Mãi Bên Anh

Chương 14-4: Bộ mặt thật




Tôi không ngờ rằng, khi xem lịch được treo sẵn ở trong phòng khác sạn, đã tròn một tuần trôi qua một cách phí phạm.

Điện thoại của tôi hết pin, mà kể cả có pin thì cũng không làm được gì cả, bởi vì Diêu Ái Tâm hình như đã lén lúc tôi để điện thoại lại để đi làm việc, cô ta đã vứt sim đi, cắt mạng máy của tôi. Ở đây lại không có wifi nữa, điện thoại của tôi đã trở nên vô dụng.

Đồ ăn được làm sẵn bày sẵn trong tủ lạnh, trước khi ăn chỉ việc hâm nóng lại bằng lò vi sóng là xong. Mỗi sáng sớm là có một người phụ nữ mặc bộ đồ công sở đến để đặt thức ăn cho một ngày vào trong tủ lạnh. Diêu Ái Tâm chuẩn bị đầy đủ cho tôi như vậy, chắc cũng không muốn tôi chết, bằng một cách nào đó tôi vẫn còn giá trị.

Quần áo tắm rửa ngày nào cũng có người giặt. Tôi thậm chí còn được bố thí mỗi ngày một bộ quần áo ngủ và một bộ quần áo dạo phố bình thường. Toàn là hàng hiệu cả! Lúc đầu tôi nhìn mà mê mẩn, định bụng khi thoát ra sẽ giấu đi và mang về nhà, nhưng nhớ tới đây là đồ bố thí của Diêu Ái Tâm, tôi lập tức suy sụp mọi hi vọng.

Ba ngày trôi qua rồi, sáng dậy lúc mười giờ, ăn xong lúc mười một giờ, xem tivi đến mười hai giờ, rồi đi ngủ trưa đến ba giờ, ăn chiều và xem tivi đến năm giờ, tắm rửa đến sáu giờ, ăn tối đến bảy giờ, xem tivi đến mười một giờ, xong đi ngủ đêm. Ngày nào cũng làm lặp qua mấy cái hoạt động này khiến tôi phát điên, phát rồ, sắp vào trại thương điên được rồi.

Nhưng mà thật sự không có ai đến cứu tôi sao? Chẳng lẽ họ bị tẩy não về sự tồn tại của tôi rồi? Hay là Diêu Ái Tâm và Lôi Điệp Điệp đã khống chế được tất cả mọi người?

Xoạch! Một thứ tiếng gì đó vang lên ở ngoài cửa giống như là tiếng quẹt thẻ để mở cửa.

Cạch! Rồi tiếp theo là tiếng mở cửa.

A, có ai đó đến cứu tôi sao?

Trong khi tôi đang ngồi vắt chân vắt vẻo, đôi mắt không đeo kính nhìn cái gì cũng mờ đang hướng ra phía tấm cửa kính lớn ngay bên cạnh chiếc giường đôi lớn. Bầu trời không có một đám mây, phủ đầy những tia sáng rực rỡ lên khuôn mặt tôi. Tay phải của tôi đang với lấy gói bỏng ngô bên cạnh, rồi đưa lên miệng nhai nhồm nhoàm. Nhưng rồi, khi nghe thấy tiếng cánh cửa đó mở, tôi cố gắng nhét hết đống còn lại của gói bỏng vào mồm, ngồi bật dậy phủi tay phủi chân, chưa kịp chỉnh lại đầu tóc thì cái người mở cửa đang đi tới, đứng ngay trước mặt tôi.

Khi tôi nhìn thấy người đó, bỏng ngô của tôi như muốn rơi ra khỏi miệng, nhưng may mà tôi kịp nhai.

"Trúc Y..."

"Anh... Chính?"Tôi suýt thì hét lên, không ngờ rằng thiếu gia họ Khương lại đi cứu mình thay vì một nhân vật nào đó mà tôi nghĩ về nhiều hơn.

"Mau chuẩn bị đi, anh sẽ đưa em đi."Anh Chính nói trong vội vàng.

"Đi đâu ạ?"Tôi tò mò hỏi.

"Đương nhiên là về resort rồi. Có rất nhiều chuyện đã xảy ra."Anh Chính nói, rồi quay lưng lại đi ra khỏi phòng, đóng cửa lại.

Tôi hít thở thật sâu, vén hết mái tóc bông xù ra đằng sau, hai tay chống nạnh. "Mày được tự do rồi Diệp Trúc Y, tự do rồi."Tôi tự nói với lòng mình, rồi nhanh chóng đi thay quần áo, chải tóc.

