Bên trong phòng nghỉ chuyên dụng cho nhân viên của Bất Lạc Viêm Dương.
Tống Úc Bạch pha cà phê cho nàng, ngồi ở đối diện, do dự một lát.
“Anh nghĩ, cùng em nói chuyện Tiểu Âm.” Hắn đi thẳng vào vấn đề.
Dĩ Mạch có chút kinh ngạc ngẩng đầu, lại chỉ thấy hắn nhanh chóng chuyển rời ánh mắt.
“Hai ngày trước Hứa Thú có đến tìm anh một lần. Hắn là đến chứng thật một suy đoán. Đứa nhỏ mà Đường Tiểu Âm lưu sản, có của anh phải hay
không.”
Dĩ Mạch không biết biểu tình trên mặt mình như thế nào, nàng có chút
mê hoặc nhìn nam nhân ngồi ở đối diện, chỉ cảm thấy hắn cách bản thân xa đến dị thường.
“Là ngươi sao?” Nàng hỏi.
“Không phải.”
“Các ngươi trong lúc đó…… Từng có?”
Tầm mắt nam nhân dừng ở tòa nhà cao tầng ngoài cửa sổ, Thẩm mặc một lát.
“Nàng cùng Hứa Thú quan hệ cũng không hài hòa như vẻ bề ngoài. Thời
gian nghỉ hè, nàng đến ở nhà của Hứa Thú. Khi đó anh vì…… Đủ loại nguyên nhân mà tâm tình thường xuyên phiền muộn, nàng vì hoài nghi cảm tình
của hai người thường xuyên cùng anh khóc kể, sau đó chúng ta vài lần đi
quán bar. Vài lần ahnh gọi điện thoại cho Hứa Thú, bảo hắn đem Tiểu Âm
say rượu tiếp trở về. Hắn ở bên ngoài xã giao, cũng không có đến, anh
chỉ có thể tự mình mang nàng trở về. Một buổi tối trước khi kỳ nghỉ hè
chấm dứt, anh nhận được điện thoại của nàng, khi đó nàng đã uống rất
nhiều, nói là muốn chia tay. Lúc ấy di động của Hứa Thú vẫn tắt máy. Anh sợ nàng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đưa nàng đến dưới lầu. Nàng kiên
trì muốn tự mình đi lên, anh đồng ý, làm bộ rời đi, đứng ở một góc có
thể thấy rõ nàng, nhìn thật lâu. Nàng cũng không có lên lầu, mà tĩnh tọa ở cầu thang lấy điện thoại ra bấm bấm một hồi.” Hắn dừng một
chút,“Không bao lâu, một chiếc ô tô z4 mở ra, nàng lên xe.”
Dĩ Mạch như lạc vào giữa mây mù.
Mang thai. Lưu sản. Cùng Tống Úc Bạch quan hệ. Chiếc xe đến đón nàng trong đêm tối.
Vẻ mặt đau thương của Đường Tiểu Âm liên tục hiện ra trong đầu nàng.
Những câu đố vây quanh nàng không ngừng hé lộ. Bắt đầu từ lúc nào,
khoảng cách giữa nàng mà mình lại xa xôi như vậy, giống như cách nhau
một thế giới.
“Người lái chiếc xe kia, là ai?” Trong lòng nàng tràn ngập rất nhiều dấu chấm hỏi, không biết trước tiên nên bắt đầu từ đâu.
Hắn Thẩm ngâm một lát:“Em còn nhớ rõ Tôn Hải không?”
Dĩ Mạch suy tư nửa ngày mới mơ hồ nhớ lại gương mặt đáng khinh kia, trong lòng nhất thời Thẩm xuống.
“Hứa Thú thích em. Một lần trong lúc hắn say rượu anh đã nghe thấy
hắn gọi tên em.” Tống Úc Bạch tiếp tục nói, “Hắn thậm chí hiểu lầm Đường Tiểu Âm thích anh. Hắn biết rõ đứa nhỏ không phải của hắn vẫn không nói ra, là vì thủy chung cảm thấy đối với Tiểu Âm có điểm thua thiệt. Ngày
đó cố ý đến chỗ ở của anh kiểm chứng, vốn định dặn anh hảo hảo đối đãi
nàng, nhưng kỳ thật……”
“Đứa nhỏ kia, có thể là của Tôn Hải hay không?” Nàng đoán.
“Không rõ ràng lắm.”
“Tống học trưởng, chuyện Tiểu Âm cùng Tôn Hải, ngươi nói cho Hứa Thú sao?”
“Không có. Bọn họ đã chia tay, hiện tại không cần phải nhắc lại loại sự tình này.”
Nàng gật gật đầu, lâm vào Thẩm tư. Trong đầu là vô số nút thắt, như thế nào đều lộn xộn không rõ.
“Gần đây, được không?” Hắn hỏi.
Nàng lấy lại tinh thần, mỉm cười:“Hoàn hảo.”
“Vậy là tốt rồi.”
