Thời điểm Dĩ Mạch đứng trước mặt Hứa Thú, hắn rõ ràng lắp bắp kinh hãi.
Còn chưa tới giờ tan tầm, may mắn trong phòng thiết kế
chỉ yêu cầu thiết kế sư hoàn thành tốt tác phẩm, cũng không quá nghiêm
khắc nhất định bắt bọn họ cả ngày ngồi trong phòng làm việc. vì thế hứu
thú mời dĩ mạch đến quán cà phê trong nội bộ tập đoàn.
Nói là nội bộ, nhưng nơi này cũng không mở cửa. Nhân viên chỉ cần quẹt thẻ, hơn nữa rất yên tĩnh.
“Ngươi cùng Tiểu Âm chia tay khi nào ?” Dĩ Mạch luôn lo lắng, rốt cục quyết định nói thẳng.
“Một tháng trước.”
Còn chưa khai giảng. Nàng nhíu nhíu mày.“Ta có thể hỏi nguyên nhân không?”
“Nàng bảo ngươi đến?” Nam tử deo trên ngực tấm thẻ “Bất Lạc Viêm Dương trợ lý thiết kế sư” nói sang chuyện khác.
“Không phải. Ta tới chỗ này nàng cũng không cảm kích.”
Hắn nhếch môi, có một hương vị tự giễu “Chia tay là nàng đề suất.‘Tuyệt không tha thứ’ cũng là nàng nói.”
“Như vậy ngươi làm chuyện gì khiến cho nàng không thể tha thứ?”
“Nghỉ hè nàng cũng không có về nhà. Ngươi biết không?” Hắn đem kinh
đen gỡ xuống, trừ bỏ tóc dài hơn một chút, kia vẫn là gương mặt quen
thuộc. “Nàng vẫn ở chỗ ta. Mấy ngày đầu quả thực vui vẻ. Sau ta lại tham gia chương trình bình chọn chọn tân thiết kế sư, xã giao hơi quá,
thường xuyên trễ về. Nàng bắt đầu nghi thần nghi quỷ, không ngừng điện
thoại cho ta, lật xem tin ngắn của ta, thậm chí đi sau theo dõi ta. Vì
thế bắt đầu nảy sinh tranh cãi. Ngày đó ta say rượu ngồi trên xe một nữ
đồng sự trở về, thời điểm lên lầu đi không nổi, tựa vào trên người nàng. Giống như kịch bản trên phim truyền hình lúc tám giờ, bị Tiểu Âm nhìn
thấy. Giải thích không có kết quả, vì thế đêm đó nàng đưa ra lời chia
tay.”
Hứa Thú vẫn có một loại kiêu ngạo bẩm sinh. Điều này đã được chứng
minh ở thời điểm hắn nghèo túng và thất vọng nhất, vẫn như cũ có thể bảo trì mỉm cười cùng bình tĩnh. Bởi vậy hắn Thẩm mặc nhìn Đường Tiểu Âm
xách theo hành lý đi ra cửa.
Ôn nhu mềm mại giờ biến thành bệnh tâm thần, trong mắt những người
hiểu chuyện biến thành nay Tần mai Sở. Hắn cảm thấy cần thời gian bình
tĩnh, xem xét kỹ cuộc sống hiện nay, cũng với những hình ảnh trong lòng
mình hoàn toàn bất đồng.
Đối với một Hứa Thú cả tháng bận bịu mà nói. Đây bất quá là thời kỳ bình tĩnh.
Mà đối với một Đường Tiểu Âm ngồi dưới lầu đến hừng đông, đây chính là chấm dứt.
Hai người ngồi im lặng một lát.
“Đây là một sự hiểu lầm.” Dĩ Mạch điều chỉnh lại tâm tư rồi mạch lạc
nói, “Tìm một thời điểm thích hợp giải thích rõ ràng đi. Hơn nữa…… Tiểu
Âm vẫn thích ngươi.”
“‘Vẫn thích’ có thể cầu được viên mãn sao?” Hắn giương mắt nhìn nữ tử ngồi đối diện, tùy ý lắc lắc đuôi ngựa. Thậm chí ngay cả thần sắc trên
mặt cũng giống y như trước, tựa hồ chưa từng thay đổi.
Dĩ Mạch ngẩn ra.
“Thời điểm ngươi muốn ta chăm sóc nàng, cũng dùng những từ ngữ như
vậy.” Hắn tựa vào sô pha. “Ngày đó hai chúng ta cũng ngồi như vậy. Ngươi đối diện ở ta.”
