Dĩ Mạch không biết biểu tình của mình lúc này như thế nào.
Tin tức này quá mức rung động, làm cho đầu óc nàng lúc thu nhập được thông tin này phút chốc trở nên hỗn tạp, trống rỗng.
Đường Tiểu Âm sắc mặt tái nhợt được nàng dìu phía sau, run rẩy dựa
vào người nàng. Dĩ Mạch nắm chặt lấy bàn tay lạnh lẽo của nàng, tầm mắt
dừng ở trên người Hứa Thú.
Bác sĩ đang căn dặn hắn sau khi giải phẫu phải chú ý việc giữ ấm, hắn đang chăm chú lắng nghe, có đôi khi gật đầu.
“Đi đến chỗ ta, nàng cần có người chiếu cố.” Hắn đem một ly nước ấm đưa cho Đường Tiểu Âm nói.
Dĩ Mạch dùng ánh mắt trưng cầu ý kiến Đường Tiểu Âm, thấy nàng chần chờ một lát, chậm rãi gật gật đầu.
Dưới sự dặn dò của Tiểu Âm, nàng không có nói cho Nguyên Viên cùng Lí Thiến biết chân tướng, chỉ nói trong nhà Tiểu Âm tựa hồ có chút việc,
xin phép trở về một thời gian.
Bác sĩ nói Tiểu Âm thể hư khí nhược, lần này bị thương nguyên khí, cần đại bổ.
Vì thế Dĩ Mạch chỉ cần nhàn rỗi liền chạy tới nhà trọ của Hứa Thú,
mang theo rau tươi, thịt gà, trứng, thịt bò, cá, luân phiên thay đổi làm cho Tiểu Âm ăn. Trù nghệ của nàng không tệ, Hứa Thú cứ như vậy được ăn
theo, ngay cả căn tin ở công ty cũng không đi, cơm trưa cơm chiều hết
thảy chạy về nhà ăn.
Kết quả buổi tối ngày thứ ba, trên bàn cơm liền nhiều ra một người.
Đường Tiểu Âm cúi đầu dùng bữa, hai tai coi như không nghe thấy chuyện gì.
Hứa Thú một lưng mồ hôi lạnh, giữ yên lặng.
An Dĩ Mạch ngửa đầu nhìn trời, ý đồ không nhìn vị…… Cầm thú đang tao nhã nuốt thức ăn ở bên cạnh kia.
“Hương vị không tồi.” Người nào đó múc một chén canh cà chua trứng,“So với Chu thẩm làm ngon hơn.”
“Nói……” Không thể nhịn được nữa, An đồng học run rẩy khóe miệng,“Anh vì sao không trở về nhà ăn cơm?”
Cố Quân Thanh ăn thực khoái trá:“Ân? Chẳng lẽ anh làm ảnh hưởng đến khẩu vị của mọi người?”
“Cũng không phải…… Chẳng qua, anh xuất hiện ở trong này có chút……” Nàng vắt hết óc muốn tìm từ thích hợp.
“Ốc chủ không chào đón ta?” âm cuối hơi nâng lên.
Hứa Thú ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy ánh mắt Cố Quân Thanh mang theo
ba phần chất vấn bảy phần uy hiếp, tay run lên bần bật, một miếng thịt
Đông Pha trượt khỏi đũa rơi xuống bàn ăn. Chiếc đũa của hắn dừng ở giữa
không trung, cười vô cùng thành kính “Hoan nghênh, đương nhiên hoan
nghênh……”
Dĩ Mạch nghẹn không nói gì, nghĩ nghĩ, đập bàn “Anh đường đường là
một phó tổng tài, như thế nào có thể đến nhà nhân viên ăn trực?”
“Như vậy bắt đầu từ ngày mai, tiền đồ ăn sẽ cứ tính cho anh.”
“Vậy phí nhân công của em đâu?” Nàng căm giận.
Hắn cười nhu tình như nước “Anh đây trả không có nổi, đành phải đem tấm thân này gán cho em trừ nợ.”
