Lưu Vân Đình Viên là một khu biệt thự.
Tọa lạc tại sườn nam hồ nước thiên nhiên ở H thành – Đồng Vân Hồ Bạn (ráng hồng ven hồ).
Biệt thự nơi đây lấy phong cảnh tuyệt mỹ, kiến trúc mới mẻ độc đáo,
ngoại hình độc nhất vô nhị cùng giá tiền trên trời khiến người ta cứng
lưỡi mà nổi tiếng.
Đối với hầu hết mọ người, biệt thự xa hoa là giấc mơ không thể với tới. Dĩ Mạch tự nhiên là một trong số những người này.
Thời điểm Audi r8 dừng lại trước cửa một biệt thự ba tầng thoạt nhìn
tràn ngập phong cách Bắc Âu. Trong nháy mắt nàng có cảm giác đang đặt
mình trong câu chuyện cô bé lọ lem, đi lạc đến một tòa thành phồn hoa
như mộng.
Dưới màn đêm, hai ngọn đèn châu âu trước phòng tản mát ra ánh sáng nhẹ nhàng mềm mại.
“Tới rồi.” Cố Quân Thanh vì nàng mở cửa xe.
“Thật xinh đẹp.” An đồng học phảng phất giống như già lưu nhìn thấy đại quan viên.
Trong phòng, đèn theo thứ tự sáng lên. Sau khi hai người vào cửa liền thấy một phụ nữ trung niên mập mạp ra đón, miệng nhắc “Cố tiên sinh,
làm sao trở về muộn như vậy……”
Bác gái nhìn thấy Dĩ Mạch đi theo phía sau Cố Quân Thanh, rõ ràng lắp bắp kinh hãi, ánh mắt híp lại thành đường cong, vỗ tay nói “Ai nha nha, tôi nói hôm nay như thế nào lại máy mắt trái, có chuyện vui…… Nga, đúng rồi, hai người có đói bụng không, tôi đi làm chút gì ăn?”
Cố Quân Thanh nhìn nữ sinh bên cạnh mặt đỏ như quả cà chua, mỉm cười “Lấy nhiều điểm tâm đến đây đi, tôi đói bụng.”
“Buổi tối ăn đồ ngọt không tốt. Còn nữa, tiểu cô nương thường hay
giảm béo, không ăn thứ này. Tôi đi nấu một ít vằn thắn, lập tức có
ngay.” Dứt lời, vô cùng cao hứng tự quyết định.
“Tôi thường xuyên không ở nhà, việc vặt trong nhà đều giao cho bác ấy xử lý, em kêu bác Chu thẩm là được.” Hắn nhìn ra nàng xấu hổ, chuyển
hướng đề tài “Em là vị khách nữ đầu tiên tôi mang về, cho nên, chỉ sợ
bác ấy hiểu lầm.”
“Ách…… Không có việc gì, lúc này khách nhân xác thực……” Nàng cười
gượng hai tiếng, uể oải nhận mệnh. Chính mình quả nhiên không có thiên
phú giải vây.
“Bởi vì không có quần áo nữ nhân, cho nên chỉ có thể ủy khuất em mặc
cái này.” Hắn mang nàng lên lầu hai, vào phòng mình, sau đó lấy ra hai
cái áo ngủ dài màu xám đưa cho nàng.“Dụng cụ rửa mặt cùng nước tắm tôi
sẽ kêu Chu thẩm chuẩn bị tốt. Nếu có cần cái gì có thể nói với bác.”
“Ân, cám ơn anh.”
“Sáng sớm ngày mai tôi sẽ trở về.”
“Anh không ở lại?” Nàng hỏi.
“Còn có chút công tác phải làm.” Hắn chợt cười khẽ một tiếng “Hỏi câu như vậy rất dễ hiểu thành mời mọc. An đồng học.”
Dĩ Mạch chín triệt để, hồng tựa quả táo sắp rơi xuống đất. Nửa ngày, nàng run rẩy nghẹn ra một câu.“Anh đi, không tiễn……”
Cố Quân Thanh nhịn cười.“Như vậy, ngủ ngon.”
