Mãi Bên Anh

Chương 12-7: "mẹ kế"




Rốt cuộc thì tôi cũng cùng với Đình Đình về lại căn nhà quen thuộc tôi sống với bấy lâu nay của mình. Mặc dù tôi đã nói, rằng đây là căn hộ gắn bó với tôi rất rất lâu, nhưng không hiểu sao giờ đây, đứng trước cửa nhà thôi mà chân tôi vẫn còn không đứng vững. Có cảm giác như chỉ cần nó ngừng run một cái là có thể quay lại chạy trốn khỏi thực tại ngay lập tức. 

"Hít thở ra, hít thở vào."Đình Đình vừa nói vừa làm lấy ví dụ, rồi vuốt nhẹ lưng tôi. "Đấy, đến lượt cậu."

Tôi hít một hơi thật sâu, sâu như đáy Thái Bình Dương, rồi thở ra, mạnh như gió bão Meranti. Xong, tôi cũng thấy tinh thần như trút được phần nào gánh nặng, nhưng nói chung vẫn cảm thấy vô cùng căng thẳng. Đình Đình rốt cuộc tự bấm chuông vì thấy cánh tay của tôi giơ ở trong không trung mãi mà không chịu nhấn. Những tiếng chuông vang lên khiến tôi liên tưởng tới tiếng đồng hồ kêu điểm mười hai giờ đêm, báo hiệu cuộc đời tôi tới đây là chấm dứt, ngày tận thế đã tới.

Không sao, không sao Diệp Trúc Y à, có Đình Đình bên cạnh rồi, mày không cần quá lo lắng đâu. Phải cố lên cứ, phải đối mặt với ông ta, đối đầu với sự thật.

Người mở cửa, tôi vốn tưởng dì Khuê sẽ ra mở cửa bởi vì thông thường vậy, hoặc chú Phong. Nhưng trước mặt tôi lại là một người phụ nữ vô cùng xa lạ, mang nét giống với Đình Đình rất nhiều. Bà ấy tuy không còn trẻ, nếp nhăn đã xuất hiện trên mặt rất nhiều, nhưng tôi vẫn thấy xung quanh người phụ nữ này luôn tỏa ra ánh hào quang sáng chói nào đó. Gương mặt điềm đạm ấy không chớp mắt nhìn tôi, theo cách nào đó mà tôi không thể đoán được người này nghĩ gì, cũng không biết được cảm xúc của người ấy ra sao.

Điều này lại làm tôi nhớ tới một người, một người không bao giờ có biểu cảm gì trên mặt, làm tôi không bao giờ biết được suy nghĩ của người đó.

"Mẹ!"Đình Đình cười tươi như hoa, gọi to một tiếng. "Đây là Diệp Trúc Y đấy! Trùng hợp quá mẹ ạ."Cô bạn chợt đứng sát về phía tôi, choàng hai tay bá vai bá cổ tôi.

Tôi không còn mở to mắt ngạc nhiên nữa, mà dần dần trùng xuống, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh tươi của bà ta với đôi mắt đờ đẫn. Tôi không thể ngờ được trước mặt mình chính là mẹ của Đình Đình, cũng như cô ruột của Hàn Băng Vũ, và chính là bà vợ hai sắp cưới của người đàn ông Lưu Thiên Hoàng đó. Sao có thể có một người như bà ta chứ?

Bà ta biết thừa Lưu Thiên Hoàng là người đa tình, sao vẫn quyết định lấy ông ta làm chồng?

Tôi thề nếu chỉ có tôi và bà ta ở đây, thể nào tôi cũng sẽ giáo huấn cho mẹ Đình Đình một tội vì dại dột.

Nhưng tôi không thể trách được, dù sao họ đã yêu nhau tận năm năm rồi, là một quãng thời gian rất dài cho các cặp tình nhân. 

"Diệp Trúc Y, phải không?"Mẹ Đình Đình bất ngờ mỉm cười hiền hậu. "Mau vào đi, đứng ngoài làm gì!"