Tôi vừa mới mở cửa ra khỏi phòng, thì bàn tay to lớn cũng như rất thô bạo của anh Chính lập tức lôi tôi một phát ra khỏi phòng, rồi kéo tôi đi rất nhanh. Tôi không còn có thời gian để nghĩ tới việc anh ấy nắm chặt cổ tay tôi quá khiến tôi đau, mà là tôi mở to mắt trong sự choáng ngợp khi thấy dọc cả một hành lang khách sạn chính là những người vệ sĩ mặt vest. Họ không đứng hay ngồi, tất cả đều đang nằm, cứ như vừa bị đánh hạ vậy.

Hả? Vậy là... anh Chính một mình xử lí hết tất cả hầu cận của bà Diêu Ái Tâm sao?

Tôi đưa ánh mắt thắc mắc lên nhìn gương mặt của anh Chính, thấy anh không có bất kì biểu cảm lạ lùng nào, chỉ có hướng thẳng về phía trước mà đi. Tôi chợt thấy ngưỡng mộ anh.

Anh Chính cùng tôi đi bộ trở lại resort bằng con đường bình thường, chứ không phải lỗ chui chó như của Diêu Ái Tâm. Vừa đi, cái tính kiên nhẫn của tôi không để sự tò mò ngủ một giấc ngon, mà nó lại đánh thức sự tò mò dậy, sai khiến cho nó chạy lục đục trong cơ thể tôi, từ não xuống chân.

"Anh Chính, chuyện gì đã xảy ra vậy?"Tôi hỏi.

"Tiệc tàn, mọi thứ bị phá hết rồi."Anh Chính trả lời.

"Cái gì?"Tôi giật mình thốt lên.

Suốt cả chặng đường đi không xa lắm, nhưng tôi cũng đủ hiểu tình hình hiện tại. Theo lời anh Chính kể, lễ đính hôn của Hàn Băng Vũ và Diêu Ái Tâm vừa diễn ra. Khi mọi người còn đang hưởng thụ những món ăn ngon trên bàn tiệc, say sưa trò chuyện, xã giao với nhau thì một tai họa bất ngờ ập đến. Có một nhóm người bịt mặt cầm theo nhiều loại súng đã xông vào. Quân số của chúng rất đông, dễ dàng tản ra khắp mọi nơi trong resort và khống chế được tất cả mọi người. Tôi còn bất ngờ hơn nữa khi biết rằng Diêu Ái Tâm ban lệnh cấm tất cả mọi người đem theo vệ sĩ hay vũ khí vào trong bữa tiệc. Lí do là để giảm bớt sự căng thẳng, thù địch giữa từng phe phái. Chính vì điều này, nên tất cả mọi người, ngay cả ông trùm lớn nhất nhà họ Lôi cũng quy hàng. Tôi chợt cảm thấy nhẹ nhõm khi biết tin Lôi Vĩ Vĩ không đi dự lễ đính hôn này.

Anh Chính nói, Diêu Ái Tâm đã dốc hết sức bảo vệ mọi người nhưng cuối cùng vẫn bị bọn chúng bắt đi cùng với bố mẹ của Lôi Vĩ Vĩ. Bọn chúng chính là nhằm vào dòng tộc Lôi.

Tôi cười nhạt, muốn nhổ toẹt một bãi nước bọt ra đường. Cô ta, xứng đáng với danh hiệu quỷ hai mặt đấy.

Giờ thì bước đầu kế hoạch của Diêu Ái Tâm đã thành công, cô ta định làm gì tiếp theo?

Về đến resort, đã không còn một ai tại nơi tổ chức buổi lễ đính hôn. Rất nhiều hành khách trong resort đang bình luận, bàn tán về an ninh của resort này. Tôi nhận ra đây là một điều cực kì bất lợi đối với việc kinh doanh của Lưu Thiên Hoàng. Không hiểu ông ta đâu rồi nhỉ?

Kia rồi, Lưu Thiên Hoàng cùng với bà Hàn Tiểu Thuần, một số người khác, bao gồm cả Đình Đình, Đường Thiên Thu, Cao Ngọc Ảnh và một cô gái lạ mặt khác đang cùng dọn dẹp lại hiện trường. Một số lao công và phục vụ có lẽ đã chạy mất dép, hoặc là nấp ở đâu đó không chịu ra ngoài.

Nhưng... Hàn Băng Vũ đâu rồi nhỉ?? Cả Triệu Ánh Nguyệt nữa.

