Mạch Thượng Nhân Như Ngọc

Chương 13: Chơi les công khai




Đại Nhất hốt hoảng chạy vào trong lớp, chống tay trước bàn Trúc Ngải Mạch khiến người kia khẽ nhíu mày lại.

Cô gái đang ngồi yên lặng làm bài tập vật lí nghiêng đầu, lạnh nhạt nhìn cậu bạn. Cái uy áp của kẻ trên cùng đã lộ quá rõ, dù rằng bản thân rõ ràng đang ngồi thấp hơn.

Nhưng Đại Nhất giờ này nào còn thời gian cảm thán chao ôi cho cái vẻ đẹp lạnh lùng kiêu sa ấy. Cậu ta chỉ thấy hỏng rồi, loạn rồi, và cái khuôn mặt thiếu nữ đẹp đẽ này sắp xong rồi. Và trong đầu bạn học Đại Nhất đã hoàn toàn bay béng đi mất hình ảnh cô nàng mạnh mẽ tay không đập cả tá người ở trong tâm thương mại ngày hôm qua.

Trái ngược với Đại Nhất, Lục Duệ lại hứng thú dào dạt. Cậu ta vui vẻ huýt một tiếng sáo dài, sau đó nhanh chân chạy đến gần bên người Trúc Ngải Mạch, nịnh nọt gọi một tiếng: "Chị Mạch à, có người đến tìm chị!"

Trúc Ngải Mạch liếc nhìn cậu ta, hỏi lại một cách lịch sự: "Ai cơ?"

"Hứa An Kỳ!" Đại Nhất lắp bắp trả lời.

Lời này vừa ra, lập tức những bạn học trong lớp đều dừng việc đang làm dở trong tay, quay phắt lại nhìn về phía cuối lớp. Chỉ trừ có bạn học ngồi ngay phía trên cô kia.

Khóe môi Trúc Ngải Mạch hơi cong lên nhẹ, nếu không tinh ý sẽ chẳng có ai nhận ra cả. Cô đặt chiếc bút xuống bàn, cẩn thận gập lại cuốn sách mình đang làm dở, thản nhiên "Ồ" lên một tiếng rồi đứng dậy. Tất cả mọi người đều nhìn về hướng cô (lúc này hãy tạm coi Sở Hàn không tồn tại ở đây đi), âm thầm hít vào mấy hơi. Theo mỗi bước chân của người con gái là tiếng trái tim ai đập bình bịch, chẳng rõ vì lo sợ hay hưng phấn nữa.

Hứa An Kỳ, một trong hai cái tên đại diện cho sắc đẹp của trường cấp ba A thành phố H. Nhưng không phải là một vẻ đẹp thanh lịch như những nữ sinh trường khác, mà là đại diện của sắc đẹp man rợ. Người ta gọi mỹ nhân được làm từ nước mắt, còn Hứa An Kỳ là mỹ nhân được làm từ máu, nhưng không phải máu mình, mà là máu người.

Hứa An Kỳ từ nhỏ đã sống với một người cha là đại ca khu chợ Xuân nổi danh nhất thành phố. Tính cách nóng nảy, đánh đấm lại giỏi, từ khi vào trường đã được xưng danh "Nhất tỷ" trong trường, đến cả Chuột Nhắt, năm đấy là đại ca sừng sỏ trong trường, lớn hơn Hứa An Kỳ đến 5 tuổi cũng phải cúi mình gọi một tiếng "Chị Kỳ" thì mọi người đều phải hiểu rõ rồi.

Hứa An Kỳ trước nay không vô duyên vô cớ đánh kẻ nào, được coi là người giữ gìn trật tự trong trường còn hiệu quả hơn cả thầy giám thị và bác bảo vệ.

Hơn nữa, trước nay những người Hứa An Kỳ "muốn gặp" đều sẽ được cô nàng "mời" lên sân thượng "tâm sự". Đây là lần đầu tiên, chị Kỳ tự thân đến tận lớp tìm người như này. Mọi người đều cảm thấy vừa hưng phấn tò mò, vừa sợ hãi.

Đợi đến khi Trúc Ngải Mạch ra đến ngoài, đám đông trong lớp cũng đổ ập ra hai bên cửa, nhòm ra. Trên hành lang, từng tốp học sinh cũng túm tụm lại, giả vờ như vô tình, nhưng thật ra ánh mắt thì đang dán chặt vai hai bóng người con gái xinh đẹp.

"Hứa An Kỳ?" Trúc Ngải Mạch hai tay khoanh trước ngực, đảo viên chocolate trong miệng, nhếch mày nhìn cô gái mặc cả cây đen trước mặt.

"Phải." Người kia đáp. "Trúc Ngải Mạch?" Hứa An Kỳ cũng mút lấy cây kẹo mút vị cam, kéo ra, hất cằm hỏi người kia.

Trúc Ngải Mạch gật gật đầu thay lời đáp.

