Sáng sớm hôm sau Dĩ Mạch liền đăng nhập trò chơi, ai ngờ Cố Quân
Thanh vẫn bảo trì trạng thái treo máy, gửi tin nhắn nói giữa trưa mới có thời gian rảnh. Vì thế Mạch Thượng Sắc Vi một mình trong khuê phòng
không chịu nổi tịch mịch, ra tường. Đối tượng chính là người hôm qua bị
Đường Bá Hổ điểm Thu Hương, con nhóc — Lãn Dương Dương.
Hai người một mặt nói chuyện phiếm một mặt giết quái, cũng là thích ý.
Mạch Thượng Sắc Vi: “Dương Dương, ngươi như thế nào cũng không đi làm nhiệm vụ?”
Lãn Dương Dương: “Đế Tu nói với ta lát nữa sẽ lên đây, đến bây giờ
cũng không thấy động tĩnh gì. Nhiệm vụ này đặt ra cũng quá quỷ dị, tư
cách làm nhiệm vụ cũng đòi 999 vật phẩm nhiệm vụ, mặt sau còn không biết bt thành dạng gì.”
Mạch Thượng Sắc Vi: “Nghe những người trong bang của ta nói, có thể
đi vào bản sao trở lại ngàn năm trước trong thế giới Càn Khôn, nhìn thấy hồi ức của ba nhân vật chính.”
Lãn Dương Dương: “Đúng vậy, nghe nói hình ảnh trong bản sao đẹp rối tinh rối mù. Đáng tiếc không có người làm xong.”
Mạch Thượng Sắc Vi: “Ta có chút lo lắng cấp bậc của ta sẽ làm vướng chân hắn.”
Lãn Dương Dương: “Nếu là quái cao cấp, ta cũng không giúp được việc
gì, lại nói, cấp bậc của vị đại thần kia phỏng chừng cũng không cần tiểu Thiên Kỳ ta ra tay thêm máu, nghe nói đan dược của hắn đều là mãn
thương.” Nàng phát ra biểu tình bất đắc dĩ buông tay, hỏi tiếp, “Bất
quá, có cái vấn đề lúc ngươi kết hôn ta đã muốn hỏi, thẳng đến hôm nay
đều không có cơ hội mở miệng.”
Mạch Thượng Sắc Vi: “Ôi chao? Cái gì?”
Lãn Dương Dương: “Nếu. Ân, là ta nói nếu. Ngươi gặp Đế Tu trước, kết quả sẽ như thế nào?”
Dĩ Mạch ngẩn ra. Về vấn đề này, tựa hồ, nàng chưa bao giờ suy nghĩ.
Cuôc sống giống như trò đôminô, từ thời điểm khối thứ nhất bắt đầu
ngã xuống, một khối tiếp theo một khối ngã xuống, hết thảy đều hướng về
điểm cuối cùng, không có tạm dừng. Mà Dương Dương vẫn đứng ở một bên, mở to mắt im lặng chờ nghe nàng nói, rõ ràng xác thực xác thực hướng chính mình muốn một đáp án.
– Thực xin lỗi, ta gặp hắn trước.
Lúc ấy nàng trả lời nhưu vậy để thuyết phục hắn. Khi hắn vì nàng mà đến, thời điểm khuynh thành tướng hậu.
Nếu như.
Hai chữ này mang theo sóng thần phủ định tất cả mọi việc.
Thế giới xoay tròn, thủy triều rút xuống, Càn Khôn trong mắt ta, sẽ biến thành bộ dáng gì nữa?
“Sẽ không.” Nàng đáp chắc chắc, “Bởi vì ta cùng Thanh Quân, ở trong
hiện thực đã gặp mặt. Cho nên, đối với ta mà nói, hắn không chỉ là hình
ảnh hư nghĩ trong trò chơi.”
Lãn Dương Dương: “Nếu, ngươi ở trong hiện thực gặp Đế Tu trước?”
Mạch Thượng Sắc Vi: “…… Dương Dương, không nên nhiều nếu như vậy.”
Lãn Dương Dương: “Ta rất ngạc nhiên nha, như vậy là JQ mộng ảo ~”
Mạch Thượng Sắc Vi: “……”
Đang trong lúc hai người lâm vào tình cảnh rối rắm, chung quanh bỗng nhiên xuất hiện vài người.
