Mãi Bên Anh

Chương 10-1: Triệu tiểu thư 'đa dạng'




Tối hôm đó, sau khi tắm rửa ăn uống xong hết, chỉ còn việc chuẩn bị trèo lên giường đắp chăn đi ngủ, tôi và Triệu Ánh Nguyệt mỗi người một việc, chả ai đả đụng đến ai cũng không hé nửa lời nói chuyện với nhau một từ. May mà bà chị Triệu tiểu thư hiền lành ngoan ngoãn, không quen với việc bắt nạt người khác nên ở cùng phòng với cô ấy khá là nhẹ nhàng. Ngay cả khi mặc bộ đồ ngủ hình ảnh lợn đang ăn cám, và đắp thêm cả mặt nạ hình con gấu trúc trông rất buồn cười, những điều này còn làm Triệu Ánh Nguyệt dễ thương hơn ban ngày rất nhiều lần. Cô ấy ngồi trên giường bên cạnh tôi, trước mặt là máy tính, đang xem một bộ phim tình cảm Hàn Quốc, tay thì móc móc sang bên cạnh, miệng nhồm nhoàm ăn bim bim. Cô ấy xem rất chăm chú, dường như chả để ý tới những gì đang diễn ra xung quanh.

Phim gì đấy? Có phải là phim về chàng tiên cá không?

Ngoài cái điện thoại xịn được trả tiền hộ ra, tôi chả còn gì để cẩm. Ngồi nhìn màn hình mãi cũng chán, tôi đành bật dậy rồi dùng điều khiển bật tivi. Nhưng vừa mới bật lên thì Triệu Ánh Nguyệt đã tháo tai nghe, quay sang tôi với vẻ mặt vô cùng dịu dàng nhưng lời nói có chút khó chịu. "Tôi đang xem phim, phiền cô tắt tivi được không?"

Tôi vốn là người không thích 'làm phản', nên gật đầu hiền lành, ngoan ngoãn tắt ngay tivi đi. Nhưng rồi nhận ra mình lại một lần nữa lâm vào tình trạng vô công rồi nghề. Tôi tia ánh mắt tới chỗ vali đựng đồ của mình rồi nhảy xuống giường, mở vali ra lấy vài món đồ ăn vặt. Đầu tiên là vài gói bim bim, rồi đến một gói xúc xích heo, và một hộp sủi cảo làm sẵn do dì tôi cứ cố nhét vào vali tôi cho bằng được. Nghĩ vậy, tôi liền mở hộp sủi cảo ra, ngồi lên giường như Triệu Ánh Nguyệt, một tay cầm điện thoại đọc mạng một tay bốc ăn ngon miệng. Mùi hương không nồng nặc nhưng cũng đủ để Triệu Ánh Nguyệt ngửi thấy. Triệu tiểu thư có vẻ là người háu ăn, nên vừa ngửi thấy mùi đồ ăn, cô liền vội vàng dừng phim lại, tháo tai nghe và đi ra chỗ tôi, đứng bên cạnh quan sát tỉ mỉ với nét mặt nghi ngờ mà lại không nói câu gì.

Vừa để ý cô ấy từ nãy tới giờ đứng 'stalk' tôi, tôi giật bắn cả mình suýt đánh rơi điện thoại.

Cứ như mình vừa thổi lửa, anh vệ sĩ đứng ngay đằng sau vậy.

Thấy cô ấy đến, tôi không khỏi ngạc nhiên quay sang. Nhìn ánh mắt hiện lên hai chữ 'tôi đói' như vậy, tôi cũng thấy tội. Dùng đũa chuẩn bị từ nhà gắp một miếng cho Triệu Ánh Nguyệt, đưa lên gần miệng cô ấy. "Ăn không?"

Công nhận, từ nãy giờ cô ấy ăn hai gói bim bim to bự rồi mà vẫn đói. Tôi tự hỏi, cô ấy ăn đêm nhiều như vậy, sao hai cái chân như cái que, bụng phẳng, chỗ cần béo có béo. Còn tôi thì... hoàn toàn ngược lại?

"Đó là sủi cảo, phải không?"Triệu Ánh Nguyệt hỏi lại. Tôi nghĩ, cô ấy chắc cũng là một người kĩ tính, đa nghi.

"Ừm, dì tôi làm."Tôi gật đầu, cười. "Ăn đi."

Triệu Ánh Nguyệt cầm lấy đôi đũa, định cho vào miệng ăn thử. Ai ngờ đúng thời khắc quan trọng thì Đường tiểu thư lại xuất hiện ở ngoài cửa. Cô ta không có thẻ phòng nên đứng ở ngoài gọi to tên của Triệu tiểu thư (nghe cái giọng kiêu ngạo như vậy đã biết là ai rồi =_=) Triệu Ánh Nguyệt mỉm cười gượng gạo với tôi, trông rất có khí phái của một công chúa thực sự. Cô ấy nhanh chóng ra mở cửa. Khi gặp Đường Thiên Thu, cô ấy tỏ vẻ rất vui mừng. Triệu Ánh Nguyệt tốt bụng mời Đường Thiên Thu vào nhà, ý tôi là vào phòng, nhưng cô ta phụ lại lòng tốt của Triệu tiểu thư, không nói gì cả mà họ cứ im lặng trong giây lát. Tôi tuy không thể nghe thấy bọn họ thì thầm to nhỏ gì ở ngoài cửa nhưng tôi cũng đoán ra được phần nào. Tôi nghĩ thể nào tôi cũng là người mà bị họ nói xấu cho mà xem. Lí do Đường Thiên Thu không vào chơi với Triệu Ánh Nguyệt là gì, là...