Tôi như người máy làm theo chỉ dẫn của người khác, cùng với cô bạn đứng bên cạnh bước vào nhà mà không hề tranh cãi. Cho tới khi tôi cởi được đôi giày ra, đi đôi dép lên bằng nhựa vào, tôi mới tỉnh ngộ được rằng mình đang tiến từng bước vào trong phòng khách, nơi có người đàn ông đó đang ngồi chờ đợi.

"Ta không hiểu Đình Đình dùng cách gì gì mà đưa con về được."Lưu Thiên Hoàng đang ngồi trên ghế, thấy tôi vào một cái là đứng phắt dậy, mỉm cười. "Dù sao ta cũng rất vui."

Tôi vừa nghe xong hai câu này, thế là quay lưng lại nửa vòng, chạy thoắt một cái ra gian bếp nho nhỏ ngay bên cạnh phòng khách, chỗ dì Khuê đang đứng mải mê nấu bữa tối cùng với người đàn bà họ Hàn.

"Dì Khuê."Tôi đứng sát bên cạnh dì, rít lên một cái.

"Gì?"Dì sắc mặt không thay đổi, vẫn say sưa tập trung cắt hành tây.

"Sao dì lại..."

"Được rồi, cứ ra nói chuyện với bố con đi, rồi dì sẽ nói chuyện với con sau."Dì Khuê như nữ hoàng băng giá, nói với giọng như tạo ra tuyết, khiến tôi chợt rùng mình bởi biểu cảm khác thường này của dì.

Thế là dù sao thì, tôi vẫn kết thúc tại gian phòng khách nhỏ hẹp, nơi tôi ngồi trên chiếc ghế sofa đơn, Đình Đình ngồi đối diện, trầm tư nhìn tôi. Còn đôi vợ chồng sắp cưới này ngồi trên chiếc sofa dài, ngay ngắn và tử tế như đang chờ đợi cuộc "đàm phán chiến tranh" diễn ra vậy. Tôi không còn cảm thấy không khí ngột ngạt hay căng thẳng nữa, tôi cũng chẳng còn thấy hồi hộp hay lo âu không biết phải nói gì, tôi chỉ đang nghĩ rằng mình cần phải nói về mẹ thật nhiều thật nhiều trong cuộc nói chuyện này. 

"Chắc con cũng nghe Đình Đình kể rồi đấy. Ta biết con vẫn cần thời gian suy nghĩ...."Mãi lúc sau, Lưu Thiên Hoàng mới cất tiếng nói của mình. Tôi đã biết mình tới lúc cần đối phó.

"Khỏi cần ạ."Tôi ngắt lời, ngẩng mặt trực diện nhìn ông ta. "Con đã nghĩ kĩ rồi."

Nét mặt Lưu Thiên Hoàng thoáng vẻ ngạc nhiên, nhưng sau đó lại trở về trạng thái bình thường ngay lập tức. Mẹ của Đình Đình, nhìn tôi không chớp mắt, nhưng trong ánh mắt đó dường như bà ta đã hiểu ra được một điều nào đó ẩn trong suy nghĩ của tôi.

"Khi bố có ý định làm đám cưới, bố có nhớ tới mẹ không?"Tôi hỏi một câu rất thản nhiên khiến Lưu Thiên Hoàng và mẹ Đình Đình im hơi lặng tiếng. Đình Đình trố mặt, kinh hãi nhìn tôi như sinh vật lạ từ trên trời rơi xuống.

Được thời cơ, tôi lấn tới mà không cần suy nghĩ, cảm giác lúc này chỉ muốn phong tỏa hết tất cả những câu hỏi giấu diếm ở trong lòng bấy lâu nay. "Sau khi li dị, bố đã bao giờ nghĩ rằng mình không thấy hối hận khi lấy mẹ không? Sau khi li dị, bố có bao giờ nghĩ tới cuộc sống của hai mẹ con như thế nào không? Khi mẹ mất, bố có thấy đau xót không? Khi mẹ mất, bố có nghĩ tới con sẽ sống quãng thời gian tiếp theo như thế nào không? Khi mẹ mất, bố đã tới thăm mẹ lần chưa?"