Tập trung nhìn kỹ, cũng là mấy nữ nhân vật chưa từng gặp mặt, trong
đó ba người là hồng danh. Mấy người đem hai nàng vây quanh, mắt thấy
không có ý tốt.
Dĩ Mạch vắt óc nhớ lại mấy ngày vừa qua, nghĩ tới nghĩ lui chính mình cũng không có đắc tội với người nào. Không khỏi nhìn xa thở dài: Đây là đụng phải tà gì, luôn có người cùng mình đối chọi……
Chỉ tiếc An đồng học lần này một phen khổng tước, người ta tới đây cũng không phải vì nàng.
Đối tượng các nàng tìm là người bên cạnh nàng – Lãn Dương Dương.
Con Thỏ Mắt Đỏ: “Lãn Dương Dương, ta nói rồi, gặp một lần giết một lần, ngươi còn dám không kiêng nể chạy nơi nơi?”
Thu Thủy: “Chạy đến muốn chết.”
Yêu Như Không Khí: “Cô nãi nãi đã lâu không luân bạch người, hôm nay ngươi thật có phúc.”
……
Mấy cô nương này ta một câu ngươi một câu đến giễu võ dương oai. Làm
cho Lãn Dương Dương sau khi hiểu được ý đồ của các nàng thì kinh ngạc,
một bên thở dài nói hóa ra lực ảnh hưởng của bản thân có thể lớn như
vậy, một bên vô cùng thống hận tên đầu lĩnh đồ tể khiến cho chính mình
lún sâu. Mà Dĩ Mạch đang thở dài nhẹ nhõm cũng kịp phản ứng lại, nhóm
nhóc con này tuy rằng không phải tìm nàng phiền toái, nhưng đối tượng
các nàng công kích llại chính là tỷ muội tốt nhất trong Càn Khôn của
mình — Lãn Dương Dương.
Loại thời điểm này nếu không đếm xỉa đến đối với nàng mà nói là vi phạm nguyên tắc xử sự.
Bởi vì mấy người kia thấy vị trí Dĩ Mạch cùng Lãn Dương Dương đứng có vẻ gần, cho nên nữ nhân này tạm thời còn ở giai đoạn chửi rủa, ai cũng
không có giành động thủ trước.
Đây là chuyện xưa điển hình của ba hòa thượng. Nói cho rõ, khó tránh
khỏi không hiểu ý nhau. Đều muốn giành được phần hơn, nhưng ai cũng
không muốn làm người đầu tiên ăn con cua. Dù sao, tính tình Đế Tu làm
cho người ta phải cân nhắc. Vạn nhất hắn không tán thưởng thái độ của
những người vì ái mộ mà phát sinh hành vi công kích, tung một câu “Diệt
bang phái của nữ nhân kia” linh tinh gì đó, tai ương, không phải chỉ có
riêng mình. Huống hồ, bên người Lãn Dương Dương chết tiệt kia còn có
Thanh Quân nữ nhân. Một khi không cẩn thận đả thương, sự tình có thể rất lớn.
Lãn Dương Dương cũng không phải quả hồng nhuyễn, thấy mọi người mắng
mãnh liệt liền đáp lại một câu:“A, như thế nào, nhóm chó điên hâm mộ ?
Kia phải trách các ngươi vận khí không tốt, đứng mất ba canh giờ nhưng
lại để ta chiếm tiện nghi.”
Một viên đá làm xao động mặt hồ. Các cô nương phẫn nộ rồi.
Thu Thủy: “Mạch Thượng Sắc Vi ngươi đứng xa ra, nơi này không có chuyện của ngươi.”
Xích Lõa: “Lãn Dương Dương, ngươi thật đúng là không biết xấu hổ. Muốn chết.”
Điền Điền Lá Sen: “Giết.”
……
Quần chúng tình cảm phẫn nộ. Hai người bỏ chạy.
Mạch Thượng Sắc Vi có thể ẩn thân, so ra thì tình huống của Lãn Dương Dương thê thảm rất nhiều. Nàng vừa chạy vừa không ngừng nuốt đan dược
bổ huyết. Nếu không phải vừa rồi nàng mở kỹ năng phòng hộ Quang Thuẫn
của Thiên Kì, phản đòn cùng hấp thu một ít công kích, chắc chắn sẽ không thể chịu được một loạt công kích của những nữ nhân kia. Dĩ Mạch vừa
chạy vừa hoài niệm, đào vong khi đó cũng là như vậy, phía sau là một đám sát thủ theo đuôi mà đến.
