Mạch Thượng Hoa Khai Vì Quân Cố

Chương 7: Đi học x Sôcôla nam




Ôi chao! Chúng ta rốt cuộc đã tạo nghiệt gì, vì sao đụng phải Trương mặt ngựa…..” Lý Thiến cầm quyển [nhân lực tài nguyên quản lý học] dày cộp khóc thét. “Chỉ mong hôm nay hắn không hỏi đến ta.” An Dĩ Mạch ngồi vào chỗ mở sách ra đọc, ý đồ dùng thời gian này xem lại những nội dung học trong tiết trước.

“Tu trăm năm được cùng thuyền, tu ngàn năm được cùng giường. Chúng ta coi như tốt số, cùng lắm chỉ mất có 100 năm, chỉ khổ cho lão bà của Trương mặt ngựa, tu đến một nghìn năm còn phải cùng giường với lão.” Đường Tiểu Âm tự an ủi mình như thế, vì thế tâm bình khí hòa.

“Về sau có tiết của Trương mặt ngựa, ta nhất định sẽ ăn cơm sau.” Nguyên Viên đồng học suy nghĩ mãi.

“Vì sao?” Ba người khó hiểu.

“Ta muốn giảm béo.” Nàng bình tĩnh trả lời.

Đây là chương trình giảng dạy trong học kỳ 2 dành cho những học sinh năm ba của ngành quảng cáo kinh doanh và quản lý học. Lần đầu tiên lên lớp, giáo sư Trương Đức Lực với khuôn mặt dài gập ghềnh gấp khúc làm cho những tân sinh viên năm nhất không có sức chống cự giật mình thon thót.

Thứ nhất: Tiết của hắn không cho phép đến muộn về sớm, ở thời điểm tâm tình hắn tốt hay không sẽ tùy cơ điểm danh. Ba lần không có mặt sẽ đánh trượt.

Thứ hai: Bài giảng của hắn không cho phép đánh máy hay ghi âm, toàn bộ nội dung đều phải viết tay.

Thứ ba: Trong mỗi tiết sẽ gọi người trả lời vài vấn đề, điểm đó lấy vào điểm thành tích. Hơn nữa sau khi học xong có khả năng ra bài tập.

Thứ tư: Không ra trọng điểm ôn tập, không cắt bớt. Nếu muốn thi qua, trừ bỏ mỗi tiết chăm chú nghe giảng, còn phải đem toàn bộ những gì gạch chân trong sách học thuộc.

Hết.

Mọi người kinh ngạc, sau khi đi nghe ngóng, mới biết Trương Đức Lực này là giáo viên tiếng tăm lừng lẫy Trương mặt ngựa. Mỗi khi có tiết của hắn, đều là ‘Người trước ngã xuống, người sau tiến lên’ không hợp cách. Những người thi lại nhiều lần gom được một đống, đúng là sống không bằng chết.

Kết quả, ngay cả loại trạch thần giống như An Dĩ Mạch cũng bị tác động phải đi học.

Nữ sinh ở cùng một chỗ đương nhiên có bát quái. Đây là chân lý.

“Dĩ Mạch, ngươi xem Chu Tĩnh Nghi.” Đường Tiểu Âm ghé tai nàng nói nhỏ “Cổ áo mở rộng, chậc chậc…”

Nàng tìm kiếm một phen, cuối cùng ở dãy bàn thứ ba bên phải phòng học phát hiện Chu Tĩnh Nghi, áo váy liền sắc hồng, hai gò má đỏ ửng, nhìn qua rất mơ mộng “Nàng càng lúc càng trắng.” không khỏi cảm thán.

“Lúc nàng xuống lầu mặt va phải tường sao, trắng giống như vôi.” Lý Thiến bĩu môi “Chuốt mi cong vút, còn dẫn theo mỹ đồng, đúng là đồ sộ.”

“Con gái trang điểm vì người mình thích, nàng luyến ái rồi sao?” An Dĩ Mạch hỏi.

“Đúng là ‘con gái trang điểm vì người mình thích’, nàng đang trong giai đoạn nảy mầm.” Nguyên Viên tổng hợp lại chân tướng.

