Bộc Dương Du ngây ngốc ở Phù Dung lâu đến nửa ngày, các cô nương từ trên lầu dưới đều qua thăm hỏi một lần mới rời đi, lắc quạt giấy dự định đi Mai phủ gặp tình nhân. Mới vừa ra cửa liền nhìn thấy một bóng người mặc vải bố đầu cúi thấp vội vã đi qua, trong tay mang theo giỏ bên trong chứa nhiều nhang đèn và giấy mỏng.
Hòa thượng?! Bộc Dương Du kỳ quái nhìn người kia, đi theo. Nhìn hòa thượng ôm theo những thứ đó về phủ, Bộc Dương Du càng tò mò. Hôm nay cũng không phải mười lăm, ôm một đống đồ kia làm cái gì.
Pháp Tịnh nhìn nhìn đống đồ trong giỏ, đi mấy bước nhớ tới trước đây ở trong chùa các sư phó sẽ làm chuyện giống như mình, vui vẻ nhảy nhót ôm chặt giỏ đồ vào trong ngực. Có người hầu trong phủ nhìn thấy hòa thượng một mặt vui vẻ nhưng lại cứ đi thẳng khiến bọn họ cảm thấy y rất vui, quay đầu lại chưa kịp nhìn liền va đầu vào một người
"Thiếu gia......" Người hầu có chút kinh hoảng.
"Ân." Ánh mắt lại nhìn Pháp Tịnh phía trước, "Ta hỏi ngươi, ngươi biết hắn muốn đi đâu không?"
Người hầu thật thà trả lời: "Tiểu sư phụ giống muốn đi Linh Lung Ngọc Thạch bên cạnh hậu hoa viên."
"Y tới chỗ giả sơn đó làm gì?" Bộc Dương Du nghi hoặc cực kỳ, tòa giả sơn kia mặc dù nhìn được, nhưng bên cạnh là chẳng có gì đáng chú ý. Chỉ cần như vậy cũng đủ khiến Linh Lung Ngọc Thạch trở nên cô tịch.
"Hồi thiếu gia, Pháp Tịnh tiểu sư phụ còn giống như yêu cầu trù phòng làm ít đồ ăn chay, còn dọn một cái bàn thấp. Giống như muốn tế bái gì đó." Người hầu không dám ngẩng đầu nhìn hắn.
Bộc Dương Du ừ một tiếng, vẫy vẫy tay. Chính mình này rời đi nửa ngày, hòa thượng này có không an phận, Bộc Dương Du sờ sờ ngực, bên trong có trước khi đi Từ nương cho hí xuân duyên.
Pháp Tịnh quả thực muốn làm lễ cúng địa phương, y ở trong nhà tìm nửa ngày mới phát hiện chỗ đất này tốt. Ngày hôm nay là ngày mùng 8 tháng 4, tiết dục Phật. Là ngày Phật tổ sinh ra. Trước đây đều trải qua trong chùa, vốn tưởng rằng có thể chạy trở về, ai biết đụng tới chuyện này.
Sáng sớm y không biết Bộc Dương Du ra ngoài, đến khi đứng dậy. Phát hiện người đã không ở. Hắn đi cũng thật lặng lẽ, tiếng kinh cuối cùng của buổi sáng vang lên y liền muốn chuẩn bị chút đồ cho mình. Đương nhiên không thể long trọng được như ở trong chùa, chỉ cần tâm ý là đủ. Pháp Tịnh mặt dày, đến trù phòng xin ít đồ ăn chay. Nữ đầu bếp cũng vui vẻ, đáp ứng y. Còn giúp y đem một cái bàn thấp đến đây.
Đem đàn hương mua được cắm vào lư hương, mang theo nệm cói hướng về Tây Phương* bắt đầu lễ bái.
*Tây Phương (tín đồ đạo Phật gọi nơi phát tích của đạo Phật)
Trước tiên lạy, phục sát đất, sau đó là tĩnh tọa.
Bộc Dương Du bắt đầu còn hiếu kỳ đến trốn sau thân cây già để nhìn, nhưng nhìn chưa được bao lâu liền mất hứng rời đi, cũng không thể lại đi Mai gia. Đành phải ở trong phủ dạo chơi, nhàn nhã đến cạnh hồ Thanh Liên nhìn mặt hồ bị gió thổi dao động, giống như bị ai đánh (?), Bộc Dương Du đứng bên cạnh hồ, đưa một chân ra nghịch, nhìn tiểu tạ có chút mờ mịt phía trước. Hắn quên hóa ra hậu hoa viên bên cạnh Linh Lung Ngọc Thạch còn có một cái tiểu tạ, giống như từ trước đến nay hắn còn chưa nhìn kỹ tiểu viện này.
"Du, ngoại trừ tỷ tỷ, ngươi có từng nghiêm túc nhìn cái gì chưa? Không, không có ngoại trừ, bao gồm cả tỷ tỷ ngươi đã nghiêm túc nhìn ai bao giờ chưa?" Mai Thanh Vân đã từng hỏi hắn như vậy, mà hắn ngay lúc đó trả lời là, đương nghiên là hắn có nghiêm túc nhìn, nhìn rất kỹ mỗi lần bọn họ da thịt gần kề. Mai Thanh Vân chỉ cười, cái gì cũng không nói, chỉ cười, cười đến thật trẻ con.