Tôi. =.=

Mãi lúc sau, Đường Thiên Thu nói to trở lại. "Bên dưới có nhạc nước đó, đi xem không? Muộn tí không sao!"

"Ừm, hay đó."Triệu Ánh Nguyệt phấn khởi nói. Xong, cô ấy quay về phía tôi đang ngồi, vẫy tay chào tạm biệt. "Cô cứ ngủ trước đi nhé."

Tôi gật đầu, chào lại Triệu Ánh Nguyệt. Khi họ chưa đóng cửa hẳn, tôi vẫn nghe thấy tiếng của Đường Thiên Thu vọng lại. "Cậu đừng tiếp xúc với con rắn độc đó. Cô ta..."

Nhưng mà Triệu Ánh Nguyệt cứ thế mặc nguyên bộ lợn cám ra ngoài sao?

Haiz, sao lúc nào tôi cũng là đối tượng bị đem ra tế lễ vậy? Không hiểu mình làm sai điều gì mà bị nhiều người ghét như vậy. Tôi đoán là do tôi bị dính líu đến Lôi - Diêu - Khương và Hàn - Cao - Triệu, sáu gia tộc danh giá nhất cái nước Trung Quốc này. Từ khi gặp bọn họ, đời tôi như bị dìm xuống tới tận đáy biển, bơi siêu đến mấy cũng không ngoi lên được. Thật ra là không tới mức thê thảm như vậy, nhưng có thể tạm ví von. Tôi chả thể bơi lên được trên mặt nước, vì đại dương rất sâu, mà lòng tôi lại chết trước khi rơi xuống đó rồi.

Tôi vừa ấm ức, vừa buồn bã, ngồi ăn hết cả hộp sủi cảo, rồi vừa xem tivi vừa ăn bim bim. Ngồi xem phim hài cười tẹt ga, xong lúc đi ngủ thì lại buồn thiu thiu, cứ muốn khóc cho thỏa nỗi đau này.

Cô đơn hiu quạnh, nhưng tôi vẫn không muốn kết bạn với ma trong phòng.

Có bật lửa không ta?

Thôi, mình không nghịch dại.

Tôi không biết Triệu Ánh Nguyệt đã về từ lúc nào. Chỉ biết sáng hôm sau, tiếng nhạc aerobic quái quỷ ở đâu đó đã đánh thức tôi dậy. Tôi mơ mơ màng màng ngóc đầu ra khỏi chăn, mắt nhắm mắt mở không kịp đeo kính cố gắng định thần tiếng nhạc đó phát ra ở đâu. Tôi phát hiện ra Triệu Ánh Nguyệt chính là đang bật cái nhạc aerobic thần thánh rồi tập thể dục chào buổi sáng, cứ huỳnh huỵch rung hết cả phòng.

Tôi thở dài, nằm vật xuống rồi chùm chăn lên. Đeo kính nhìn đồng hồ mới có năm giờ sáng. Tôi cố gắng ngủ tiếp. 

Nhưng đếch được.

Kết quả, tôi nhận ra một điều, Triệu Ánh Nguyệt có một đặc tính xấu nữa mà không ai có, đó là chỉ biết nghĩ cho bản thân, chả thèm quan tâm người khác ra sao.

Hic... tôi muốn ở một mình!!!!! T □ T

Lúc tôi đã dần quen với âm thanh ồn ào đó thì đôi mắt đã lim dim, đầu óc một lần nữa chìm vào giấc ngủ. Được lúc mình ngủ thì cái tiếng điện thoại đầu giường bắt đầu rung bần bật làm tôi tỉnh cả giấc, giật mình mở toang hai con mắt. 

Tôi hận không thể hận thêm cái điện thoại. Tôi đánh vật với cơ thể mãi mới ngồi được dậy, mở điện thoại ra xem xem là con hay thằng trời đánh nào dám nhắn tin vào lúc... ờ (nhìn đồng hồ) sáu giờ sáng như thế này.

From Hàn Băng Vũ: Hôm nay hãy dành một ngày cho tôi nhé. Lúc tám giờ tôi đợi cô ở sảnh  sau.

Tôi đeo kính vào, đọc lại. Nội dung vẫn vậy, không có gì khác, như vậy là tôi không hề nhìn nhầm. Nhưng sao... có cái gì lạ ở đây.

Ai là Hàn Băng Vũ?

Tôi gãi gãi đầu, ngáp ngắn ngáp dài.

À... là...

Oái, là Hàn Băng Vũ nhắn cho tôi á? Vào sáng sớm như thế này á? Nội dung tin nhắn khá là dài so với phong cách của cậu ấy. Mà tám giờ là lúc toàn trường khởi hành đi chơi, không lẽ cậu ấy bắt chước Lôi Vĩ Vĩ, định dắt tôi lẻn ra khỏi đoàn sao? 

Thật là định mệnh!

Cậu ấy lại muốn dẫn tôi chui đầu vòa một hang cọp khác sao?

Đi chơi với Hàn Băng Vũ, nên hay không?

Ai cho tôi lời khuyên?