"Tất cả khách mời tham gia buổi lễ này, đều đã vác hành lí đi ra sân bay đón chuyến về Trung Quốc rồi. Chuyện này cũng đã diễn ra cách đây gần một giờ đồng hồ."Anh Chính nâng tay phải lên nhìn đồng hồ. "Hơn nữa, Lôi Vĩ Vĩ đang bị truy lùng."

"Sao ạ?"Nhắc tới Lôi Vĩ Vĩ, tôi hét ầm lên.

"Cậu ta là át chủ bài. Nếu Lôi Vĩ Vĩ bị bắt, bọn chúng coi như thành công."Anh Chính nói với giọng rất nghiêm trọng, cứ như thế giới sắp sụp đổ vậy. Mà cũng đúng, đối với tôi, Lôi Vĩ Vĩ mà chết, thế giới của tôi sẽ còn thậm tệ hơn cả việc bị sụp đổ.

"Làm thế nào để cứu Lôi Vĩ Vĩ bây giờ?"Tôi lo lắng, sống mũi cay xè, đôi mắt chưa gì đã đỏ hoe như muốn nổ tung.

"Đi theo anh, chúng ta ra ngoài nói chuyện, nghĩ cách để đi cứu Lôi Vĩ Vĩ."Anh Chính nói, kéo tôi ra ngoài.

Đứng ở một nơi khá vắng vẻ, cơn gió đìu hiu dọn sạch tất cả những bầu không khí hỗn loạn ở thế giới bên ngoài. Ánh đèn chập chờn cùng với chiếc ghế đá lâu ngày khiến cho mọi thứ trở nên lạnh lẽo hơn.

"Anh Chính, lúc em mất tích, có ai đi tìm em không?"Tôi hết chịu nổi, đành buột miệng hỏi câu chẳng liên quan này.

"Có chứ, mọi người rất lo lắng cho em đó."Anh Chính nói. "May mắn mà anh đã tìm được em, anh cũng thông báo với mọi người rồi."

"À à..."Tôi gật gù hiểu ra.

"Trở về chuyện cũ, Lôi Vĩ Vĩ rốt cuộc sẽ bị bắt bởi vì cậu ấy là người thừa kế duy nhất toàn bộ tài sản khủng lồ của nhà họ Lôi. Nếu Lôi Vĩ Vĩ chết, đương nhiên những tên nhỏ nhặt khác sẽ được hưởng thụ."Anh Chính vắt hai chân lại.

"Lôi Vĩ Vĩ... sẽ bị giết sao ạ?"Lần này thì nước mắt tôi thật sự chảy xuống, rơi lã chã xuống chiếc ghế khô khan bụi bẩn. Giọng tôi run run, tưởng chừng như không thể cất thành lời.

"Nhưng mà, bố mẹ của Lôi Vĩ Vĩ là hai người chưa hoàn toàn có đủ tiềm năng làm con tin."Anh Chính chau mày lại, đưa tay lên vuốt cằm.

Tôi chăm chú nhìn anh, quyết không rời ánh mắt dù chỉ một tích tắc. Tôi sợ rằng, một tích tắc thôi cũng đủ khiến cho mọi thứ đi vào diệt vong, tôi sẽ bỏ lỡ một điều gì đó vô cùng quan trọng.

"Anh nghĩ..."Anh hạ tay xuống, chợt mỉm cười híp mí, khuôn mặt đó quay sang nhìn tôi. "Em có đủ khả năng nhất đó."

Tôi đang từ lo lắng, chờ đợi mòn mỏi, thì sau khi nghe xong câu nói đầy tà mị này, tôi sợ hãi tròn mắt nhìn anh Chính.

Rồi bất thình lình, có hai tên đô con, từ đâu nhảy vụt ra. Chúng tóm chặt hai cánh tay của tôi, rồi một tên đưa tay lên dùng chiếc khăn mùi xoa tẩm đầy thuốc mê dí chặt lên miệng tôi, khiến cho tôi vùng vẫy không nổi, chỉ có thể phát ra những tiếng "ư ử" như một con cún sắp bị làm thịt.

"Hahahaha!"Khương Hạ Chính cười lớn, mù mắt trong sự thâm độc của chính bản thân. "Đến giờ này, em vẫn tin anh sao, Diệp Trúc Y?"

Tiếng nói của hắn ta nhỏ dần. Hình ảnh trước mặt tôi cũng mờ dần theo từng tích tắc. Tôi quá buồn ngủ, chân tay mềm nhũn không chút sức lực. Tiếng cười của Khương Hạ Chính vẫn vang văng vẳng lại hai bên tai tôi, kể cả khi tôi có ngất lịm đi vì tác dụng của thuốc mê.

Một lũ khốn nạn!