“Hứa Thú……”
“Là vì tác hợp chúng ta nhưng không có kết quả tốt mới khiến ngươi
sinh ra cảm giác tội lỗi,” Cái miệng của hắn nhếc lên,“Vẫn làm bộ như
hoàn toàn không biết gì cả, đem ‘tình cảm’ của ta chuyển giao cho người
khác mà cảm thấy tội lỗi?”
Ngón tay nàng lạnh lẽo nắm cái chén, đôi mắt cụp xuống.
Thật lâu sau.
“Ta vốn tưởng rằng ngươi cùng Tiểu Âm ở một chỗ sẽ nhận được hạnh
phúc, hiện tại lại phát hiện kia bất quá là uống rượu độc giải khát.”
“Ta không có cảm giác tội lỗi, khi đó ta chỉ đem tâm ý của Tiểu Âm
chuyển đạt cho ngươi mà thôi, làm ra quyết định chính là ngươi.”
“Vô luận lúc ấy ngươi có thích ta hay không cũng chẳng thể thay đổi
cái gì. Ta vẫn như cũ yêu Tống Úc Bạch, vẫn như cũ từng bước đi đến ngày hôm nay.”
“Thế giới còn có những trách nhiệm nặng nền hơn thế. Ta tới là vì có chuyện muốn ngươi biết.”
“Tiểu Âm mang thai.”
Nàng đứng lên, xem nhẹ biểu tình kinh ngạc trên mặt Hứa Thú, lập tức rời đi.
Nắng dần tắt. Từng ngọn đèn đường sáng lên.
Dĩ Mạch ngồi dựa vào cửa sổ ở KFC, một tay chống đầu, vẫn duy trì tư
thế nhìn về phía ngoài cửa sổ, thẳng đến khi cánh tay trở nên tê dại
Trong đầu loạn thành một đống. Giống như những sợi len ở trên mặt đất quấn lại với nhau, không biết đâu mà lần.
Nhìn màn đêm từng chút từng chút buông xuống.
Nàng mua hai hộp bánh trứng đứng dậy đi về phía cửa sổ. Trở về trễ
như vậy không mang theo bữa ăn khuya cấp cho mấy tên trong phòng ngủ,
khẳng định sẽ bị cú đầu……
Cửa bị đẩy ra, một đôi tình lữ đi vào. Giọng nam quen thuộc mang theo ngữ khí sủng nịn “Trời lạnh như vậy muốn ăn cái gì……”
“Bỗng nhiên muốn ăn vị dâu tây.” Tiếng nói ngọt ngào.
Không thể buông tha.
Tầm mắt Dĩ Mạch lướt qua Tống Úc Bạch, dừng ở trên người nữ nhân xinh đẹp cùng đi với hắn. Váy hở ngực màu cà phê, giày cao gót màu đen, cầm
theo một túi sách nhỏ đắt tiền. Mái tóc đen mềm mại buông xõa sau người, gương mặt động lòng người giống như một bức trang mưa bụ..
Thời điểm thấy bọn họ, một từ hiện lên trong óc.
Giai ngẫu thiên thành.
Cảm giác xấu hổ trong phút chốc tràn ngập giữa hai người , bị một câu “Úc bạch, các ngươi nhận thức?” Đánh gãy.
“A, là học muội.” Nam tử tuổi trẻ cười xã giao,“Không nghĩ tới lại gặp ngươi ở đây.”
“Trùng hợp.” Dĩ Mạch đồng dạng mỉm cười, bỏ thêm trọng âm,“Tống học trưởng.”
“Chắc ta cũng phải tới C đại một chuyến, học muội xinh đẹp nhiều như
vậy.” Tựa hồ bất mãn ánh mắt hai người trong lúc đó lần lượt thay đổi,
nữ tử nói chen vào.
“Nếu muốn tới, có thể xin nghỉ dài hạn để học lại đại học.” Có người đứng ở cạnh cửa nói.
Ba người đồng thời nhìn lại. Cố Quân Thanh một thân áo gió màu xám đứng ở ngoài cửa, thần sắc thản nhiên.
“Cố tổng……”
Tống Úc Bạch cùng kia nữ nhân trăm miệng một lời.
“Cố tổng muốn ăn cái gì, ta đi mua ~” Cố ý nói giọng ngọt ngào, ngọt
đến phát ngấy. Nguyên bản nữ nhân vô cùng thân thiết tựa vào người hắn
bỗng tách ra đứng cách hắn một khoảng , nụ cười tươi lập tức đông cứng
trên khuôn mặt anh tuấn của Tống Úc Bạch.
