỉnh rồi bà con ơi!"Đình Đình gào lên khiến tôi có phần nào hơi hoảng. Tiếng gào của cô ấy vừa dứt thì gần như tất cả những ai đang đứng bên ngoài đều đẩy cửa xông vào trong.
"Trúc Y, con tỉnh rồi, may quá!"Cô Hàn Tiểu Thuần ngay lập tức ngồi xuống bên cạnh giường của tôi. Tôi chỉ có thể mỉm cười gượng gạo đáp lại.
"Tôi đã rất lo đó."Hàn Băng Vũ của nở nụ cười rạng rỡ khi thấy tôi như vậy. Thật là tốt khi có Hàn Băng Vũ ở đây.
"Nguy hiểm quá đấy, lần sau đừng có làm trò dại dột đó nữa."Lưu Thiên Hoàng chắp hai tay sau lưng, căn dặn tôi rất nghiêm túc. "Con đã ngủ liền hai ngày rồi đấy, còn tưởng không tỉnh lại cơ."
"Con đã chết đâu?"Tôi bĩu môi, rồi quay mặt sang chỗ khác.
"Mọi... mọi người..."Cao Ngọc Ảnh đứng nấp sau lưng Hàn Băng Vũ, bây giờ mới chịu ló mặt và lên tiếng. "Cho tôi... nói chuyện với Diệp Trúc Y được không?"
Khi mọi thứ trong phòng đã đi vào ổn định, không một ai khác ngoài tôi và Cao Ngọc Ảnh. Chiếc giường của tôi được đẩy cao lên để có thể tiện nói chuyện với Cao Ngọc Ảnh hơn. Tôi không biết cô ấy định nói gì, nhưng mà thật sự thì tôi chưa bao giờ giao tiếp với cô ấy. Ánh mắt hôm nay của Cao tiểu thư rất nghiêm trang, nhưng ẩn sâu trong đó lại chữa đựng một nỗi buồn sầu nào đó. Tôi thấy cô ấy có vẻ bi thương, nhưng cũng không dám lên tiếng an ủi.
"Hôm đó, tôi đã không đến."Cao Ngọc Ảnh bắt đầu nói. "Vì tôi sợ."
"Sợ?"Tôi khẽ chau mày lại.
"Sợ rằng... sẽ nhìn thấy Lôi Vĩ Vĩ bị bắn."Cao Ngọc Ảnh hơi ngập ngừng, mặt cúi thấp xuống như muốn che giấu điều gì đó.
Tôi đưa ánh mắt thương tiếc về phía cô ấy, muốn đưa tay vỗ nhẹ lên vai cô ấy nhưng lại không thể nào nâng tay lên nổi. Tôi đành hắng giọng, giả vờ ho vài cái.
"Dù sao thì... cũng cảm ơn vì hôm đó đã ở lại dọn dẹp giúp bố mẹ tôi."Tôi nở nụ cười hình bán nguyệt với Cao Ngọc Ảnh. Dù gì thì cô ấy cũng chưa bao giờ đối xử tệ bạc với tôi cả, chúng tôi cũng không có ấn tượng xấu đẹp gì với nhau cả.
"Không, là tôi quá nhát gan..."Hai bàn tay của Cao Ngọc Ảnh đặt trên đùi chợt nắm chặt lại, không chỉ vậy mà nó còn không ngừng run rẩy. "Tôi... đã không thể bảo vệ người mà mình thích."
Người mình thích? Tôi ngạc nhiên, nhưng vẫn cố tỏ ra thản nhiên.
Cô ấy có hôn ước với Khương Hạ Chính cơ mà, chẳng lẽ người Cao Ngọc Ảnh thật sự thích... lại là Lôi Vĩ Vĩ?
Oách, sao tôi không biết gì hết trơn vậy?
