Lời vừa ra khỏi miệng. Dĩ Mạch rõ ràng cảm giác được động tác của nam tử trước mặt cứng đờ.
Tay hắn, từ trên thắt lưng nàng buông xuống, biểu tình xuất hiện một
tia mê man, không thể tin nhìn cô gái trước mặt. Thẩm mặc một lúc lâu,
ánh mắt của hắn dần dần hạ xuống.
“Dù vậy, anh vẫn sẽ không buông tay.” Cố Thanh Quân thản nhiên nhìn
nàng, “Nếu em thích Tô Viễn Ca, em vẫn có thể đi về phía hắn, mà anh sẽ
luôn luôn ở phía sau em, chờ em quay đầu.”
“Như vậy, như thế nào mới có thể khiến anh buông tay?” Nàng hỏi.
“Khi sự chấp nhất của anh đối với em trở thành thương tổn. Khi đó, anh sẽ rời đi.”
“Nếu em hiện tại thỉnh cầu anh rời đi.” Nàng dừng một chút, ngữ điệu chuyển biến,“Anh sẽ thương tâm sao?”
Hắn ngẩn ra, cười khổ,“Đương nhiên.”
“Có bao nhiêu thương tâm?”
“Không lời nào có thể diễn tả được.”
Nghe vậy, nàng bỗng nhiên mỉm cười, vươn tay bắt lấy bàn tay to của hắn, trịnh trọng tuyên bố.
“Cố Quân Thanh. Bản nhân chính thức tuyên bố, lại cho anh một cơ hội nắm chặt lấy em, bằng không em sẽ hồng hạnh ra tường.”
Hắn nhìn nàng thay đổi như chong chóng, lại nhìn đôi mắt đen láy của nàng, không biết nên làm sao cho phải.
Cố cầm thú luôn luôn tính toán kỹ càng, nắm trong tay toàn cục ít có
thời điểm quẫn bách như vậy. Dĩ Mạch nhìn cứng ngắc biểu tình của hắn
cười ra tiếng.
“Ai kêu anh làm cho em thương tâm.” Nàng le lưỡi.“Vừa rồi câu kia là lừa gạt anh……”
Hắn rốt cuộc buông lỏng, than nhẹ một hơi, một lát lại nhíu mi: “Câu
kia ‘Cấp cơ hội’ là gạt anh ? Ý của em là thật sự thích Tô Viễn Ca?”
Dĩ Mạch 囧, đây là năng lực lý giải gì. Vì thế nàng giải thích: “Ai nói, rõ ràng em nói thích anh.”
“Nga ~” Cố cầm thú thở dài đầy nhịp điệu, mỉm cười, “Nguyên lai trong lòng phu nhân thích, là ta.”
“……” Rõ ràng là tính kế hắn, lại vô tình bị hắn tính kế. Dĩ Mạch không khỏi đen mặt.
Hai người đi vào thang máy, chớp mắt trước khi cửa đóng lại, một thân ảnh hoang mang rối loạn khẩn trương chạy về phía thang máy, nhanh chóng bấm nút dừng lại.
“Đợi chút…… A, ngượng ngùng……” Hắn vừa mặc áo khoác vừa chen vào
thang máy, giương mắt thấy Cố Quân Thanh mặt lạnh như băng, sợ hãi đến
nỗi xỏ lầm tay áo.“Cố tổng, ách, ngài như thế nào……” Tầm mắt trong lúc
đó dao động ở Dĩ Mạch cùng nam tử.
Là viên chức công ty.
Cố Quân Thanh nhíu nhíu mày, đưa tay ôm lấy thắt lưng của nữ sinh, sau đó dùng tay kia chỉ chỉ ra ngoài cửa thang máy.
Tiểu tư kia giống như bị sét đánh, co đầu rụt cổ, xoay người đi ra khỏi thang máy, ngay cả đầu cũng không dám quay lại.
Cố cầm thú nhấn nút đóng cửa.
“Như thế nào……” Dĩ Mạch kinh ngạc nhìn hắn, lại bị tay hắn nâng lên hai má.
Hắn ôm nàng vào trong ngực, không chút do dự cúi người hôn xuống.