“Không cần, ta chỉ tiến vào tìm nha đầu bởi vì mua bánh trứng mà lạc
đường.” Nói xong, hắn đi qua cầm tay An Dĩ Mạch, dắt cô nàng còn đang
sững sờ đi ra cửa.
Phía sau, là hai khuôn mặt xanh lét.
“Lên xe đi, tôi đưa em trở về.” Cố Quân Thanh thay nàng mở cửa xe.
“Cố tổng, ngài……” Nàng còn chưa hiểu được.
Hắn than nhẹ một hơi.“Bọn họ đang nhìn. Nếu em không lên xe, ngày mai tôi sẽ biến thành tin tức cuối cùng của Bất Lạc Viêm Dương, An tiểu
thư.”
Dĩ Mạch nghĩ nghĩ, xoay người tiến vào trong xe, nhỏ giọng than thở
một câu “Anh mới là tiểu thư”, ngẩng đầu bắt gặp biểu tình giật mình của Cố đại thiếu, sắc mặt ửng đỏ đóng cửa xe.
Nam tử nheo mắt lại, nhìn về phía cửa kính KFC, hai người đang hướng ra ngoài nhìn xung quanh nhanh chóng cúi đầu.
Hắn ngoắc ngoắc khóe miệng, đẩy lên cửa kính chiếc audi r8 che khuất tầm mắt bọn họ.
“Cám ơn anh.” Ở trước mặt người xa lạ, Dĩ Mạch thủy chung cảm thấy có chút câu nệ, “Đưa tôi đến trước nhà ga là được.”
Cố Quân Thanh từ bên người lấy ra một vật nhỏ đưa cho nàng. Dày, hơn nữa có chút nặng.
“Đây là cái gì?” Nàng khó hiểu.
“Dụng cụ giật điện cao áp. Màu đỏ là chốt mở phóng điện.”
“…… Cho tôi cái này làm gì?” Tay nàng nhanh chóng cách xa cái nút màu đỏ.
“Hiện tại tôi đưa cho em cái đó, nếu 20 phút nữa em không an toàn trở về trường, cứ việc giật chết tôi.”
“Cố tổng……”
Hắn cướp lời nàng “Đem nữ nhân để tại nhà ga công cộng, loại sự tình này, tôi chưa làm qua. Cho nên, tôi phải đưa em trở về.”
Dĩ Mạch nhìn mặt nam nhân này cùng dụng cụ giật điện trên tay. Thần
kinh vừa rồi buộc chặt đã có chút thả lỏng. Gửi tin nhắn cho Nguyên
Viên, sau đó từ từ ngẩng đầu hỏi “Như vậy, Cố tổng bình thường đem nữ
nhân để ở chỗ nào?”
Cố Quân Thanh mỉm cười đưa mắt nhìn nữ sinh bên cạnh cố ý xuyên tạc ý tứ của mình, nói “Bình thường tôi sẽ không để cho các nàng lên xe.”
Thẩm mặc một lát, nàng rốt cục lấy được dũng khí hỏi “Nữ nhân vừa rồi gặp ở KFC…… Ân, là người trong công ty anh sao?”
“Người nào?” Hắn ra vẻ không biết.
“……Bên cạnh Tống Úc Bạch.”
“Lí Yên Như. Trợ lý chủ quản hành chính. Hai mươi chín tuổi.” Hắn
dừng một chút, bổ sung “Con gái duy nhất của đại cổ đông Lí Lan trong
tập đoàn.”
Nàng bỗng nhiên hiểu được nam nhân kêu Chu Nhạc trong thang máy kia
muốn nói nhưng lại thôi. Cùng ý nghĩa của câu “Anh phát hiện bên cạnh
cần có một trợ lực, mà không phải một tiểu cô nương chỉ có thể dắt tay”.
Thì ra là thế. Trong lòng trống rỗng. Không có hận, cũng không có
hối. Giống như dùng đá xếp thành từng tầng để ngăn nước lũ, duy độc để
lại một lỗ hổng. Vì thế, những cảm xúc tinh tế đã biến mất. Chỉ còn lại
những cơn đau nhói khó nắm bắt.
“Em thích hắn?” Hắn hỏi.
“Ôi chao?”
“Tống Úc Bạch.”
“…… Nói bậy gì thế.” Nàng xoay mặt hướng ngoài cửa sổ.
“Nếu thích, có lẽ tôi có thể làm Nguyệt Lão.” Hắn nói đường hoàng.