“Nhìn trúng ai?” Dĩ Mạch lâu không ra khỏi cửa, đối với việc giang hồ một mực không hiểu.

“Sôcôla nam.” Đường Tiểu Âm nói.

Dĩ Mạch đang uống nước, nghe thấy cái tên ấy, ngụm nước trong miệng phun ra bằng sạch.

Lý Thiến một bên vỗ lưng nàng một bên than thở “Ôi chao! Thực hoài niệm ngày đó ăn Ferrero sau đó nôn ọe nửa ngày a…”

Sôcôla nam là sinh viên năm ba của đại học kinh tế quốc tế và thương mại chuyên nghiệp, tên gọi Trịnh Phong. Năm đó Dĩ Mạch vẫn còn là tân sinh viên, nam nhân này ở chương trình hội diễn tết nguyên đán đối với Dĩ Mạch nhất kiến chung tình, không ngừng theo đuổi. Còn lợi dụng ba đứa bạn cùng phòng vô lương kia, tìm hiểu sở thích của nàng. Đoạn đối thoại lúc đó là như vầy….

Lý Thiến thấp giọng “Dĩ Mạch, ngươi thích cái gì nhất?”

Dĩ Mạch vừa xem tiểu thuyết vừa ăn khoai tây chiên “Những vật có giá trị tương đương tiền, càng nhiều càng tốt.”

Đường Tiểu Âm ghé sát vào “Ngoài tiền còn gì nữa?”

Dĩ Mạch “Phòng ở.”

Lý Thiến “Trừ phòng ở?”

Dĩ Mạch “Mèo.”

Đường Tiểu Âm “…….Giá không quá cao, đại bộ phận trong khu vực đều có bán, có tính thực dụng, thể tích không quá lớn, không có dấu hiệu bệnh tật, có thể xuất hiện trong phòng ngủ vv..vv, ngươi thích cái gì?”

Dĩ Mạch mở ngăn kéo, kinh ngạc nói “Di, Sôcôla ta đặt ở đây bị ai ăn mất rồi?”

Nguyên Viên “Nàng nói, Sôcôla.” Mỗ ăn vụng Giáp bốn lạng bạt ngàn cân.

Đường Tiểu Âm “….Đúng, đúng, Sôcôla cũng không tệ.” Mỗ ăn vụng Ất phụ họa.

Lý Thiến “Ngô, biết.” Mỗ ăn vụng Bính nhanh chóng gửi tin nhắn đến cho Trịnh Phong đồng học.

–Nàng thích ăn sôcôla, Ferrero a.

Vì thế sáng sớm hôm sau ở ngoài phòng ngủ xuất hiện một đống lớn sôcôla Ferrero. Bác gái quản lý ký túc xá luôn luôn nghiêm khắc giờ cười tươi như hoa, võ vỗ vả vai An Dĩ Mạch “Tiểu tử kia rất thích ngươi, đừng phụ lòng người ta.” Trịnh đồng học một trận quảng cáo nổi danh, trở thành ‘Sôcôla nam’ tiếng tăm lừng lẫy. Nếu lúc đó thứ hắn đưa tới là cá khô hoặc cánh gà, vậy hắn rất có thể được xưng tụng là ‘cá khô nam’ hoặc ‘cánh gà nam’, bởi vậy có thể thấy được, hắn vẫn còn may chán.

Kỳ thực Sôcôla nam Trịnh Phong phần cứng không tệ. Người ở H thành, gia cảnh giàu có, đi một chiếc crv đến trường. Hội trưởng hội tuyên truyền, lớn lên rất đẹp trai, thời điểm cười rộ lên lại càng mê người, theo lời đồn đại thì số con gái theo đuổi hắn càng ngày càng tăng. Năm đó Trịnh Phong theo đuổi An Dĩ Mạch là do đám nam sinh cùng lớp đánh đố, cược hắn có thể hay không đem nàng bắt đến tay. Khởi nguồn của việc này là do người nhiều chuyện ở trên diễn đàn trường post một bài với tiêu đề “Kinh diễm!! C đại tân sinh mỹ nữ mới ra lò.” Văn hay tranh đẹp post những bức ảnh chụp được khi mỹ nữ đến nhập học.