Dĩ Mạch giãy dụa mang tính tượng trưng không có kết quả, đơn giản buông tha. Tùy ý hắn hôn.
Lưu luyến, triền miên. Hơi thở của hắn, làm cho người ta được bao bọc bởi sự yên ổn.
Tim đập rất nhanh, tựa hồ muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Đầu giống như mở ra một trang giấy trắng, bút máy nhẹ nhàng vẽ lên
một tòa thành rộng lớn. Gió xuân ấm áp, hoa cỏ hồi sinh. Những đóa hoa
nở rộ kéo thành biển lớn. Hương thơm ngào ngạt, vườn cây xinh đẹp.
Ánh sáng, trải ra trước mắt. uốn lượn thành điệp.
Thanh âm của hắn, ở bên tai quanh quẩn không đi.
“Dĩ Mạch, anh thực yêu em.”
Mọi người đang chờ đợi thang máy ở dưới lầu một ngạc nhiên phát hiện, một nam tử cười như gió xuân cùng một cô nương mặt đỏ hồng như gà nướng từ trong thang máy đi ra.
Nhìn bộ dáng của nam nhân cũng biết tâm tình hiện tại rất tốt, lúc
gần đi không quên quay đầu liếc mắt một cái, hỏi,“Trong thang máy này có gắn camera không?”
Cô gái hung hăng hướng tới chân của hắn đá bay một cước, lại bị hắn
tránh thoát. Nàng một bộ mặt bánh bao nướng chín, tức giận kêu lên,“Ta
muốn hồng hạnh ra tường!”
Mọi người:……
Sau khi Dĩ Mạch trở lại phòng ngủ không khỏi đưa tới một trận phỉ
nhổ. Phỉ nhổ qua đi, ba người đối với sự kiện ô long lần này đánh giá
không đồng nhất.
Đường Tiểu Âm nói: “Kỳ thật Tô Viễn Ca cũng không tệ nha, bằng không ngươi có thể suy nghĩ thử xem!”
Lí Thiến nói: “Ngực Cố muội muội so với ta còn nhỏ? Ha ha ha ha ha ha……”
Nguyên Viên nói: “Lần sau xảy ra chuyện tốt như vậy, nhớ rõ cho chúng ta biết, chúng ta phải hung hăng kiếm của Cố Quân Thanh một khoản,
thuận tiện nhìn xem náo nhiệt.
An Dĩ Mạch:……
Giữa trưa ngày hôm sau, Cố Quân Thanh nguyên bản vẫn tranh thủ thời
gian nghỉ trưa đăng nhập vào trò chơi lại thủy chung không có xuất hiện.
Hồ Ly ở trong điện thoại cười rất là vui mừng, nhắn dùm một tin tức như vầy.
Cố tổng tài, sau ba tiếng đứng đông lạnh dưới lầu của hắn, hoa hoa lệ lệ bị cảm.
Gọi điện thoại qua hỏi thăm, phát hiện thằng nhãi này cư nhiên vẫn gắng gượng đi làm.
Dĩ Mạch 囧. Xét thấy lần cảm mạo này của hắn cùng bản thân không thể
trốn tránh trách nhiệm, vì thế đành phải cầm giỏ hoa quả kiên trì chạy
tới Bất Lạc Viêm Dương.
Ước chừng vì chuyện lần trước, nhân viên tiếp tân lầu một rất lễ phép mời nàng lên lầu.
“Tôi có thể tự mình đi lên là.” Nàng còn nhớ rõ văn phòng Cố Quân Thanh.
Đi tới cửa, đang muốn gõ cửa, lại nghe thấy bên trong truyền đến
giọng nói có chút của hắn khàn khàn.“Tô tiên sinh, ngày hôm qua Cố mỗ
nóng nảy, hết thảy bất quá là hiểu lầm.”
Trong văn phòng.
“Cố tiên sinh đêm hôm khuya khoắt chung quanh tìm ta, chỉ sợ không
phải một câu hiểu lầm có thể giải thích được.” Tô Viễn Ca mở miệng, mấy
phần nóng nảy.“‘Đêm nay Tô Viễn Ca không xuất hiện, hắn sẽ trở thành
‘Hàn Kiệt’kế tiếp, lời này Cố tiên sinh còn có ấn tượng không?”