“Ngủ ngon……”
Hắn xuống lầu rời đi. Dĩ Mạch đứng ở cửa sổ sát đất nhìn xe hắn biến mất trong tầm mắt.
Cách đó không xa là hồ nước mờ sương mênh mông yên tĩnh, dưới bóng đêm hiện ra những sóng nước nình thản.
Phòng Cố Quân Thanh hướng ra mặt hồ, có một cái ban công cực kỳ rộng
lớn. Gió đêm thổi nhẹ nhàng, lụa mỏng bay phơ phất. Cái đèn tường màu
vàng với ánh sáng nhu hòa trộn lẫn sự đơn giản cùng xa hoa, trên vách
tường phòng ngủ treo một bức tranh huân y hương thảo, mỗi nét vẽ đều cẩn thận tỉ mỉ.
Giường tròn king-size.
Thảm len màu xám, chân trần đi lên mềm mại làm say lòng người.
Đồng hồ treo tường phong cách Châu Âu. Đèn trang trí thủy tinh hoa lệ.
Trên chiếc tủ nhỏ kê ở đầu giường có để một khung ảnh màu trắng. Ảnh
chụp ba tiểu nam hài với chiều cao khác nhau nhưng cùng mặc áo sơ mi
quần yếm, tất cả đều nở nụ cười nhìn về phía màn ảnh. Phía sau, là một
phụ nữ xinh đẹp.
Người đứng giữa chắc là hắn. Dĩ Mạch vừa thưởng thức vừa suy đoán.
Hóa ra khi còn nhỏ hắn đã đẹp như vậy, thực không có thiên lý.
“An tiểu thư.” Tiếng đập cửa vang lên, Chu thẩm thăm dò tiến vào, cười tủm tỉm nói, “Xuống dưới ăn vằn thắn đi.”
“Ôi chao? Hảo.” Dĩ Mạch dưới ánh mắt tò mò Chu thẩm vừa ăn vằn thắn vừa cảm thấy bất an.
Dù sao, muốn giải thích vì sao nàng lại xuất hiện ở đây vào lúc này
là một việc hết sức khó khắn. Cũng may Cố Quân Thanh tựa hồ đã căn dặn,
Chu thẩm thủy chung chưa từng hỏi qua, chỉ nói mấy câu đại loại như “Cố
tiên sinh là người tốt, nhưng vì quá tham công tiếc việc nên chưa nghĩ
đến chuyện chung thân đại sự.”, Dĩ Mạch nghe vài lần thiếu chút nữa bị
nghẹn.
Ăn như hùm sói nuốt sạch một chén nhỏ, liền chạy đi tắm rửa.
Dĩ Mạch nhìn bồn tắm mát xa cực đại màu đen trong phòng tắm mà hít một hơi thật sâu.
“Quần áo tôi sẽ giặt cho cô, hong khô. Ngày mai có thể mặc.” Chu thẩm ở thời điểm nàng vừa ngâm mình trong nước bất ngờ đi vào, miệng phân
trần tay cầm quần áo của nàng đi, làm cho Dĩ Mạch lại một trận đỏ mặt.
Nàng một bên đùa nghịch mấy món đồ trang trí đủ loại kiểu dáng, ngâm mình trong nước ấm bình tĩnh ngẫm lại mọi chuyện.
Hóa ra cuộc sống có những lúc sẽ trải qua những chuyện quái đản như vậy.
Hoàn toàn không biết người ta là ai. Chỉ biết hắn họ Cố. Là bằng hữu của Hồ Ly. Vậy mà lại an tâm ở trong nhà hắn.
Nhiều điều thật kỳ diệu.
Áo ngủ của hắn rất dài, thời điểm mặc trên người đi lại đã xõa xuống
đất. Gối đầu của hắn thực nhuyễn, giống như chìm vào một đám kẹo bông
xõa tung. Chăn của hắn thực ấm, đắp lên người giống như chui vào trong
kén tằm.
Mùi huân y hương thảo nha…… Dĩ Mạch mí mắt nặng trĩu, trong giấc mộng mơ thấy đủ loại cảnh tượng khôi hài cùng đáng sợ.