Lưu Thiên Hoàng không ngậm chặt môi, dường như chờ đợi tôi nói tiếp chứ không có ý định im lặng vì sợ sệt không biết trả lời như thế nào. Tôi ngừng một lát, không thấy giọng của ông ta vang lên, đang định hỏi tiếp một vài câu nữa thì đến lượt người đàn bà họ Hàn ngồi bên cạnh kia mở miệng.

"Thế cô muốn hỏi con, con có nghĩ tới bố con trong suốt thời gian qua không? Có muốn biết bố con đã cực khổ như thế nào không? Con có nhớ người bố không?"Bà ta hỏi một câu đầy ý nghĩa, như muốn phản lại những câu hỏi của tôi.

Tôi thì lại căng tràn tự tin, tuyệt đối không để một người đàn bà xa lạ đánh gục. "Có ạ. Nhớ tới nỗi phát hận, nghĩ tới nỗi phát tởm."Tôi mỉm cười, nhìn thẳng vào bà. "Tôi không biết bố mình đã cực khổ như thế nào, nhưng có một điều chắc chắn rằng những nổi đau đớn tôi đã trải qua cùng mẹ tôi thì ông ta chưa từng được biết, vì thế, tôi chẳng cần biết đến điều đó làm gì. Mẹ Đình Đình, tôi chưa bao giờ muốn gọi bà muốn tiếng mẹ, chưa bao giờ muốn nhìn thấy bà trở thành người vợ thay thế cho mẹ tôi, chưa từng."

Ngay lập tức, bà ta câm như hến. Tôi lại tiếp tục quay sang nhìn ông Lưu Thiên Hoàng. "Thưa bố, bố không phản đối những gì con vừa nói chứ?"Tôi cố tình nhấn mạnh từng câu từng chữ một, nở nụ cười một cách mỉm mai vô cùng trước ánh mắt như muốn ngất của Đình Đình. Chắc cô ấy nghĩ tôi là đứa hay kiệm lời, không bao giờ có thể nói ra những câu từ sắc xảo như thế này. Mà cũng bình thường mà, tôi chỉ nói những gì tôi nghĩ thôi.

Không phải là tôi không ưa gì mẹ của Đình Đình, mà tôi chỉ không thích khi có ai đó thế chỗ mẹ của tôi, hay là dám chen vào cuộc nói chuyện giữa Lưu Thiên Hoàng và tôi.

Rồi, Lưu Thiên Hoàng bật cười, khiến cho nụ cười của tôi chợt vụt tắt vì ngạc nhiên. Ông ta nhìn tôi, tiếng bật cười thành tiếng đó dần trở thành một nụ cười mỉm dịu dàng. "Con rất giống với mẹ con đó."

Câu này này như một tảng đá nào đó khổng lồ chặn họng tôi lại. Không phải tôi không biết phải nói gì, mà là tôi không thể nói thêm được gì nữa.

"Trước khi đến đây, ta đã ra thăm mộ của mẹ con, không chỉ một lần."Lưu Thiên Hoàng nói. "Nhưng có một điều là chưa từng nào được đến đó cùng với con cả. Thiên Ân, bây giờ hai ta cùng đi thăm mẹ con nhé?"

Tôi biết, lúc này tôi có từ chối cũng không được. Với lại, ông ta chưa kịp để tôi nói ra nốt những dòng suy nghĩ cuối cùng, mà ông ta đã tự bản thân mình nói hộ tôi rồi. Đúng, tôi đã từng nghĩ, nếu ông ta chịu đi thăm mộ mẹ cùng tôi, một cách chân thành nhất, tôi tuy không thể hoàn toàn tha thứ cho ông, nhưng chắc chắn một phần nào đó ác cảm trong thâm tâm tôi sẽ không còn lớn mạnh nữa.

Nhưng bây giờ điều tôi nghĩ đã thành sự thực, liệu tôi có thể tha thứ?