Mãi Bên Anh

Chương 11-5: Chấm dứt, mãi mãi




Thịch! Thịch! Thịch! 

Tôi cứ tưởng rằng mình đã nghe lầm, nhưng thật ra không phải vậy. Câu nói ấy đã làm tôi kinh ngạc chưa hết, lại còn từ chính miệng Hàn Băng Vũ nói ra, khiến tôi bỗng dưng muốn ngã lăn quay ra đất giả vờ chết coi như mình chưa nghe thấy gì. 

Người ta nói, nếu hai người cùng nhìn vào đôi mắt của đối phương dù chỉ quá năm giây là lửa tình đã được nhen nhóm. Nhưng đây, tôi và Hàn Băng Vũ vẫn ngồi yên và kiên nhẫn nhìn nhau trong lặng lẽ đã bao nhiêu lâu tôi chẳng đếm. Cuộc sống bên ngoài cửa kính cũng như trong quán cafe, nó vẫn chuyển động như bình thường. Mỗi người có một đồng hồ thời gian riêng cho bản thân, nhưng nó sẽ không vì chuyện của người khác mà dừng lại, cũng như tôi và Hàn Băng Vũ bây giờ. Thời gian chưa bao giờ ngưng đọng, nhưng thời gian của chúng tôi thì đã đóng băng.

Đã qua bao lâu rồi, chúng tôi cũng không biết, chỉ biết rằng một lời nói vỏn vẹn của Hàn Băng Vũ ấy có tác dụng "lực hấp dẫn" lên cả đôi bên.

Tôi... đã từ chối cậu ấy...

Đúng, đó là lời nói diễn tả cho hành động của tôi vào tối hôm đó, tại Starlight.

"Hầy, đông quá! Cuối cùng cũng mua được."Diêu tiểu thư bỗng dưng đột ngột trở lại, trong lòng vừa nóng nực vừa tức giận. 

Tôi giật bắn mình. Như được kéo ra hỏi hố sâu thăm thẳm từ đôi mắt của Hàn Băng Vũ, tôi vội vã quay ngoắt mặt đi chỗ khác. Còn Hàn Băng Vũ thì thản nhiên hành động như chưa có chuyện gì xảy ra, cũng nhanh chóng quay đi. Chị Ái Tâm đưa một cốc chocolate nóng hổi, rồi ngồi xuống bên cạnh Hàn Băng Vũ ở đối diện tôi. Chị sau đó đã thả mái tóc vừa nãy được buộc vổng lên. Chị rũ rũ tóc một hồi rồi mới cầm lấy cốc cafe của mình và uống một ngụm. Mái tóc chị ấy xoăn thành từng lọn nhỏ, nhuộm một màu nâu giản dị, bồng bềnh như những đám mây mang hình dáng của hạt dẻ. Diêu Ái Tâm là một người quá tuyệt vời, sắc đẹp trời ban cùng với tài năng thiên phú đã khiến một người như tôi trở nên lép ví, biến thành một con vịt bầu xấu xí khi ở bên cạnh chị.

"Hai người vừa nói chuyện gì vậy?"Chị cười tươi hỏi, phá vỡ bầu không khí thăng trầm thất thường, rồi nhấp thêm một ngụm cafe.

"À... thực ra chỉ ngồi yên..."Tôi cười gượng gạo, đang định nói dối.

"Nói chút chuyện."Hàn Băng Vũ vừa đặt ly trà bạc hà xuống thì chen ngang vào họng tôi như không muốn để chị Ái Tâm nghe thấy sự dối trá. 

Cậu ấy vừa dứt lời thì liếc sang nhìn tôi với ánh mắt lạnh hơn gió điều hòa ở trong quán, sắc hơn nhiều thanh kiếm huyền thoại trong truyền thuyết. Tôi có chút chột dạ, vừa vặn lúc ngậm miệng lên thành cốc chuẩn bị uống. May mà tôi chỉ ho nhẹ chút xíu tỏ phản ứng, chứ không tới nỗi phụt hết chocolate ở trong miệng ra. 

"Hai người đừng có mỗi người một ý chứ!"Chị Ái Tâm cười khổ.