Đối thoại vô vị. Nam tử muốn nói lại thôi. Hắn im lặng ngồi ở đối diện nàng, nhìn cô nương trước mặt thanh tú uyển nhiên.
Thời điểm nhìn thấy nàng, những ký ức ngọt ngào đã bị chôn vùi dưới
lớp đất sâu bỗng dưng trồi lên. Giống như những bức ảnh chụp ố vàng,
trong nháy mắt dừng lại ở một hình ảnh ấm áp.
Một lần sau cuối. Ở góc đường kia. Hắn thấy nàng.
Hắn quay đầu cùng với nữ nhân không thề yêu thích thì thầm vô cùng thân thiết.
Tầm mắt của hắn, không dám hướng về góc tường kia.
Nụ cười trên mặt hắn cứng ngắc, tái nhợt như một thi thể..
Dùng một cây mộc côn đau khổ chống đỡ thế giới, rốt cục ở thời điểm hắn nhắm mắt lại đã sụp đổ hoàn toàn.
Oán hận đi. Như vậy có thể kết thúc rõ ràng. Như vậy có thể không hề
tưởng niệm. Như vậy có thể từ trong thế giới của hai người bứt ra, không hề quay đầu.
Dĩ Mạch.
Thời điểm nhắc đến cái tên này, trái tim anh đau giống như bị người ta đâm thủng.
Nghĩ đến bộ dáng em vì anh rơi lệ, hốc mắt của anh một lần lại một lần đỏ.
Anh nghĩ sẽ cho em một thế giới giống như trong chuyện cổ tích, nơi
đó không có bi thương, không có ngờ vực vô căn cứ, không có phản bội,
không khóc khóc, trọn vẹn, viên mãn.
Nhưng anh làm không được.
Như vậy, hoàn toàn quên anh. Tìm một người, có thể bảo hộ em không bị tổn thương.
Thân ái cô nương.
Người mà anh yêu nhất.
Ngón tay Tống Úc Bạch gắt gao nắm lấy tách cà phê, giống cầm lấy cọng cỏ cứu mạng.
“Tống học trưởng. Nếu không có chuyện gì khác, ta muốn trở về trường học.” Nàng lễ phép nói lời từ biệt.
“Gặp lại.” Hắn dùng đem hết toàn lực cười, ở một khắc khi nàng xoay
người nhịn không được hô “Đợi chút”. Nhìn nàngthấy nàng tỏ vẻ không
hiểu, hắn cười khổ,“Dĩ Mạch, gặp chuyện phải nhìn nhận cho thật kỹ, học
được như thế nào bảo hộ chính mình.”
Nàng không hiểu cho nên gật gật đầu. Rời đi.
Tống Úc Bạch gục đầu xuống, nhắm mắt lại.
Nghe nói người kia thực thích nàng. Hắn sẽ hảo hảo bảo vệ nàng, cho nàng hạnh phúc.
Kết cục như vậy, cũng tốt lắm.
Chỉ sợ happy end này không có phần của mình.
Hắn từ trong túi tiền lấy ra lấy ra một tập giấy đã cũ, nhẹ nhàng mở ra.
Mặt trên kia, hai loại chữ viết xen kẽ với nhau. Một hàng xinh đẹp, một hàng tục tằng.
– Úc Bạch, chờ đến lúc em tốt nghiệp, chúng ta phải đi đăng ký kết
hôn đi, sau đó chúng ta làm việc chăm chỉ để kiếm tiền, mua một căn
phòng nhỏ, một chiếc xe, lại nuôi một con chó nhỏ. Được không?
– Được. Sau đó chúng ta sinh một tiểu oa nhi. Chờ đến lúc em biến
thành lão thái thái, anh biến thành lão gia tử, hai chúng ta đi du lịch
khắp nơi, đi đến những địa phương mà em thích.
……
Chữ viết trước mắt từng chút từng chút mơ hồ, cuối cùng, cái gì cũng nhìn không thấy.
Nam nhân cúi đầu, im lặng duy trì tư thế cứng ngắc.
Thực xin lỗi. Anh đã không có tư cách yêu em.
Thời điểm trở lại phòng ngủ cũng không thấy mặt ba con nhóc. Lúc Dĩ
Mạch đăng nhập vào trò chơi mới phát hiện mọi người trong bang phái tựa
hồ rất bận rộn, lại không nói đang làm chuyện gì.
[Bang phái] Mạch Thượng Sắc Vi: Nguyệt Quang tỷ, mọi người đang làm gì?
[Bang phái] Bạch Nguyệt Quang: Thu thập tài liệu. Anh Túc Thứ Thanh
hướng chúng ta phát bang chiến. Thời gian định ở bảy giờ tối nay.
[Bang phái] Mạch Thượng Sắc Vi:…… Như thế nào đột nhiên?
[Bang phái] Phật Di Lặc: Đế Tu tên này, muốn cướp tiên cơ, tự nhiên phải nghĩ cách chặt đứt đường lui của hai người.