“Trước kia thích quá, sau lại bị quăng.” Nói ra miệng, ngay đến bản
thân Dĩ Mạch cũng thấy sửng sốt. Biết rõ đối phương bất quá muốn trêu
nàng, lại nhịn không được nói ra sự thật.
“Thực đáng tiếc.” Hắn dừng lại ở cửa ký túc trường học.
“Đáng tiếc cái gì? Vì tôi không có một lão ba làm đổng sự sao?” Nàng nhíu mày.
Hắn cười khẽ, đang muốn xuống xe mở cửa cho nàng.
Lúc này đã qua thời gian tự học, sinh viên tốp năm tốp ba hướng ký
túc xá đi đến, có người nhìn thấy xe thể thao này thì chỉ chỏ nọ kia.
Nếu hắn lộ diện trước công chúng, trên diễn đàn ngày mai khẳng định có
bát quái. “An Dĩ Mạch đêm về được xe thể thao đưa tiễn, r8 nam hư hư
thực thực Viêm Dương phó tổng” Trước mắt nàng hiện lên tiêu đề như vậy.
Dưới tình thế cấp bách Dĩ Mạch nắm chặt cổ tay hắn, nói,“Tôi tự mở……”
Hắn dừng ở móng vuốt của nàng:“Tôi nhìn thấy.”
Má nàng đỏ bừng, nhanh chóng buông tay ra, bỏ lại một hộp bánh trứng
cho hắn. “Ngạch, đây là tạ lễ…… gặp lại.” Nói xong mở cửa xe một đường
chạy thẳng biến mất trong đám người.
Ý cười trên mặt Cố Quân Thanh dần dần tràn ra.
“Đáng tiếc, em không gặp anh sớm một chút.”
Trở lại thời gian một giờ trước.
Khi Cố Quân Thanh quay xe đi qua quán KFC ở góc đường kia, thấy gương mặt cô đơn của Dĩ Mạch hiện lên trên cửa kính.
Hắn dừng xe sát bên đường, ngồi ở trong xe im lặng nhìn nàng.
Nàng đã muốn, không nhận ra mình nha.
Lúc ban đầu là cảm thấy thú vị. Từ văn phòng nhìn xuống, thường xuyên thấy một nha đầu mặc thành cái bánh chưng đứng ở góc đường trong băng
thiên tuyết địa, một bên cầm ly cà phê nóng sưởi ấm, một bên chờ viên
chức tân tiến kêu Tống Úc Bạch kia tan tầm.
Sau lại, trong lòng lại sinh ra một chút hâm mộ. C đại sinh viên năm
thứ hai hệ quảng cáo – An Dĩ Mạch. Hắn ngẫu nhiên biết được tên, liền
khắc sâu ở trong lòng.
Mỗi ngày khi hắn đi ngang qua góc đường, lại vừa vặn thấy nàng vội vã xoay người rời đi. Ly cà phê kia cứ như vậy hắt lên ống quần của hắn,
ấm áp, giống như những giọt nước mắt kinh hoàng của nàng.
Bỗng nhiên đau lòng.
Câu “Thực xin lỗi” kia mang theo tiếng khóc nức nở tan vào trong gió, hắn xoay lại chỉ nhìn thấy nàng biến mất trong dòng người.
Từ đó về sau, hắn có thói quen nhìn về phía góc đường.
Mà nàng lại chưa từng xuất hiện.
Acc Thanh Quân này do Hồ Ly cấp, là lễ vật mừng [Càn Khôn] ra mắt
thành công. Vì không muốn phá hư cân bằng trò chơi, acc này là một tay
Hồ Ly luyện đến cấp 120.
Những lúc rảng rỗi hắn cũng chơi. Khi hắn nhìn thấy cái tên Mạch
Thượng Sắc Vi, trong đầu đột nhiên hiện ra hình ảnh nữ sinh mang thần
sắc đau thương đứng nơi góc đường.
Có Hồ Ly điều tra tư liệu đăng kí, tra xét ip cùng chứng minh thư, quả nhiên là nàng.
Trò chơi vốn không thú vị bỗng nhiên biến thành rực rỡ. Còn tự mình làm nhiệm vụ, đánh nhau, bảo hộ nàng.
Duyên phận có từ khi sơ ngộ.
Thời điểm nàng truy vấn mình, cứ trả lời như vậy đi.
Nếu chúng ta không bao giờ gặp lại, như vậy anh có thể đem trách nhiệm đổ lỗi cho tơ duyên ngắn ngủi.
Nếu chúng ta lần nữa gặp lại, như vậy, là ông trời cho anh cơ hội lưu lại bên người em.