Dĩ Mạch một ngụm cơm thiếu chút nữa phun ra, hu sù sụ nửa ngày. Cố
cầm thú vỗ lưng của nàng nói “Em xem, đây chính là báo ứng cho việc em
đuổi anh đi.”
Nàng nhìn hắn xem thường, bất quá lực sát thương của nàng không dày bằng da mặt cố cầm thú.
Đường Tiểu Âm một bên xem diễn một bên cười, hướng Dĩ Mạch làm cái biểu tình “Ngươi gặp hạn”, vui sướng khi người gặp họa.
Hứa Thú chưa từng thấy qua Cố Quân Thanh cười, cái này giống như gặp
quỷ, ngay cả mí mắt cung không dám nâng lên một chút. Huống hồ hai người này ở trên bàn cơm nhà mình thân thân mật mật, làm cho người từng thầm
mến An Dĩ Mạch rất nhiều năm như mình mà nói, vô luận như thế nào cũng
đều là một loại tra tấn. Tốt nhất nhắm mắt làm ngơ.
Thật vất vả mới ăn xong bữa cơm. Cố cầm thú sau khi ăn uống no nê,
tâm tình thư sướng, theo thói quen ngồi im một chỗ nhìn người khác thu
dọn bàn ăn, lại bị Dĩ Mạch một phen túm chặt tay áo.
“Em ở lầu một Bất Lạc Viêm Dương thấy qua nội quy dành cho nhân viên, yêu cầu mọi người làm tốt công tác được giao. Cho nên, bát của mình thì mình tự rửa.” An đồng học căn cứ nguyên tắc tuyệt không nuông chiều,
thực hiện đầy đủ chức trách giám sát.
Tầm mắt Cố cầm thú từ trên người nha đầu đang lôi kéo mình hướng đến
cái bát trên bàn, cuối cùng dừng ở trên người Hứa Thú đứng một bên.
Chỉ thấy Hứa Thú vô tội giật mình một cái, nhanh chóng xắn tay áo
chộp lấy cái bát trước mặt hắn, một mặt nói “Tôi đến tôi đến”, một mặt
hướng phòng bếp chạy đi.
Cố cầm thú mỉm cười sờ sờ đầu của nàng: “Em xem, có người xung phong
nhận việc. Chúng ta nên cấp cơ hội cho người trẻ tuổi thể hiện mình.”
“……” Rõ ràng là ngươi bức bách! Vạn ác bóc lột áp bức a ~ Nàng oán
thầm theo Hứa Thú tiến vào phòng bếp, đoạt lấy chai nước rửa bát trong
tay hắn, bắt đầu rửa chén.
Cố Quân Thanh thấy Dĩ Mạch bóng dáng nhỏ bé của Dĩ Mạch bận rộn trong phòng bếp, quét Hứa Thú liếc mắt một cái. Làm cho đối phương không khỏi than thầm “Vốn ta muốn tẩy, nàng giành trước…… Cái kia……” Luống cuống
tay chân giải thích. Hắn đứng ở bên người nàng, thấy nàng oán trách vẫy
vẫy bọt nước trên tay “Không hỗ trợ liền đứng xa một chút, dơ của quần
áo ngươi ta đền không nổi nha ~”
Hắn cởi áo khoác đặt ở một bên, xắn ống tay áo lên.
Mùa đông nước lạnh, hắn nhíu nhíu mày, nắm lấy tay nàng. “Để anh rửa vậy, em phụ trách nói cho anh biết phải rửa như thế nào.”
“……” Dĩ Mạch đỏ mặt, đem móng vuốt lùi về.“Ngay cả rửa chén cũng không biết, anh còn có khuyết điểm nha.”
“May mà gặp phu nhân, bằng không chỉ sợ không cách nào viên mãn.” Hắn trêu chọc.
“Một khi đã như vậy, về sau rửa bát đều giao cho anh.” Nàng được một tấc lại muốn tiến một thước.
“Tốt.” Hắn đáp ứng lưu loát.