Dĩ Mạch lúc này mới hiểu được. Tuy rằng phát ra bang chiến, nhưng Đế
Tu cùng Lãn Dương Dương đang làm nhiệm vụ “Ngàn năm chờ đợi”, hai ngày
này chỉ e đã tiến vào bản sao, cho nên tự nhiên sẽ không tham gia bang
chiến. Nhưng trừ bỏ Đế Tu, Anh Túc Thứ Thanh phần đông đều là hảo thủ,
Thanh Quân nếu không ở, Tọa Yên Thiên Hạ chiến lực sẽ suy yếu, dựa theo
thực lực giữa đôi bên, trận bang chiến này khẳng định khó lòng thắng
nổi. Thời gian Dĩ Mạch cùng Thanh Quân làm nhiệm vụ vốn không có nhiều,
nếu Thanh Quân tham gia, tự nhiên sẽ mất đi vài phần cơ hội đoạt được
phần thưởng cuối cùng mà hệ thống thưởng cho.
Tô Viễn Ca người này…… Cư nhiên dùng loại thủ đoạn này để tính kế người khác.
Dĩ Mạch nghĩ nghĩ, lại mở ra một cửa sổ đăng nhập vào trò chơi, mở acc Thanh Quân login.
Vì thế, một máy treo hai acc, lag không gì sánh kịp. Nàng bất đắc dĩ
gọi điện thoại cho Nguyên Viên, trưng dụng máy tính xách tay của nàng.
Đây là lần đầu tiên nàng dùng acc Thanh Quân. Hắn đã sớm đem tài khoản cùng mật mã nói cho nàng.
Không xem không biết, vừa thấy muốn té ghế.
Vì sao acc của đại thần luôn lấp lánh ánh sáng như vậy……
Kia bộ trang bị Kim Sắc Yêu Đồng cho hắn đã được tạo ra một số thuộc
tính gần như biến thái, thật không biết hắn dùng cách gì để nâng cao
công kích. Mở ra rương chứa vật phẩm, sắp xếp lại các loại dược phẩm,
trang bị cùng đạo cụ. Dĩ Mạch cực bất bình nghĩ rằng, nếu thực sự đem
mấy thứ này đi bán, khẳng định có thể kiếm được một khoản không nhỏ.
Không ngoài dự đoán, ba loại tài liệu trong nhiệm vụ “Tìm kiếm Thần Thi” đã an an ổn ổn đặt ở trong hành trang của hắn.
Dĩ Mạch một người khống chế hai máy tính, hai nhân vật. Trước chạy tới thần thành tìm được Thần Quân Hạo Phong giao nhiệm vụ.
Lúc Thanh Quân lấy được Thần Thi, trong nháy mắt thiên địa biến sắc, màn hình hai máy tính biến thành một mảnh hỗn độn.
Một giọng nữ dễ nghe phá không mà đến, hát lên một khúc ca không rõ
nghĩa. Giai điệu kia bi thương uyển chuyển, làm cho người ta đau lòng.
Những đốm sáng trên màn hình từng chút từng chút hội tụ tại một điểm, hình thành hai bóng người mơ hồ, dần dần rõ ràng.
Đó là hai nữ đồng còn nhỏ, bộ dạng giống nhau như đúc, đều thắt hai bím tóc, mắt to tràn ngập trong suốt lưu quang.
Ở đám mây phía sau nữ đồng xuất hiện một cánh cửa. Phong cách cổ xưa, trên khung cửa khắc hình hai con yêu thú màu đen cánh lớn, trưng ra bộ
mặt dữ tợn.
Nữ đồng bên trái tiến lên từng bước, trên màn hình nhảy ra một khung đối thoại.
“Nếu hai vị thông qua thử luyện, cũng tức là những người siêu việt có đầy đủ dũng khí và thực lực. Phía sau ta chính là cánh cửa kết nối quá
khứ ngàn năm trước – luân hồi chi môn, hai vị mời.”
Lúc này, nữ đồng bên phải tiến lên từng bước, trên màn hình nhảy ra khung đối thoại kế tiếp.
“Trước khi hai vị rời đi, ta còn có mấy câu muốn căn dặn. Thứ nhất,
trong bản sao không thể sử dụng đạo cụ sống lại hoặc phi hành. Một khi
trong đội ngũ có người tử vong, nhiệm vụ lập tức thất bại. Thứ hai, sau
khi tiến vào bản sao nếu nhấn vào nút “rời đi bản sao” ở phía bên trái
màn hình sẽ lập tức thoát ly bản sao, một khi rời đi, nhiệm vụ liền thất bại. Thứ ba, hoàn cảnh bản sao thiết lập hình thức tự do công kích,
thỉnh chú ý người chơi khác công kích. Phải nhớ kỹ ba điểm này a, như
vậy, hai vị mời đi.”
Hai nàng đồng thời lui về hai bên, đại môn chính giữa kia chậm rãi mở ra.