Người hai ba ngày lại gặp chuyện như vậy, tập mãi cũng thành thói quen.
Ôi chao, này cũng có cảm giác vui vẻ a.
Nhưng mà Lãn Dương Dương hiển nhiên không có thích ứng với kiểu truy đuổi này, chạy rất là gian nan.
Tiếp tục như vậy cũng không phải biện pháp, Dĩ Mạch nghĩ nghĩ, mật ngữ nói với nàng: “Trước logout.”
[Mật ngữ] Lãn Dương Dương: Các nàng sẽ đợi.
[Mật ngữ] Mạch Thượng Sắc Vi: Ngươi logout trước, ta tìm người đến hỗ trợ. Một hồi qq gọi ngươi.
[Mật ngữ] Lãn Dương Dương: Hảo.
Nói xong, lưu lại một địa chỉ qq rồi biến mất trong nháy mắt.
Các nữ nhân mất đi mục tiêu, vây quanh tại chỗ, tuyên bố “Có bản lĩnh thì ngươi đừng online”, ôm cây đợi thỏ.
Dĩ Mạch cảm thấy dù có gọi nhóm cầm thú tới tạm thời giải cứu dương
dương khỏi vòng vây cũng căn bản không thể giải quyết được vấn đề. Tục
ngữ nói muốn cởi giây phải tìm người buộc dây, nàng càng nghĩ, liền phát ra mật ngữ cấp Đế Tu.
[Mật ngữ] Mạch Thượng Sắc Vi: Ách…… Cái kia, ngươi ở sao?
Thật cẩn thận thử.
[Mật ngữ] Đế Tu: Ân.
Cách thật lâu đối phương mới gõ một chữ “Ân”.
[Mật ngữ] Mạch Thượng Sắc Vi: Lãn Dương Dương bị người ta truy sát, nguyên do có vẻ là do ngươi.
[Mật ngữ] Đế Tu: Cho nên?
Dĩ Mạch hận chết loại người có thái độ này, đem quyền nói chuyện giao cho người khác. Bất đắc dĩ lắm, nàng đành phải tiếp tục.
[Mật ngữ] Mạch Thượng Sắc Vi: Ngươi không tính tới cứu nàng sao?
[Mật ngữ] Đế Tu: Ngươi bình thường đều quan tâm người khác như vậy sao?
[Mật ngữ] Mạch Thượng Sắc Vi: Ôi chao?
[Mật ngữ] Đế Tu: Quan tâm người xa lạ, sau đó, thương tổn người muốn tới gần ngươi.
[Mật ngữ] Mạch Thượng Sắc Vi: Dương Dương không phải người xa lạ.
Thẩm mặc một lát.
[Mật ngữ] Mạch Thượng Sắc Vi: Ngươi không đến là vì ta sao? Lần trước ngươi nói qua, không nghĩ thấy ta.
Như trước không có trả lời.
Ngay tại thời điểm Dĩ Mạch tính buông tha, ngược lại hướng nhóm cầm thú cầu cứu, bỗng nhiên nhìn thấy hắn đáp lại.
[Mật ngữ] Đế Tu: Các ngươi ở đâu?
Thời điểm Thao Thiết nuốt vân phun vụ xuất hiện trong tầm mắt của nàng, nàng cảm giác được một chút an tâm.
Hắn ra mặt nói vài lời, vấn đề nhất định sẽ được giải quyết.
Tuy rằng, phương thức có khả năng kịch liệt……
Dĩ Mạch nhìn trên màn hình trong khoảnh khắc xuất hiện một đống thi thể, thở dài một hơi.
Gọi hắn đến, rốt cuộc là đúng hay sai?
[Thế giới] Đế Tu: Chỉ nói một lần, đừng động vào Lãn Dương Dương. Nếu không, tự gánh lấy hậu quả.
Sau khi bỏ lại một câu như vậy, hắn dùng hồi thành phù biến mất trong tầm nhìn của nàng.