"Lúc đầu tôi không hề ưa cô, bởi vì cô có thể dễ dàng đến nói chuyện với Lôi Vĩ Vĩ, gần gũi với cậu ấy, còn tôi thì không thể. Đã có rất nhiều lần tôi đã cố gắng bắt chuyện với cậu ấy, nhưng đều bị Lôi Vĩ Vĩ tránh xa."Cao Ngọc Ảnh bắt đầu khóc, làm tôi trở nên luống cuống. Nhưng khi nghe câu chuyện của cô ấy, tôi lại thấy mình thật ích kỉ. Ích kỉ vì đã không phát hiện người Cao Ngọc Ảnh đơn phương là Lôi Vĩ Vĩ, cũng không thể nhận ra những lần bắt chuyện của hai người họ là có mục đích gì.
"Đường Thiên Thu, cô ấy cũng rất thích Lôi Vĩ Vĩ."Cao Ngọc Ảnh mãi tới lúc này mới ngẩng mặt lên, đưa tay lên gạt nước mắt. "Nhưng vì tôi mà cô ấy chịu từ bỏ, giả vờ thích Hàn Băng Vũ, giả vờ ghét bỏ Lôi Vĩ Vĩ. Tôi biết, thời điểm đó cô ấy đau lòng lắm chứ."
Mãi tới bây giờ tôi mới ngộ ra, có lẽ tôi là đứa con gái may mắn nhất thế gian này. Vây quanh Lôi Vĩ Vĩ còn hai cô thiên nga nữa, vậy mà cậu ấy lại rất tự tin chọn một con vịt đen xấu xí là tôi để yêu thương.
Tôi lúc đầu cũng thấy Đường Thiên Thu rất ác, nhưng mà sau khi nghe Cao Ngọc Ảnh kể, thì tất cả những gì độc ác cô ta đã làm với tôi, tôi lại gần như quên đi hết. Đường Thiên Thu cũng là một người rất tốt, biết nghĩ tới bạn bè. Chắc vì muốn Lôi Vĩ Vĩ đến với Cao Ngọc Ảnh nên cô ấy mới ngứa mắt với tôi khi đi cùng Lôi Vĩ Vĩ như vậy.
"Tôi xin lỗi."Tôi thều thào. "Tôi thành thật xin lỗi, nhưng mà... tôi, rất yêu Lôi Vĩ Vĩ, đây là thật lòng."
"Tôi biết."Cao Ngọc Ảnh cố gắng mỉm cười, ngăn cho hai con mắt to tròn đẹp tự nhiên đó không chảy nước mắt nữa. "Vì vậy, hãy làm cho tôi một yêu cầu nhỏ."
"Ừm."Tôi gật đầu.
"Hãy đi tìm Lôi Vĩ Vĩ."
"Hả?"
"Cậu ấy mất tích hai ngày nay rồi."Cao Ngọc Ảnh nói với giọng đầy lo lắng. "Tôi lại không biết cậu ấy ở đâu cả. Tôi nghĩ cậu sẽ biết."Cô ấy vội vàng nắm lấy bàn tay của tôi. "Làm ơn."
"Lôi Vĩ Vĩ... có chuyện gì sao?"Tôi hỏi với giọng thấp thỏm lo âu.
"Tôi cũng không rõ nữa. Nhưng mà sau khi đưa cậu vào bệnh viện, cậu ấy đã biến mất luôn."
Có chuyện gì với anh vậy, Lôi Vĩ Vĩ? Thảo nào tôi không thấy bóng dáng của Lôi Vĩ Vĩ đâu khi Đình Đình hô báo tôi đã tỉnh. Thường thường thì có lẽ Lôi Vĩ Vĩ sẽ xô đẩy tất cả mọi người, không cho họ vào, chỉ để một mình bản thân vào trong hỏi han tôi. Nhưng trường hợp này thật sự rất đáng nghi rồi.
"Hi!"Triệu Ánh Nguyệt bước vào trong mà không hề báo trước. "Hai người nói chuyện xong rồi nhỉ?"
"À..."Cao Ngọc Ảnh quay mặt đi, khịt mũi một cái rồi dùng khăn mùi xoa trong túi để lau mặt. "Anh Chính và Tâm sao rồi?"
"Anh Chính vẫn chưa tỉnh lại. Bác sĩ nói ca này khó mà qua được."Tôi chợt thấy Triệu Ánh Nguyệt sụt sịt một cái. Đôi mắt và mũi đỏ hoe thế kia chắc vừa mới khóc một trận lớn. "Còn chị Tâm thì đang ngồi nói chuyện với Hàn Băng Vũ."