An Dĩ Mạch bất hạnh nổi danh trên bảng, đứng hàng thứ bảy, tạo cơ hội cho người ta soi mói.

Lúc ấy có người đánh giá về nàng như sau “Nàng này khí chất như lan, hương thơm ngàn dặm. Cười nhẹ hay nhăn mày đều đẹp như họa, dù vô tình cũng động lòng người. Bất quá tạo hình quá mức tùy ý, không có tự giác của một mỹ nữ, cho nên thứ hạng không được cao.” Bất đồng với những mỹ nhân vui vẻ hoạt bát khác trên bảng, An Dĩ Mạch sau khi nhập học rất ít khi ra khỏi phòng, suốt ngày ru rú trong phòng. Số lần đi học ít nhưng thành tích ổn định, đối luyến ái hoàn toàn không có hứng thú, lại ham thích lên mạng chơi game. Nữ sinh như vậy làm cho nam nhân có cảm giác vụ lý xem hoa, ngược lại khiêu chiến sở thích chinh phục của bọn họ. Có vài người cùng Trịnh Phong theo đuổi thổ lộ nhưng đều biết khó mà lui. Mà Sôcôla nam kia chung quy cũng không thể đánh động phương tâm của an đồng học.

Năm đó Sôcôla nam khổ sở theo đuổi nhưng không có kết quả, chuyển đầu dưới váy người khác. Cho đến trước đó không lâu, hắn cùng nữ sinh kia đường ai nấy đi, lần nữa quay đầu làm lại. Sáng sớm DK đưa đến hộp kẹo cùng lời tỏ tình nồng thắm “Anh hy vọng mình có thể giống như cơn gió suốt ngày quanh quẩn bên em….” Đó là kiệt tác của hắn.

Đàm tình luyến ái ở đại học giống như tìm người chăm sóc, trong phạm vi nhỏ tuyển lấy một người giải quyết tịch mịch. Tốt nhất là một người tướng mạo xuất chúng, trong trường hợp đi cùng nhau có thể nâng cao thể diện. Giờ phút này nam nhân đẹp trai có chất lượng tốt như Trịnh Phong giống như cơn gió, làm rối loạn không ít trái tim nữ sinh, Chu Tĩnh Nghi cũng là một người trong số đó. Biết được hai người có cơ hội học chung một tiết, liền tỉ mỉ trang điểm một phen, hơn nữa chọn vị trí hắn đã từng ngồi ôm cây đợi thỏ. Không ngờ gần đến giờ vào lớp, Trịnh Phong vẫn chậm chạp chưa tới, lòng nặng trĩu suốt nửa ngày, nhìn hắn bước chầm chậm mà muốn đỏ con mắt, khi thấy hắn ngồi xuống chỗ cách mình xa vạn dặm thì tức giận dẫm chân thật mạnh, đau lòng cũng đau chân. Vì thế hung hăng nhìn về phía góc tường.

An Dĩ Mạch hãy còn ngẩn người, Đường Tiểu Âm ngồi bên cạnh phải dùng sức huých vào tay nàng, Dĩ Mạch vừa hoàn hồn đã thấy Sôcôla nam ngồi bên cạnh hướng mình gật đầu cười, nàng cố gắng nở nụ cười méo xệch, cuống quýt quay đầu nhìn bảng đen, đối mặt với ánh mứt xem thường của chu tĩnh nghi, chỉ cảm thấy sau lưng phát lạnh.

Dĩ Mạch trong góc đổ mồ hôi. Nhưng bản thân vì cái gì mà cảm thấy bất an? Năm đó rõ ràng hắn đơn phương tình nguyện theo đuổi, bất quá nàng đối với gia cảnh của hắn không cảm thấy hứng thú, cũng dùng từ ngữ uyển chuyển chối từ, không làm tổn thương hòa khí, duy nhất thua thiệt chính là thùng Sôcôla kia. Nghĩ đến đó nàng không khỏi cúi đầu, kết giao vô ý nha, kết giao vô ý. Ngẫm lại Trịnh soái ca gia tài hùng hậu tất sẽ không vì thùng sôcôla kia mà để ý, vì vậy yên tâm thoải mái thẳng lưng xem sách giáo khoa.