Bộc Dương Du liều mạng hồi tưởng, hắn muốn chứng minh mình nhớ tất cả về Mai Hương Vân. Hắn nhớ, quả thật hắn có nhớ.
Truyện được đăng tại https://www.wattpad.com/user/Duonglam04
Lúc trở về, Bộc Dương Du không nhịn được vẫn quay lại Linh Lung Ngọc Thạch nhìn một chút, hóa ra người vẫn ở đây.
Trên trời xuất hiện những vì sao, ánh trăng hôm nay thực khiến người khác yên bình, một vài ánh trăng rơi trên áo khoác của hòa thượng, Bộc Dương Du thấy nơi này có chút an tĩnh, ánh trăng nơi đây ở đêm nay đẹp lộng lẫy, ngọn núi lung linh, chỗ người ngồi thiền, quang cảnh rất an tĩnh và sáng rõ. Pháp Tịnh như này khiến hắn cảm thấy có chút vui vẻ và nhàn rỗi, hiện giờ chuyện trần thế ngoài kia giống như hạt lưu ly, tựa như hạt bồ đề bay loạn trong gió, Bộc Dương Du cười nhạt, tự nghĩ xem bản thân cũng nên đi thờ phật hay không.
Pháp Tịnh thu thập xong đồ vật, trở lại trong phòng nhưng không thấy Bộc Dương Du, nghĩ hôm nay chắc hắn sẽ không về. Tiến vào buồng trong phát hiện bồn tắm dĩ nhiên sẵn nước nóng, sờ thử, vừa đủ ấm.
Bộc Dương Du là đi Tích Hương đình uống rượu, uống qua mấy chén, nhìn trăng sáng đặc biệt thê lương. Để người đêm rượu và đồ ăn vào trong sâu, hắn lại tự mình ôm bầu rượu đến Túy Lan Hiên, đến cửa viện liếc nhìn bầu rượu trong tay, ném lên tảng đá, bầu rượu rơi xuống đất phát ra thanh âm cực kỳ sắc bén, bầu rượu nát thành vài mảnh, khiến người ta nghe hoảng hốt. Ha, cũng đến lúc nên ra tay.
Đẩy ra cửa viện, hoa trong viện cũng đã cất vào. Chỉ có hương thơm quen thuộc bay tới, Bộc Dương Du nhìn về phía cửa lớn quấn một vòng lại một vòng khóa, hòa thượng không hỏi hắn nhưng y thỉnh thoảng vẫn chăm chú nhìn cánh cửa kia.
Hắn không có đi vào, vốn định đứng ở cửa phòng một lát, cũng ngụy trang lương tâm bất an một chút. Chỉ là đến cửa, nghe thấy bên trong mơ hồ truyền đến tiếng nước, hắn thở dài vẫn là đẩy cửa đi vào. Mấy ngày trước hòa thượng tắm rửa đều là sau khi hắn đã tắm xong, một mình ngắm trăng xong thì hòa thượng cũng tắm xong. Hắn không nói cho hòa thượng kỳ thực cái bồn tắm có cục gỗ nhét vào kia là ngày xưa hắn nghĩ ra, đúng là hắn tâm sự với y rất nhiều chuyện khi hắn còn nhỏ. Hương Vân chưa nghe hết, Thanh Vân lại không muốn nghe.
Bộc Dương Du đi vào bên trong, chỉ có một cây nến chiếu sáng cả phòng chính, hắn xưa nay sẽ không thắp một ngọn nến, một cái đèn lồng, ở một mình ban đêm. Phía sau bình phong không có âm thanh, Bộc Dương Du cười một tiếng, hí xuân duyên này đúng là dễ dùng. Hí xuân duyên xuân hí, mê ly tình ly mê. Chuyển qua bình phong, quả nhiên tiểu hòa thượng đang nằm nhoài bên thành bồn. Trong miệng còn phát ra hai, ba âm thanh rên rỉ đứt quãng. Hí xuân duyên, vào nước thấm da, mị dược nhất tuyệt, cho cô nương không nghe lời trong lâu dùng. Tuy không kịch liệt, nhạt như khói, nhưng dùng thuốc này một tháng, liệt nữ trinh tiết đều sẽ biến thành dâm phụ. Có điều, hòa thượng này, khoảng chừng cũng không đến mức như vậy.
Tiểu hòa thượng thân thể không thể coi non nớt, da thịt dính nước, còn có thể nhìn ra thân thể cường tráng luyện võ. Bộc Dương Du đưa tay ra, ở trên vai y sờ soạng một cái. Da thịt săn chắc dẫn đến một mạng ửng đỏ. Đêm xuân, nước ấm trên người cũng đã nguội, có chút lạnh, tay Bộc Dương Du rất ấm, chạm vào, thoải mái, nhịn không được khẽ rên một tiếng.