“Ta nói rồi.” Cố Quân Thanh tựa vào trên ghế, ung dung nhìn hắn. Một bộ tư thế “Ta nói đó, làm sao?”.
“Cố Quân Thanh.” Hắn nheo mắt lại,“Ngươi thật sự nghĩ rằng, ta là quân cờ không hề có sức phản kháng trên tay ngươi?”
Cố mỗ ho nhẹ vài tiếng, cũng không trả lời, chỉ lộ ra một chút cười.“Nghe nói ngươi không thích ăn quả việt quất?”
Đồng tử Tô Viễn Ca mạnh mẽ chặt lại, ba một tiếng quăng quyển sổ tiết kiệm lên trên mặt bàn.“Này là tiền Cố gia cấp cho mẹ ta, đây là số tiền gửi qua ngân hàng mà mẹ ta nhận được những năm qua. Bao nhiêu năm rồi,
chưa bao giờ động đến.”
“Nếu muốn trả lại, làm gì đợi đến hôm nay?” Khuỷu tay Cố Quân Thanh đặt trên mặt bàn, mười ngón giao nhau.
“Vốn ta không nghĩ trả lại ngươi, bởi vì đây là Cố gia thiếu nợ ta.
Chẳng qua đây là của nguyện vọng mẹ. Hôm nay ta tới nơi này, là muốn nói cho ngươi, ta thích An Dĩ Mạch, ta sẽ dùng phương thức của mình đem
nàng từ trong tay ngươi đoạt lại.”
“Tùy ý.” Cố Quân Thanh nhếch môi,“Ngươi nếu muốn có thể thử xem.
Chẳng qua, một khi thua, ở trong hiện thực xóa sổ so với ở trong trò
chơi thống khổ hơn nhiều.” Ý tứ uy hiếp trong lời nói thực rõ ràng.
Thanh danh, địa vị, tài phú, đây đều là tiền cược trong ván bài này.
“Ta có khả năng.” Hắn cười lạnh một tiếng, quay người đang muốn ra cửa, lại nghe Cố Quân Thanh ở phía sau hắn bình thản nói.
“Tô Viễn Ca, có chuyện ta nên nhắc nhở ngươi. Cố gia mắc nợ, là mẫu thân ngươi, không phải ngươi.”
Thân hình hắn chững lại một chút, mở cửa mà đi.
Dĩ Mạch trốn trong góc, đại khí cũng không dám ra.
Đoạn đối này thoại một chữ không sót tiến vào lỗ tai nàng. Thời điểm
Tô Viễn Ca nói “Ta thích An Dĩ Mạch”, đương sự là nàng đã bị sét đánh
trúng.
Đế Tu trong [ Càn Khôn ]. Tô Viễn Ca trong hiện thực.
Đến nay, nàng vẫn là không thể đem hai thân phận này hợp lại thành một.
Một người rõ ràng ngay cả số lần cùng xuất hiện chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Nhưng tại sao……
Đến tột cùng là muốn khiêu khích Cố Quân Thanh, hay là……
Nàng không thể nào nắm bắt.
Hiện tại trực tiếp đi vào, có thể sẽ bị cho là nghe lén. Nàng đang do dự, lại thấy từ trong thang máy gian đi ra một người.
Tống Úc Bạch.
Đối phương cũng ngẩn ra.
“Tống học trưởng.” Dĩ Mạch công thức hoá cười cười.
“Em, là tới tìm Cố tổng ?” Thanh âm của hắn ôn hòa, trước sau như một.
“Ân.” Nàng không e dè gật đầu, vừa nói vừa đưa giỏ hoa quả ra,“Đến thăm bệnh.”
Hiện tại muốn lui cũng không được, nàng nói xong liền quay người đi đến mở cửa.