Dĩ Mạch nhìn hắn thoải mái đáp ứng mà kinh ngạc, chỉ nghe hắn khom
người ghé sát vào tai nàng, dùng một loại ngữ điệu nhu hoãn tà mị bổ
sung: “Chờ đến lúc em nấu cơm cho một mình anh ăn.”
Răng rắc, An đồng học tay chân quýnh lên, một cái đĩa vừa được lau sạch vỡ tan trên mặt đất.
Đúng lúc này, hàng xóm bên cạnh gõ gõ cửa phòng.
Tiểu gia hỏa trẻ tuổi nhếch miệng cười nói: “Hứa ca, trong nhà không còn dầu, cho ta mượn một chút.”
Hứa Thú gật đầu đi lấy.
Tiểu tử đột nhiên nhớ tới bình nhỏ cầm trên tay, liền ba bước hai bước đi theo vào phòng bếp.
Tập trung nhìn vào.
Một tiếng ‘Hứa’ mắc nghẹn trong cổ họng, câu nói tiếp theo đành nuốt vào trong bụng.
Người đang rửa chén kia chén nghiễm nhiên là ngày thường khiến cho
mọi người giật mình thon thót phó tổng tài — Cố Quân Thanh, huống hồ,
trên người hắn bị người nào đó bắt buộc đeo lên một cái tạp dề màu vàng, vẻ mặt ôn hoà cùng nữ tử bên người nói chuyện.
Hắn xoa xoa ánh mắt, sau khi chắc chắn bản thân không có nhìn lầm,
nhìn vẻ mặt “Có một số việc không thấy vẫn tốt hơn” của Hứa Thú, đỉnh
đầu đầy hắc tuyến, vội vã cướp đường mà chạy.
Dù sao, chuyện “Cố tổng rửa chén” thật sự là rất kinh khủng. Hắn có nói ra cũng chưa chắc có người tin,
Mà “Cố tổng ở nhà của ta rửa chén” là một chuyện quá hoang đường, trở thành chuyện cười vớ vẩn nhất trong năm.
“Đêm nay Dĩ Mạch lưu lại ngủ với ta sao?” Tiểu Âm tựa vào sô pha,
nháy mắt. Xét thấy ngày hôm qua nói chuyện phiếm đến khuya, Dĩ Mạch đơn
giản lưu lại nhà Hứa Thú ngủ cùng Tiểu Âm, cho nên hôm nay nàng mới hỏi
câu này.
“Tốt.” Nàng gật đầu.
“Không cho phép.” Mỗ cầm thú trảm đinh chặt sắt.
“Em là người tự do.” Nàng ồn ào.
“Anh sẽ đưa en về trường học, mặc kệ có trễ hay không.” Hắn ngồi ở
trên sô pha đùa nghịch tivi điều khiển từ xa, hoàn toàn là tư thế “Em
tán gẫu bao lâu anh chờ em bấy lâu”.
“……” Dĩ Mạch muốn đập đầu xuống đất.
Hứa Thú ngồi bên góc tường thở dài bi thương. Tối hôm qua thời điểm
Dĩ Mạch nói muốn lưu lại, hắn liền có một loại dự cảm cực kỳ không tốt.
Quả nhiên, một đêm ngủ lại liền đưa cầm thú đến cửa. Ánh mắt kia hận
không thể đem mình ăn sống nuốt tươi. Tục ngữ nói mời thần dễ dàng tiễn
thần khó. Đại thần Cố Quân Thanh ngồi ở đây, hắn thật sự không thể trêu
vào cũng không thể trốn chạy.Vì thế, hắn nhìn lên bàn trà, cùng chén cụ
đồng bệnh tương liên.
Hợp với ba ngày bôn ba làm cho Dĩ Mạch rất mỏi mệt. Hơn nữa, câu
“Không phải hài tử của ta” của Hứa Thú Làm cho lòng nàng nghi ngờ thật
mạnh, ở trước mặt Tiểu Âm lại không biết nên nói như thế nào mới tốt.