Trong mộng, nàng trúng 500 vạn xổ số, sau đó đi mua một tấm thảm len
nhỏ đặt trong phòng ngủ. Cùng ba người Nguyên Viên, Lí Thiến, Đường Tiểu Âm ngồi ở trên đó cắn hạt dưa…… Sau, Tống Úc Bạch xuất hiện ở trước mặt nàng, vẻ mặt ưu thương nói “Dĩ Mạch, anh rất nhớ em”. Tô Viễn Ca đột
nhiên không biết nhảy ra từ chỗ nào kéo tay nàng nói “Câm miệng, đi theo ta”…… Tiếp đó là mùa hè thơ ấu, Hồ Ly cõng nàng xuyên qua đường nhỏ về
nhà bà ngoại, còn có, nàng lặng lẽ ngắt một chiếc lá đặt trên cổ hắn.
Mặt trên xiêu xiêu vẹo vẹo viết “Chú rể Lệnh Hồ Diêu; Tân nương An Dĩ
Mạch”…… Cuối cùng bỗng nhiên cảnh tượng biến ảo, Thanh Quân ngồi trên
bạch kỳ lân mang theo mình từ trên thác nước nhảy xuống.
Thời điểm Dĩ Mạch mở mắt ra, ánh sáng mặt trời xuyên qua tấm rèm màu xanh biển chiếu vào trong phòng.
Nàng đứng dậy, một bên mở rèm cửa, ngoài cửa sổ ánh nắng tươi sáng,
chiếu xuống mặt hồ gợn sóng, nổi lên những tia sáng lấp lánh.
Quần áo giặt sạch sẽ đã đặt được ngay ngắn ở cửa phòng. Nàng đi xuống lầu, lại thấy trên bàn cơm thật dài đã bày sẵn mấy món ăn sáng.
Chu thẩm ý cười thật sâu lấy cho nàng một chén cháo, nói “Cố tiên
sinh còn không có trở về. Tôi cố ý nấu cháo thịt nạc trứng bắc thảo, nếm thử xem có hợp khẩu vị không.”
Dĩ Mạch uống một ngụm, khen:“Thực thơm.”
“Nga, đúng rồi, ngày hôm qua phát hiện trong túi cô có thứ này. Tôi
sợ cô còn dùng, nên không quăng đi.” Chu thẩm đưa qua một tờ giấy nhỏ.
Nàng tiếp nhận, thấy chính là tấm danh thiếp ngày đó nàng tùy tiện nhét vào trong túi.
Cố Quân Thanh.
Nguyên lai hắn gọi tên này nha……
Quân Thanh?…… Đợi chút, hắn gọi Quân Thanh……
Nàng sửng sốt, nháy mắt mấy cái.
“Mặt sau hình như còn viết chữ gì đó.” Chu thẩm thấy sắc mặt tiểu cô
nương này càng ngày càng ngưng trọng, không biết nên mới mở miệng.
Dĩ Mạch lật nhanh danh thiếp, thấy vài nét bút tiêu sái hùng hồn như nước chảy mây trôi.
“Mạch Thượng Sắc Vi đã ngàn tìm, nề hà gặp lại không nhìn được Quân.”
Dĩ Mạch ngơ ngác nhìn kỹ tấm danh thiếp trên tay, sự việc đáng lý đã
sáng tỏ từ sớm, do sơ sót của nàng nên trì hoãn đến ngày hôm nay, trong
lòng bi thương giống như bị sét đánh.
Trách không được, khi đó Hồ Ly biểu tình lại quỷ dị như thế. Trách
không được, Cố Quân Thanh khi nghe thấy nàng kêu hắn là “Cố tổng” lại
cười bất đắc dĩ, muốn nói lại thôi. Từ đầu đến cuối, chỉ có một mình
nàng là người qua đường Giáp không rõ chân tướng……
Nàng, căm giận bất bình nắm chặt tay, trong lòng tru lên “Thần a, ngươi thực xin lỗi ta……”
“Ai nha nha, mới trở về nha, lại thức đêm đi.” Chu thẩm vô cùng đau lòng đón lấy túi giấy trong tay Cố Quân Thanh.