"Không phải vậy, mà là cố tình trốn tránh."Hàn Băng Vũ nói xong thì lại nâng ly trà lên nhấp một ngụm, cơ mặt giãn ra rất tự nhiên.

Rõ ràng, cậu ấy không phải vô ý nói vậy, mà là thật sự để mỉa mai tôi. Lời nói đó như một con dao hai lưỡi, nó không những làm tinh thần tôi bị rỉ máu và rách toạc, mà còn làm chính thể xác tôi cảm nhận được sự cay đắng và sự đảo lộn. Tôi cũng đang định gục mặt vào uống chôclate, ai ngờ nghe xong cái câu mỉa cay cú như thế thì tôi chẳng còn hứng mà uống ủng gì nữa. Hàn Băng Vũ chỉ vô tư ngồi tiếp tục bấm điện thoại mà chẳng tỏ ra tội lỗi gì. Tôi không hiểu sao chỉ muốn đấm cậu ta một cú vào mặt.

Chị Ái Tâm cũng trở nên im lặng, rồi lặng thầm quan sát cậu ấy bằng một ánh mắt kì lạ. Tôi không còn hướng nào để nhìn, đành cúi xuống nhìn ly chocolate vẫn còn đang bay hơi. Thấy mặt nước màu nâu phẳng lặng hiện hình một khuôn mặt mờ mờ trên đó, tôi lại thổi nhẹ lên và làm khuôn mặt đó biến mất, vĩnh viễn.

Cứ coi như tôi đã từ chối tình cảm của cậu ấy, nhưng cho dù là như vậy, Hàn Băng Vũ đâu cần phải nói với tôi những lời đó. Vừa nãy, đúng là tôi nói dối để trốn tránh sự thật, nhưng cậu ấy cũng không cần nhất thiết phải nói thẳng toẹt như ném tôi vào bãi rác như vậy. Chị Ái Tâm chỉ là người ngoài cuộc, cũng không thân quen gì với tôi nên bây giờ tôi cảm thấy rất ngượng.

Tự dưng thấy tức quá!!!

Sao Hàn Băng Vũ bỗng dưng trở nên tàn nhẫn như vậy?

Nhẫn, chữ nhẫn trong đầu tôi đâu rồi, sao mãi không tìm thấy thế này?

"Được rồi, chúng ta bàn về sự kiện sắp tới đi."Chị Ái Tâm vội chuyển chủ đề trước khi hai chúng tôi, nhầm, tôi có nguy cơ nào đó hất nước vào mặt Hàn Băng Vũ, nặng nề hơn chính là tôi sẽ giật cốc cafe của chị Ái Tâm và đổ ụp lên đầu cậu ta.

Hàn Băng Vũ bỗng xô ghế ra phía đằng sau rất mạnh, phát ra âm thanh "rít rít" rất khó nghe. Cũng vì trong quán không phải yên lặng nên chẳng mấy ai để ý tới chuyện này. Cậu đứng dậy, hai tay đặt lên bàn rồi dứt khoát mở miệng. "Hai người tự bàn với nhau đi."

Dứt lời, Hàn Băng Vũ lùi ra đằng sau và lạnh nhạt quay người đi thẳng ra khỏi quán không chút lưỡng lự trong sự choáng ngợp của tôi và chị Ái Tâm.

Chúng tôi vì ngạc nhiên mà há rộng miệng ra khi thấy Hàn Băng Vũ giận dữ bước ra khỏi quán trên những nước chân nhanh nhẹn như thể là trốn vội vậy.

Người tức đáng lẽ phải là tôi? Người muốn ra khỏi quán này chẳng phải là tôi sao?

"Xin lỗi em nhé, Tiểu Vũ không quen với việc bị từ chối, kể cả ngoài chuyện tình cảm ra."Chị Ái Tâm mở lời trước, khẽ thở dài.

"À vâng..."Tôi cười trừ, lại cúi mặt xuống.