Nàng không nói, Hứa Thú cũng không nói, đây cũng không đại biểu bọn họ
đều quên đi chuyện này. Nó thủy chung buồn ở trong lòng, giống như một
sợi dây gai, đem trái tim quấn lại thật chặt.
Mặc kệ là đứa nhỏ của ai, nó đều đã mất.
Sinh mệnh, nguyên lai yếu ớt như vậy.
Dĩ Mạch nhìn ánh đèn đường biến mất trong tầm mắt mình, nhẹ nhàng
nhắm mắt lại. Ánh đèn ngoài xe chiếu lên khuôn mặt say ngủ của nàng,
giống như muốn làm người ta rung động.
Cố Quân Thanh liếc mắt nhìn thấy nữ sinh bên cạnh chìm vào giấc ngủ, liền quay đầu xe chạy theo một phương hướng khác.
Hắn đem xe dừng trước cửa nhà, đưa tay ôm lấy Dĩ Mạch hướng trong
phòng đi đến. Chu thẩm mở cửa thấy thế cũng không nói gì, cười tủm tỉm
làm một biểu tượng “Cố lên”, chọc Cố Quân Thanh khẽ cười một tiếng.
Tiểu gia hỏa này xem ra thật mệt mỏi, rúc vào lòng hắn mà ngủ, thẳng đến khi ôm nàng lên giường cũng không có tỉnh.
Phòng không có bật đèn. Ngoài cửa, một vầng trăng sáng tỏa ra ánh sáng xanh.
Hắn đứng bên cửa sổ, im lặng nhìn nữ tử làm cho hắn lúc nào cũng vướng bận.
Một lát, xoay người sắp sửa rời đi, lại phát hiện, cửa phòng bị người ở ngoài không biết dùng cách gì khóa chặt.
Tóm lại, mở không ra……
Hắn không nghĩ làm ra tiếng vang quá lớn, trong lòng hiểu được này
tuyệt đối là Chu thẩm giở trò quỷ. Nhất thời không biết nên khóc hay
cười, chỉ đơn giản buông tha.
Một đêm này, làm sao mà ngủ được?
Cố cầm thú luôn thông minh tự phụ nhìn cái giường tròn cực đại, trên mặt lộ ra một chút cười khổ.
Sáng sớm hôm sau, Chu thẩm rón ra rón rén mở cửa vào phòng An Dĩ Mạch vẫn như trước ngủ say trên giường, cùng với…… ở trên thảm, Cố Quân
Thanh ở trên ghế vẫn bảo trì tư thế ngủ say cứng ngắc.
“Đứa nhỏ này……” Nàng tiếc hận thở dài, thay hắn kéo lại góc chăn.
Động tác rất nhỏ này làm hắn bừng tỉnh.
Cố Quân Thanh gian nan hoạt động thắt lưng cùng cánh tay, đứng dậy.
Biểu tình trên mặt rất là bất đắc dĩ, xem Chu thẩm một trận sợ hãi. Mượn cớ làm việc vội vàng trốn ra.
Hắn nhẹ nhàng đi tới bên giường. Rèm cửa sổ màu tím ngăn cản ánh ban
mai, gió mát đưa mùi hương cỏ huân y tản mát bốn phía, quang ảnh huyễn
hóa thành một thương hải màu tím.
Ở trên chiếc giường kia, nàng nhắm mắt ngủ say.
Hắn đứng ở tại chỗ, hồi lâu.
Chậm rãi cúi người.
Giống như những câu chuyện cổ tích ngọt ngào, hiệp sĩ vụng trộm, ôn
nhu, cẩn thận, khé hôn lên môi vị cô nương xinh đẹp như đóa hoa.
Nhưng mà vị kỵ sĩ này rời đi có chút vội vàng, hắn không có thấy, vị
cô nương làm bộ chưa tỉnh kia lặng lẽ mở to hai mắt, nhìn bóng dáng của
mình, hai gò má phi hồng mỉm cười.