Xung quanh đã bắt đầu có tiếng xuýt xoa. Có người bắt đầu thấy tiếc nuối cho cô nàng xinh đẹp mới chuyển đến của lớp 1, có người đã sẵn sàng lôi điện thoại ra chuẩn bị quay hình.

Trong lớp 1 cũng chẳng khá khẩm hơn là bao. Trong khi đám nam sinh đang thấy thương tiếc cho cô bạn xinh đẹp lớp mình còn đám nữ sinh đang đấu tranh nội tâm đề xem bản thân nên vui hay thấy thương cho bạn học kia, thì Lục Duệ lại dựa tường hất cằm nhìn Đại Nhất: "Đại đầu heo, cậu cảm thấy ai thắng?"

Đại Nhất trừng mắt nhìn cậu ta, rít lên: "Đừng có gọi tớ như thế lần nữa, nếu không muốn răng cậu dính vào tường."

Lục Duệ ra kí hiệu OK, rồi yên lặng chờ đợi câu trả lời của cậu bạn.

Điềm Nhi đứng gần cửa sổ, nhìn hết bên ngoài rồi lại bên trong. Ánh mắt cô dừng lại trên người Sở Hàn vẫn đang điềm nhiên ngồi ở vị trí của mình. Trong lòng thiếu nữ thầm tán dương. Nhìn xem, so với đám con trai hóng chuyện lại vô tích sự kia, Sở Hàn tốt đẹp hơn bao nhiêu kia chứ? Cậu ấy chẳng bao giờ lo chuyện bao đồng và quan tâm đến mấy thứ tầm thường thế này, đâu có như tên đại đầu heo kia.

Thế nhưng, Điềm Nhi lại chẳng chú ý, thật ra, cây bút chì trên tay Sở Hàn nãy giờ vẫn chưa động. Và bài tập Lí đơn giản, ngày thường anh chỉ mất vài phút là làm xong, nãy giờ vẫn chưa thể hoàn thành.

Vì cớ gì kia chứ?

Tiếng trò chuyện ngoài hành lang càng rõ trong khi tất cả mọi người tựa như đều đang nín thở chờ đợi.

"Nghe nói cậu chuyển đến đây mấy hôm rồi." Là giọng Hứa An Kỳ.

"Cậu nghe nói bậy rồi. Tôi vừa chuyển tới hôm qua thôi." Người kia lạnh nhạt đáp trả.

"Giỏi nhỉ?"

Chị Kỳ vừa bật ra một tiếng cười lạnh, lập tức tất cả mọi người đều hít phải một hơi buốt giá. Hai tên đàn em đi sau cô cũng khép nép cúi đầu.

Tất cả tĩnh lặng chờ trận giông bão nổi lên.

Thế nhưng, hướng gió lại đột ngột chuyển đổi khiến người ta chẳng kịp hiểu nổi.

Hứa An Kỳ vốn đang híp mắt, trầm giọng đầy nguy hiểm, lại đột nhiên mở đôi mắt to tròn, nói chuyện đầy vẻ nũng nịu: "Lên rồi mà không đi tìm tớ! Cái đồ vô lương tâm này!"

Cằm mọi người đều muốn rơi xuống đất. Chuyện quái gì đang xảy ra với chị Kỳ của bọn họ vậy? Vẻ mặt này là sao? Giọng điệu này là sao?

Còn chưa kịp để người ta thích ứng kịp, Trúc Ngải Mạch lại cho thêm một đao: "Ai nha, người ta cũng không phải không đi tìm cậu, ai mà biết cậu đi theo ai rồi chứ. Hứ!"

Toàn thể lớp 1 năm ba muốn ngất. Bạn học mới cao quý khí chất của bọn họ đâu rồi?

Ai đó hãy đến và cứu vớt bọn họ đi.

"Ai nha, bảo bối à, nhớ cậu muốn chết mất thôi."

Hứa An Kỳ vừa nói, vừa tiến lên ôm lấy Trúc Ngải Mạch, còn thuận tay vỗ vỗ lên mông cô mấy cái.

Sau đó hùng hùng hổ hổ kéo tay cô đan lại với nhau: "Đi, bảo bổi, tớ đưa cậu đi ăn. Mới xa nhau không bao lâu mà cậu đã gầy đi quá nhiều rồi."

"Ừm." Trúc Ngải Mạch ngoan ngoãn đáp một tiếng rồi dựa vào lòng Hứa An Kỳ, ngọt ngào cười một cái.

Bộ dáng nghe lời đó của cô, vào mắt Lục Duệ lại thành một bàn chông cắm thẳng vào mắt cậu ta, đau không mở ra nổi. Cậu ta nuốt khan một tiếng, mơ hồ nói với Đại Nhất: "Giết tớ đi!"

Chị đại ngạo khí ngất trời, tay không đánh đấm ngày hôm qua cậu thấy đâu rồi? Chuyện quái gì đang xảy ra thế này?