Dương Dương vừa online囧 囧nhìn thấy hết thảy: “Làm sao bây giờ, giấc
mộng ở trong trò chơi tìm mười bảy mười tám nam nhân của ta đã tan
biến……”
Thời gian giữa trưa, Thanh Quân login. Hai người đang đi giao nhiệm
vụ “Tư cách thử luyện”, được Kính Vũ chỉ điểm tiến đến Thần thành tìm
kiếm Thần Quân Hạo Phong, chỉ có lấy được“Thần thi” trong tay hắn mới có thể mở ra thông đạo đi qua “Luân hồi chi kính”.
Hiện tại Dĩ Mạch đã biết vì sao rất nhiều người buông tha cho nhiệm vụ này.
Hạo Phong cấp ra nhiệm vụ là đi tìm ba vật này nọ. Phân biệt là kim
chúc cấp tám “Tranh Thiết”, độc dược cấp tám “Bất Ngữ” cùng với tài liệu cấp tám “Tố Cẩm”, mỗi thứ 10 cái.
Mấy thứ này vốn là khó tìm, chế tác phức tạp. Giá trên thị trường cao không cần phải nói, hơn nữa vừa mới bày lên đã bị người ta mua sạch,
căn bản không mua được.
Thanh Quân cướp sạch kho hàng Hồ Ly, số lượng hàng hóa tích trữ không đủ liền dùng tiền của Hồ Ly thu mua, Hồ Ly Quân đau lòng tru lên “Tiểu
Thanh Thanh, tên bại gia tử này, đem tiền vốn tán gái cùng lừa lão bà
của ta cướp sạch rồi ~”
Mạch Thượng Sắc Vi: “Ách, hôm nay tựa hồ cũng chưa thấy tiểu A.”
Thanh Quân: “Hắn đi phát thông cáo. Tiệc rượu đêm nay anh có khả năng đến muộn một chút, em đi theo Alex là tốt rồi.”
Mạch Thượng Sắc Vi: “…… Em muốn cự tuyệt.”
Thanh Quân: “Anh sẽ mau chóng trở về gấp.”
Mạch Thượng Sắc Vi: “…… Ân.”
Trong óc có một chút tò mò. Tiệc rượu của giới văn nghệ, là cái bộ dáng gì?
Nam sĩ mặc tây trang, nữ nhân mặc váy uốn lượn, cười nói nho nhã lễ độ, liên tục chúc rượu cho nhau.
Đây là tiệc rượu do tư nhân tổ chức, địa điểm thiết lập tại biệt thự
xa hoa của hắn, yêu cầu người được mời mang theo bạn khác phái đến tham
dự.
Rất nhiều gương mặt đều là Dĩ Mạch quen thuộc, đã nhìn thấy nhiều lần trên ti vi.
Là MC danh tiếng, nam nữ nhân vật chính trong phim truyền hình, ca sĩ đang lưu hành v…vv.
Trường hợp như vậy làm cho An Dĩ Mạch cảm thấy có chút quẫn bách.
Loại quẫn bách này không chỉ phát ra ở nơi có hoàn cảnh tuyệt đối lạ
lẫm, còn bởi vì nàng mặc một bộ lễ phục màu tím mà theo như cách nói của nàng là hoàn toàn bại lộ, tuy rằng chỉ hở ngực một chút mà thôi. Trên
đầu là một sợi dây buộc tóc màu tím sáng lấp lánh, váy cùng giày cao gót là buổi chiều Tô Hi đặc biệt đưa tới. Số đo vừa vặn, sắc tím làm nổi
bật khí chất cùng làn da trắng nõn của Dĩ Mạch, thiết kế kinh điển lại
không mất đi vẻ hoa mỹ, làm cho Lý Thiến hâm mộ gần chết. Nàng tru lên
dự định cầm đi để cho tổ trang phục của đội kịch làm mẫu, để mình mặc
lên người.
Trong hơn hai mươi năm Dĩ Mạch sống trên đời, kinh nghiệm xã giao có
thể đếm được trên đầu ngón tay, trường hợp chính thức không ngoài lần
hội sinh viên C đại tổ chức giao hữu ở bên hồ. Khi đó nàng mặc một chiếc váy màu lam đi theo sau Tống Úc Bạch, như là một tiểu người hầu. Mà nam sinh hướng nàng biểu đạt hảo cảm cũng bị Tống Úc Bạch chặn lại bên
ngoài, rất có tư thế bảo vệ.