“Đợi chút……” Tống Úc Bạch ở phía sau nàng mở miệng,“Dĩ Mạch, có thể
hay không chiếm dụng của em một chút thời gian, anh có lời muốn nói với
em……”
Nàng quay đầu, mỉm cười:“Thật có lỗi, Tống học trưởng. Sợ là chúng ta trong lúc này có nói cái gì cũng đều không thích hợp.”
Thấy nàng đến, Cố Quân Thanh hình như cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.
“Tốt xấu gì cũng làm bộ ngạc nhiên a……” An đồng học nghẹn khuất oán giận.
“A, phu nhân đã tới, vẻ vang cho kẻ hèn này.” Người nào đó thành thành thật thật phối hợp.
“Xem ra một chút cũng không nghiêm trọng, Hồ Ly Diêu còn nói anh bệnh nguy kịch, hồng quả quả nói dối quân tình!” Phẫn uất thăng cấp.
“Khụ khụ khụ khụ……” Hắn liên tục ho khan, làm bộ héo rũ,“Phu nhân cứu mạng ~”
“……” Uy uy, ngài làm bộ thật giống nha.
“Yết hầu rất đau, còn muốn mắng chửi người, vi phu rất là vất vả.”
Xét thấy là văn phòng, người nào đó hành vi rất là thu liễm, chỉ ghé vào mặt bàn ngưỡng mặt nhìn Dĩ Mạch, cười:“Làm phiền phu nhân cho anh một
ít thuốc.”
“Thuốc gì? Tylenol có hiệu quả không?”
Hắn nói câu gì đó, thanh âm rất nhỏ, Dĩ Mạch nhíu mi, ghé sát vào.
Hắn rất nhanh hôn lên mặt nàng một cái, sau đó tâm tình tốt: “Thuốc đôi
khi cũng không quá đắng.”
Dĩ Mạch cầm lấy văn kiện trên bàn nhắm thẳng đầu hắn đập xuống. Hắn trốn, bắt lấy hai móng vuốt của nàng.
Vui đùa ầm ĩ, Dĩ Mạch mất đi cân bằng, gục ở trên người hắn.
Đúng lúc này, Tô Hi khinh đẩy cửa đi vào. Thấy tình cảnh này, sợ sệt hai giây, nhanh chóng phản ứng.
“Thật có lỗi, quấy rầy hai vị. Cố tổng, vừa rồi nghe được thông báo
hai giờ chiều nay có cuộc họp. Thỉnh tiếp tục.” Nói xong liền bình tĩnh
quay đầu xuất môn.
Dĩ Mạch cứng ngắc nâng mặt, thấy biểu tình nghẹn cười của Cố Quân Thanh, căm tức bò lên, hung hăng đạp hắn một cước.
“A…… Phu nhân như thế nào nhẫn tâm ngược đãi bệnh nhân……” Vô tội hò hét.
“Hình tượng vinh quang của em a, toàn bị hủy.” An đồng học vô cùng đau lòng khóc không ra nước mắt.
“Em bị hủy còn chưa tính, hình tượng anh minh của anh cũng đồng dạng
bị hủy, thực làm cho người ta sầu não.” Trên mặt mỗ cầm thú là một mảnh
không khí vui mừng, căn bản không có bóng dáng nửa điểm sầu não.
“Anh có cái gì tốt mà hủy, tư thế vừa rồi hình như là em phi lễ anh……” Nàng canh cánh trong lòng.
“Vấn đề là ở chỗ đó. Không bằng đợi lát nữa khi nàng trở vào, để anh
phi lễ em. Làm cho anh cân bằng một chút.” Cố cầm thú rất thích yêu
sách.
“……”
A, cuộc sống bi thương……
Ngại cho Dĩ Mạch thẹn thùng vì bị quấy phá, Tô Hi ăn xong liền đưa
vào văn phòng hai phần cơm trưa, nàng kiên trì muốn ngồi xe buýt về
trường. Cố Quân Thanh đành phải đáp ứng.
Ngay tại thời điểm Dĩ Mạch đi ra cửa Bất Lạc Viêm Dương, thấy Tống Úc Bạch đứng ở bên cạnh.
Hắn tiến lên từng bước, thần sắc có chút buồn thương mở miệng: “Dĩ Mạch, có thể làm phiền em một chút không?”