Tựa như còn cảm thấy chưa đủ khiến người ta shock, hai nhân vật nữ chính vẫn thân thiết cầm tay nhau. Hứa An Kỳ nhíu mày nhìn hai tên đàn em đang đần thối mặt ra của mình, bạo lực đưa chân đập một cái vào phần xương ống của cả hai tên, quát lên: "Nhìn cái gì? Chưa thấy người đẹp bao giờ à? Đừng có nhìn cậu ấy kiểu đó nữa, tin tao móc mắt hai đứa tụi bây ra không?"

Nói đoạn, lại hùng hồn thông báo: "Nhớ cho kĩ, từ này gặp người này, gọi, chị dâu. Nhớ chưa?"

Hai tên kia ngớ ra. Toàn bộ người trên hành lang ngớ ra. Toàn bộ người trong lớp 1 cũng ngớ ra. Đến Sở Hàn đang ngồi lặng thinh nãy giờ cũng ngớ ra.

Chị Kỳ đây là chơi les công khai đấy à?

Thấy hai tên kia vẫn không trả lời, Hứa An Kỳ lại nện thêm một cú đạp nữa. Lúc này, hai tên đàn em mới vội vàng đáp lời: "Rõ, chị Kỳ."

Sau đó quay sang nhìn người con gái xinh đẹp kia, dõng dạc hô: "Chào chị, chị dâu!"

Trúc Ngải Mạch gật đầu đáp lại. Hứa An Kỳ cũng có vẻ vừa ý lắm.

Lúc cô nàng quay lại nhìn Trúc Ngải Mạch thì dáng vẻ ác bá ban nãy đều đã biến thành dịu dàng như nước, ngọt ngào kéo tay Trúc Ngải Mạch rời đi.

Chí ít thì trong mắt những người có mặt ở hiện trường thì là như thế.

Bóng hai người vừa rời khỏi, A Lỵ dựa vào tường, nuốt nước bọt nói với Tiểu Hoa bên cạnh: "Trần đời chưa từng thấy cặp bách hợp nào đẹp đôi như thế."

Xung quanh cùng bắt đầu nổ ầm lên.

Đám con trai nuốt nước mắt vào trong gào thét. Có kẻ còn trèo lên lan can hướng ra phía ông trời tự hỏi đời bất công, vì sao gái đẹp đã ít lại còn đi yêu nhau hết cả.

Xung quanh xôn xao một mảng, có người chợt ngộ ra, hóa ra hai hôm trước chị Kỳ chia tay với gã người cũ là do người tình của chị sắp chuyển đến trường.

Mọi người ồn ào bàn tán.

Lục Duệ thất thần ngồi đối diện Sở Hàn: "Xong rồi, anh Hàn, em hoàn toàn nhìn không ra luôn. Hai người bọn họ lại là mối quan hệ đó. Hơn nữa, nhìn ra rõ ràng Trúc Ngải Mạch cầm tay dưới. Em còn đang tính đi cưa Hứa An Kỳ đây này."

Mải nói, Lục Duệ hoàn toàn không chú ý thấy ngón tay cầm bút của Sở Hàn hơi siết lại. Anh không đáp lời, chỉ hít một hơi rồi viết nháp mấy công thức ra giấy.

Nhưng, nháp mãi, vẫn không ra. Rõ ràng chỉ là một bài tập đơn giản mà anh đã định hướng được cách làm. Nhưng hiện tại lại hoàn toàn không ra. CMN!

Trong lòng Sở Hàn lửa giận vụt lên. Trong đầu cứ lặp đi lặp lại hai chữ "chị dâu" kia của Hứa An Kỳ.

Trúc Ngải Mạch lại chơi anh?

Sở Hàn biết rõ, bản thân không phải vì để ý ai trong hai người mới tức giận. Tất cả chỉ là vì cái cảm giác bị vờn quanh này khiến anh bức bối.

Mới hôm qua, Trúc Ngải Mạch còn vờn anh, nói anh với cô ta có gì đó, báo hại Sở Hàn phải ngồi nghe bà cô ở phòng y tế giáo huấn cả buổi trời. Đồng thời, cũng tạo vết nhơ khó lòng rửa sạch trong cuộc đời trinh bạch mười tám năm trời của anh, gán cho anh cái tội cưỡng ép con gái nhà người ta. Và giờ thì cô ta công khai là "vợ" của một đứa con gái khác.

Ôi thánh thần thiên địa ơi, nó có khác gì một cú vả vào mặt anh không? Hay là một cái sừng ảo đang ngọ nguậy ngay trên đầu anh này? Và thề rằng hiện tại Sở Hàn chỉ muốn cào nát khuôn mặt xinh đẹp của cô ta ra cho bớt giận.

Xoẹt!

Chiếc bút chì rạch nát một đường trên trang giấy trắng. Cảm giác tồi tệ trong lòng bạn học Sở vẫn chưa vơi đi được chút nào.