Trương mặt ngựa ở trên bục giảng nước miếng bay tứ tung, chúng đệ tử phía dưới gật gù buồn ngủ.

Dĩ Mạch cũng có chút mơ màng, trong mông lung cảm thấy khuỷu tay trái bị người nào đó đẩy nhẹ. Nhìn về phía bên trái, chỉ thấy bên cạnh đưa sang một quyển bút ký dày, trên đó còn có một hàng chữ màu đen. Nàng đang ở trạng thái phiêu du, phản ứng đầu tiên của bộ não là đem quyển vở đó đẩy sang bên cạnh, trực tiếp giao cho Đường Tiểu Âm.

Đường cô nương tập trung nhìn vở, trên đó viết “Cuối tuần rảnh không?” Tưởng Dĩ Mạch hỏi mình, tuyệt bút vung lên “Trạch thần ngươi không phải muốn ở trong phòng ngủ hai ngày sao?” Sau đó đẩy lại cho nàng.

Dĩ Mạch đang muốn truyền qua bên trái, thấy Trịnh đồng học dở khóc dở cười, nhất thời giống như bị đá ném trúng, tỉnh táo lại.

“Xin lỗi. Tôi cứ nghĩ cậu muốn truyền cho bên kia…” Nàng nhỏ giọng giải thích.

Hắn ngẩng đầu liếc trương mặt ngựa một cái, đưa tay ra dấu, ở trên vở viết “Không sao.” Sau đó khoanh tròn hàng chữ “Cuối tuần có rảnh sao?”

Dĩ Mạch thấy câu trả lời của Đường Tiểu Âm đã chặt đứt đường lui của mình, đành phải đáp “Có.”

“Như vậy thứ bảy cùng nhau ăn tối được không?” Nam sinh thận trọng.

An Dĩ Mạch ở phương diện này phản ứng cực kỳ trì độn, không thể nghĩ ra được lý do gì để từ chối, dưới ánh mắt nóng bỏng chăm chú của Trịnh Phong, nàng lấy bút viết một chữ “Được.”

Lúc này Trương mặt ngựa đứng trên bục giảng gõ thước, cau mày nói “Trên lớp học không cần yêu đương, muốn bồi dưỡng tình cảm mời để đến tiết sau.” Ánh mắt của hắn nhìn về hướng Dĩ Mạch và Trịnh Phong, trong nhất thời khiến toàn bộ học sinh trong lớp chú ý đến họ, Dĩ Mạch đỏ mặt.

Chỉ nghe Trịnh Phong mỉm cười đáp “Vâng lão sư, em sẽ chú ý.”

An Dĩ Mạch chịu xong sự dày vò của Trương mặt ngựa, về phòng ngủ ngẩn người nhìn máy tính.

Hồi tưởng sau khi Trịnh Phong nói ‘Ta sẽ chú ý’, lớp học nhất thời ồ lên một mảnh nói khẽ, trong lòng cảm thấy phiền phức.

Đăng nhập Càn Khôn, hắc sắc tiểu cường ở bên cạnh kho hàng trong Ma thành. Nhìn danh sách hảo hữu, thấy nick Thanh Quân và Hồ Ly đều là màu xám. Xem xét danh sách gia tộc, ngoại trừ mình ra thì cấp bậc thấp nhất là acc phụ của Hồ Ly – ‘Quý Người Chết Không Đền Mạng’ cấp 90, nhất thời cảm thấy hổ thẹn, vì thế lấy dược liệu trong hành trang chế tạo mấy chục viên độc dược để trong kho hàng của bang phái. Mắt thấy giá trị tinh lực thừa không bao nhiêu, bèn cưỡi Tất Phương Điểu truyền tống tới Lạc Hà thành, chuẩn bị ra ngoại ô tìm một chỗ có quái vật cấp 80 chém giết.

Chính mình mọi khi đều mặc trang bị bình thường đánh quái, không những lâu còn tốn máu, cũng may thao tác không tệ, mới tránh khỏi thường xuyên đi gặp Diêm Vương. Thay đổi trang bị tuyệt phẩm Hồ Ly đưa, giá trị thương tổn tăng lên rất nhiều. Nhìn kinh nghiệm từng chút từng chút lên tới 100%, trong lòng Dĩ Mạch khoái trá không ít.