"Lòng tự trọng của Tiểu Vũ rất cao."Chị tiếp tục nói, cứ như đang xát thêm muối vào lòng tôi vậy. "Cậu ấy cũng hay tâm sự nhiều điều với chị, nên chị cũng biết khá rõ tình hình tối hôm đó."Chị càng nói thì chỉ khiến sắc mặt tôi lại càng trở nên khó coi. "Em từ chối Hàn Băng Vũ mà chỉ nói xin lỗi mà không lí do như vậy, lại còn đẩy mạnh cậu ấy ra trong bất ngờ rồi chạy mất, nếu là chị thì chị cũng thấy tức."

Đấy, cái miệng hại cái thân! 

Lúc đó tôi quá sợ hãi, quá sửng sốt nên bộ não không suy nghĩ được gì, nên đành ra không điều khiển được miệng lưỡi, làm bọn nó dính chặt vào nhau.

Nhưng mà... không phải là khi đó tôi đã nghe thấy giọng nói của Lôi Vĩ Vĩ chợt vang lên trong tâm trí sao?

Giọng nói đó vang lên trong tâm trí, hay trái tim? Cái này bản thân tôi cũng chưa thể làm rõ.

Hay là tại sâu trong thâm tâm, tôi đã quá nhẫn tâm, quá phũ phàng và quá thẳng tay? Mà thực tế tôi lại không hề biết tới mặt trái của con người tôi như thế này?

Bản thân tôi cũng thấy điều này rất mơ hồ, cảm giác như mình không có khả năng để lí giải. Người ta nói bộ não của phụ nữ là thứ phức tạp nhất trên thế gian quả đúng là không sai. Ngay cả bản thân tôi sở hữu nó cũng phải bó tay xin hàng nữa là người khác.

Tôi không rõ cảm xúc của mình như nào vào lúc này. Tôi đôi khi muốn đốt cháy tất cả, để xem thứ cảm xúc duy nhất còn sót lại là gì rồi từ đó trở đi, tôi sẽ có ít lựa chọn để chú ý hơn. Nhưng vấn đề được đặt ra ở đây, tôi không thể tự tạo ra lửa được, cảm xúc cũng không đốt được, cũng chẳng thể tự biết được bản thân mình giờ nghĩ gì, muốn làm gì thì đốt làm cái khỉ gì?

Hic... thần kinh tôi bây giờ đang bị rối loạn trầm trọng, như dây tai nghe lâu ngày để trong túi.

"Trúc Y, chị không muốn nặng lời, nhưng..."Chị Ái Tâm chợt lên tiếng, nhìn thẳng vào đôi mắt đang gào lên cầu cứu trong sự vô vọng của tôi. "Em hãy tạo khoảng cách với Tiểu Vũ đi, như thế sẽ tốt cho cả hai đứa."

Tôi giữ cái miệng khóa chặt, bất lực không thể nói nên lời nào.

Ngay cả bây giờ, bản thân chị Ái Tâm đã đề nghị như vậy thì có nghĩa là chị cũng đang muốn xa lánh tôi, vì Hàn Băng Vũ. Tôi hiểu ý chị ấy, rằng chị ấy không chỉ muốn vậy mà còn mong tôi không còn dính dáng gì đến giới thượng lưu nữa. Chắc hẳn để tránh xa các dị nghị từ giới xa tầm ngắm đó. Chị ấy rât tốt, có thể nghĩ được phương án giải quyết ổn thỏa cả hai bên, nên tôi tin chị. 

"Chị Ái Tâm, em..."Tôi ngập ngừng một lát rồi cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn chị tràn trề sự quyết tâm. "Em... muốn rời khỏi câu lạc bộ kịch nghệ thì phải làm thế nào ạ?"

Một khi tôi đã quyết định rút lui thật sự thì ngôn tất tín, hành tất quả. Lời đã nói phải tin, hành động luôn kiên quyết và phải có kết quả. Không như lần về quê chạy trốn không thành kia, nếu như tôi lần này có thể thật sự cắt đứt tất cả các mối quan hệ chập chờn với họ kia, thì liệu cuộc đời tôi sẽ hoàn tất và tươi sáng hơn?

Vì tôi chắc chắn đáp án sẽ là một từ "có", nên tôi đã quyết định sẽ chấm dứt, mãi mãi.