“Ta mua bữa sáng trở về.” Hắn ngồi ở bàn ăn nhìn Dĩ Mạch cười nhẹ.
“Sáng sớm liền ăn Fastfood sao được, ngồi, tôi đi lấy cho cậu bát cháo.” Không cần phân trần tịch thu luôn.
Không biết vì sao, thời điểm thấy hắn trái tim trong nháy mắt đập rất mạnh. Rõ ràng ở trong trò chơi có thẻ bình thảnh hô người ta ‘Phu
quân’.
Ta quả nhiên vẫn là da mặt mỏng nha…… Dĩ Mạch ảo não.
“Cái kia……”
“Ngày hôm qua……”
Xét thấy chỉ có hai người trên bàn cơm là rất ái muội, ước chừng muốn dịu đi không khí, không ngờ hai người cùng mở miệng.
“Em trước.” Cố Quân Thanh thực thân sĩ nhường nhịn.
“Vẫn là…… Anh trước đi.” Dĩ Mạch thực vô năng đánh trống lui quân. Dũng khí vừa mới tích lũy chốc lát đã hóa thành tro bụi.
“Ngày hôm qua ngủ ngon không?” Hắn hỏi.
“Ân, mơ thấy rất nhiều thứ.” Ta làm sao mà dám nói trong giấc mơ……“Anh một đêm không ngủ sao?” Nàng bổ cứu.
“Ở trên sô pha của công ty nằm 40 phút. Gần nhất thu mua một dự án,
càng ngày càng nhiều việc.” Hắn múc một thìa cháo bỏ vào trong miệng.
“Ôi chao? Trách không được luôn luôn treo máy.” Nàng nói xong mới phát hiện…… Vì sao dễ dàng khai ra như thế……
“Khụ……” Cố Quân Thanh rõ ràng bị sặc.
“Khi nào thì phát hiện ?” Hắn trấn định hỏi.
“Ách, vừa mới……” Người nào đó giống con muỗi.
“So ra sớm hơn dự tính của tôi.” Cố đại thần mỉm cười.
“Nếu em không phát hiện thì sao?” Tiểu cường nghẹn khuất,“Anh liền tính không nói cho em biết?”
Hắn giương mắt cùng nàng nhìn nhau, trong đôi mắt đen lóe lên những
tia gian xảo. Phảng phất muốn dem nữ nhân trước mặt kéo vào trong một
huyệt động tối đen, khiến Dĩ Mạch không rời mắt nổi.
Nghe thấy hắn gằn từng tiếng.
“Thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy em, tôi đã rất muốn nói cho em biết. Tôi chính là Thanh Quân.”
“Bất quá thực đáng tiếc, em tựa hồ không phát hiện lời nhắn ghi sau tấm danh thiếp. Sau tôi lại cảm thấy, như vậy cũng tốt.”
“Mạch Thượng Sắc Vi cùng Thanh Quân gần nhau, cũng không đại biểu An Dĩ Mạch sẽ cùng Cố Quân Thanh yêu nhau, không phải sao?”
“Cho nên, tôi nghĩ, có lẽ để cho em nhận thức Cố Quân Thanh trong hiện thực sẽ tốt hơn với một nhân vật ảo.”
“Thời gian tôi đợi em, so với em tưởng tượng còn dài hơn. Cho nên, mặc dù em chưa từng phát hiện, cũng không quan hệ.”
“Tôi đang chờ, chờ em yêu tôi.”
Trong óc Dĩ Mạch giống như đại bác bắn pằng pằng. Nàng kinh ngạc nhìn nam tử trước mặt, mở miệng nhưng không nói nên lời.
Game ảo cùng sự thật trùng hợp ở chung một chỗ, Lạc Tinh áo trắng mà
nàng gọi là “Phu nhân”, hiện đang đứng ở trước mặt nàng, cùng nàng nói
lời yêu đương.
“Cái kia…… em ăn no.” Nàng đánh quân lính tơi bời vội vàng thoát đi, ngay cả dũng khí liếc mắt nhìn hắn một cái cũng không có.