Đến cấp 80 là có thể thu được chiến sủng cao cấp, nàng quét mắt nhìn Tiểu Hoàng Điểu bên cạnh Mạch Thượng Sắc Vi, lại nghĩ tới cao giai chiến sủng bày bán ngoài thị trường, không khỏi lắc đầu thở dài.

Đầu năm nay, động vật so với người còn quý giá hơn, thực không có thiên lý…

Dấu hiệu hảo hữu gửi tin tức lóe sáng, nàng nhấn vào, người gửi tin là Lười Dương Dương.

“Sắc Vi, cậu ở đâu?”

Lười Dương Dương là một trong những nguyên lão của Huyễn Thế Tụ Minh, thiên kỳ cấp 112. Nàng là nữ hài tử trượng nghĩa, tính tình thẳng thắn, cùng Dĩ Mạch chơi cực thân. Từ khi kiến lập Huyễn Thế với Dĩ Mạch tình cảm thâm hậu.

“Mình ở bờ nam Lạc Hà đánh thụ yêu.” Dĩ Mạch đáp lại.

Lười Dương Dương: “Tốt, mình sẽ tới.”

Chỉ giây lát sau, Lười Dương Dương cưỡi một đám bông trắng xuất hiện trước mặt Mạch Thượng Sắc Vi, tìm một chỗ an toàn ở gốc cây ngồi xuống.

Mạch Thượng Sắc Vi: “A, cậu thực dùng cừu là tọa kỵ?”

Lười Dương Dương: “Hợp với mình, oa ha ha.”

“Orz.” Dĩ Mạch tiếp tục chém thụ yêu, dùng là ám khí ‘Bích Nguyệt’ do Hồ Ly cấp. Lợi khí giống như vầng trăng khuyết tung bay trong tay.

Lười Dương Dương: “Nghe bọn họ nói cậu gia nhập ‘Tọa Yên Thiên Hạ’, cư nhiên là thật.”

Mạch Thượng Sắc Vi: “So với việc lưu lạc không nhà, không bằng tìm một đại thụ che mưa che nắng.”

Lười Dương Dương: “Sớm nay mình không lên, nghe nói người Lam Sắc Đồ Đằng truy sát cậu, ai…. Tọa Yên Thiên Hạ là bang phái tốt, thực lực cũng mạnh, cậu ở đây mình cũng an tâm.” Nàng tạm dừng một lát, nói “Lần này bang chiến thắng Lam Sắc vốn là không cần dụng võ, có người truyền tin tình báo đến bang phái. Vô Ngân còn muốn dùng biện pháp này làm con đường tắt để thăng cấp bang phái, cho nên không để ý đến sự phản đối của chúng mình.”

Mạch Thượng Sắc Vi: “Thì ra là thế.”

Lười Dương Dương: “Lúc ấy bọn mình không nghĩ làm như vậy có khả năng hại đến ngươi. Sau khi lớn chuyện, mình cùng Carô, Gấu Mèo dưới tình huống như vậy cũng không thể ra mặt giúp cậu, uất ức muốn chết. Cậu đừng tức giận.”

Mạch Thượng Sắc Vi: “Không quan hệ.”

Lười Dương Dương: “Vô Ngân cũng có chỗ khó xử của hắn, việc đến nước này hắn không thể thừa nhận, chỉ có thể liều chết chống đỡ.”

Mạch Thượng Sắc Vi: “Mình vì chỗ khó xử của hắn đã hai lần thỏa hiệp, chuyển chức, đổi bang. Nhưng đây đều là mình cam tâm tình nguyện, không có gì oán hận. Hôm nay hắn như thế khoanh tay đứng nhìn, làm bộ đại nghĩa diệt thân chặt đứt đường lui của mình. Nếu không có người cứu, Mạch Thượng Sắc Vi hôm nay đã bị luân bạch thành cấp 0. Dương Dương, này cũng là hắn khó xử?”

Lười Dương Dương: “Sắc Vi, hắn bế thành cũng do Hoàng Hôn Uyển Nhi bức.”