"Anh Chính..."Cao Ngọc Ảnh thở dài đầy căng thẳng. "Tôi đi qua nhìn anh ấy một chút."Cao Ngọc Ảnh đứng dậy, vội vã cất bước ra khỏi phòng. Triệu Ánh Nguyệt nhìn theo bóng cô ấy khuất hẳn rồi mới quay lại với tôi.
Tôi hiếu kì, đáp lại ánh nhìn của cô ấy bằng sự khó hiểu.
Triệu Ánh Nguyệt kéo ghế ra ngồi bên cạnh giường của tôi. "Cậu biết tôi theo phe Diêu Ái Tâm phải không?"
"Ừm."Tôi gật đầu.
"Tôi đoán chắc là Cao Ngọc Ảnh bảo cậu đi tìm Lôi Vĩ Vĩ."Triệu Ánh Nguyệt lúc nào cũng vậy, tươi cười rạng rỡ trong mọi trường hợp, không gì có thể khiến cô ấy buồn cả.
Nhưng mà, anh Chính...
"Người cậu thích ý, có phải anh Chính?"Tôi buột miệng hỏi.
"Ừ."Triệu Ánh Nguyệt cười tươi trả lời thành thật. "Cao Ngọc Ảnh và tôi từ bé tới giờ lớn lên cùng nhau, nhưng đến khi lớn thì vẫn không thể có được người đàn ông mình mong muốn."Cô ấy dần dần trùng mặt xuống, nụ cười trên môi chợt tan biến. "Anh Chính lại thích chị Tâm, à không, rất yêu chứ. Đó là lí do vì sao anh ấy mới chịu theo phe chị Tâm, dù anh ấy có không muốn."
Tôi cụp mắt xuống, muốn nhắm mắt ngủ một giấc để thoát khỏi hiện thực phũ phàng này, nhưng lại không thể.
Trong cuộc sống, đôi khi những điều dối trá không làm bạn đau khổ bằng những lời nói thật sự từ miệng của những điều dối trá đó. Bạn nhận ra, hóa ra mình bị lừa bấy lâu nay, hoặc là mình đã không nhận ra điều đó, rồi dùng cả đời để hối hận cũng không bù đắp được gì.
"Cảm ơn cậu đã bảo vệ hôn phu của tôi nha."Triệu Ánh Nguyệt vừa nói vừa chăm chú gọt táo. "Dù sao thì, lúc cậu bị tránh đạn, Lôi Vĩ Vĩ cũng sợ cậu chết tới mức suýt ngất xỉu."Nói tới đây, cô ấy bụm miệng tủm tỉm cười. Mặc dù đó là một câu chuyện buồn, nhưng đúng là không thể nhịn cười thật.
Nhưng nhắc tới đây, tôi lại nhớ tới mình bị bắn vào vai bởi chính tay chị Điệp Điệp. Mà chị Điệp Điệp thì đã ra sao rồi? Liệu chị ấy đã được cứu, vẫn sống sót hay đã chạy trốn? Tôi nhớ lúc đó chị ấy bị bắn rất nhiều vào lưng, tới mức bật máu chảy túa ra ở mồm như nước chảy từ trong nguồn ra vậy. Tôi khẽ rùng mình khi nghĩ tới cảnh tượng đó.
"Triệu Ánh Nguyệt, chẳng lẽ chị Điệp Điệp..."
"Đúng vậy, chị ấy chết ngay tại chỗ."Triệu Ánh Nguyệt mỉm cười chua chát. "Tôi cũng đâu có ngờ được con người thật của chị ấy. Cho tới khi anh Chính nhờ tôi một số việc, tôi vì muốn làm một điều gì đó cho anh ấy nên đành nhận."
"Cậu... đã làm gì?"
"Đương nhiên là đi mua quần áo cho cậu mặc cả tuần đó."Triệu Ánh Nguyệt nói.
"Á?"Tôi giật mình, hét lên một cái.
Tôi không ngờ, Triệu Ánh Nguyệt lại là một cô gái đáng yêu như vậy.