Khi đó. Ôi chao……
Nàng thở dài, liếc mắt nhìn Alex bên cạnh cầm trong tay ly thủy tinh, áo sơ mi màu lam, tây trang màu trắng, nhu thuận có lễ hướng nữ sĩ mỉm
cười chào hỏi, cảm thán: Tiểu tử này…… Hiện tại đã yêu nghiệt như vậy,
trưởng thành làm sao bây giờ nha?
“Ngươi không vui? Bởi vì Cố con hổ không có tới sao?” Đôi mắt lam của Alex đảo qua nhìn nàng hỏi.
“Ta thật cao hứng a, lần đầu tiên đến loại địa phương này, có chút khẩn trương.” Nàng cười,“Các ngươi gọi hắn Cố con hổ sao……”
“Ai kêu hắn ở công ty cả ngày một bộ mặt than, giống như ai thiếu hắn mấy trăm vạn, hơn nữa yêu cầu hà khắc thích tính kế. Mọi người sau lưng gọi hắn Cố con hổ.” Tiểu A buông tay. “Bất quá ngoại hiệu của hắn còn
có rất nhiều, như là Cố sát thủ, ngô, bọn họ nói hắn là sát thủ thiếu
phụ, còn có, Cố băng sơn linh tinh.”
“…… Không sợ ta nói cho hắn sao?” Nguyên lai người này thời điểm công tác là như vậy nha. Dĩ Mạch bỗng nhiên cảm thấy chính mình hiểu biết
hắn, bất quá như một góc của tảng băng, là bộ phận rất nhỏ.
Có một tia uể oải.
Hắn thích cái gì, chán ghét cái gì, hoàn toàn không biết. Ngược lại hắn tựa hồ rõ ràng tất cả sở thích của mình.
Hắn luôn mỉm cười làm một người hay nhường nhịn, nhìn mình vui mừng.
Có phải hay không, nên hảo hảo phỏng vấn hắn một chút, sau đó ghi vào quyển vở. Nàng phấn chấn.
“Ngươi sẽ không nói cho hắn……” Nam hài mắt trừng lớn, màu vàng phát ra rất là chói mắt.
Nàng vỗ vỗ vai hắn.“Ngô, phí bịt miệng.”
“Tốt, ta cho ngươi thân một chút tốt lắm.” Hắn cười, lộ ra tiểu hổ nha.
“Di, số di động của Cố con hổ là……”
“A!!! Đây là Hồng quả quả xảo trá! Quả nhiên, cùng Cố con hổ ngốc lâu, ngươi cũng gần mực thì đen.”
“Phúc hắc là một loại mỹ đức nha ~ vũ trụ vô địch siêu cấp hoa mĩ nam tiên sinh.” Nàng thản nhiên tự đắc, ánh mắt liếc qua phía cửa sổ. Sững
sờ.
Nàng không khỏi dụi dụi mắt.
Xác thực, không có nhìn lầm.
Người đứng bên cửa sổ trò chuyện chính là nam tử nàng vừa nhớ tới –
Tống Úc Bạch. Lí Yên Như đứng ở bên cạnh hắn, nét mặt cười tươi như hoa.
“Thế giới thực nhỏ a.” Nàng cúi đầu nói thầm một câu.
“Xác thực.” Phía sau có người đồng ý.
“Tiểu A, ngươi giả bộ thâm Thẩm làm gì, đây là tỷ tỷ đặc quyền……” Nàng vừa quay đầu lại, giật mình.
Đứng ở phía sau nàng, không phải Alex.
So với nàng cao hơn rất nhiều, dáng người hơi gầy. Tây trang màu nâu
nhạt, khuy cổ cùng nút thắt tay áo đồng dạng phản xạ ánh bạc. Trên áo sơ mi thêu những đường cong uốn lượn bằng chỉ bạc. Tóc mái để dài, che
khuất mi. Gương mặt anh tuấn giống như điêu khắc. Hai tròng mắt màu hổ
phách có tia sáng say mê.
“Thế giới này thực nhỏ.” Hắn lặp lại.
“Tô…… Tiên sinh.”