Mạch – Thanh

Chương 81: “Trừng phạt”




“A…..”

Tiếu Mạch khó khăn phát ra âm thanh, trên cổ đột nhiên bị nắm chặt, làm Tiếu Mạch khó thở, khiến cho khuôn mặt y tái nhợt càng thêm thất sắc.

Phụ thân muốn giết ta sao? Nghĩ như vậy, Tiếu Mạch cũng không sợ hãi cũng không oán hận, có chính là đau lòng khôn cùng vì ánh mắt xa lạ kia của Ly Nhật Diệu, vì Ly Nhật Diệu không nhận thức y mà bi thương.

Cảm giác được bàn tay trên cổ dần gia tăng lực, Tiếu Mạch cũng càng thêm khổ sở bi thương.

Thật sự, thật sự không nhận thức ta sao? Phụ thân! Ta là tiểu tử kia của ngươi a! Ngươi muốn giết ta cũng không quan hệ, nhưng không cần ngươi dùng ánh mắt xa lạ như vậy nhìn ta, phụ thân!

Tiếu Mạch bi thống nhắm mắt lại, không muốn nhìn thấy Ly Nhật Diệu dùng ánh mắt xa lạ kia nhìn y.

A! Dù sao sớm hay muộn gì cũng chết, cùng với tương lai chết mạc danh kì diệu, ít nhất chết trong tay phụ thân sẽ giải thoát nhanh hơn. Hạnh phúc của ta là do phụ thân mang đến, nay chính tay phụ thân chặt đứt là tốt nhất, bất quá, ta tại đây muốn gọi một tiếng cuối cùng.

“Phụ hoàng!”

Ly Nhật Diệu thân thể chấn động, bàn tay trên cổ Tiếu Mạch cũng đột nhiên thả lỏng lực đạo, giờ phút này nếu Tiếu Mạch mở mắt ra sẽ phát hiện, ánh mắt xa lạ của Ly Nhật Diệu có trộn lẫn một tia tình tự khó nói.

Tinh tế đoan trang hơi non nớt, không tính là xuất chúng chỉ có thể xưng là khuôn mặt thanh tú, Ly Nhật Diệu nghi hoặc, không biết vì cái gì lại đối y không hạ thủ được sau khi nghe tiếng ‘phụ hoàng’.

“Ngũ hoàng tử!”

Lúc này, ngôn linh của Tiếu Mạch đối với Chấp Ảnh cùng Âm Vũ đã hết hiệu lực. Không muốn nhìn Ly Nhật Diệu hối hận cùng thống khổ sau khi thanh tỉnh lại, Chấp Ảnh vọt vào tế thất định đem Tiếu Mạch trong tay Ly Nhật Diệu cứu ra.

Nhìn hướng người tới, trực giác Ly Nhật Diệu cho hắn biết người kia tới là vì người trong tay mình, tâm sinh không hờn giận châm lửa giận. Nguy hiểm nheo mắt lại, không cho Chấp Ảnh tới gần, tử mâu Ly Nhật Diệu chợt lóe hàn quang, đột nhiên đánh úp về phía Chấp Ảnh.

“A ——”

Chấp Ảnh kêu thảm. Thân thể bị hung hăng đánh trúng thật sâu bay ra khỏi tế thất đập mạnh xuống đất.

“Phốc!”

Máu tươi từ trong miệng Chấp Ảnh phun ra, nhiễm hồng mặt đất, tiên diễm chói mắt.

“Không biết tự lượng sức mình, hừ!”

Ly Nhật Diệu khinh thường hừ lạnh, tay trái vung lên.

“Ba!”

Đại môn tế thất rung lên, Âm Vũ như thế nào cũng không biết.

“Phụ hoàng!”

Không lòng dạ nào băn khoăn Âm Vũ bên ngoài như thế nào, hay lo lắng Chấp Ảnh bị trọng thương có nguy hiểm tính mạng, trong lòng Tiếu Mạch chỉ có Ly Nhật Diệu trước mắt.

“Phụ …..hoàng!”

Tiếu Mạch lặp lại, Ly Nhật Diệu bỗng nhiên nhăn lại mi, lộ ra vẻ mặt không hờn giận.

“Không đúng!”

Ly Nhật Diệu hét lớn, một tay hãm Tiếu Mạch ôm vào trong ngực, nguyên bản tay phải khống chế Tiếu Mạch lại vuốt ve trên mặt Tiếu Mạch, ánh mắt tuy rằng xa lạ như trước nhưng không hề lạnh băng, ngược lại có mấy phần nôn nóng.

“Phụ….. Ô…..”

Tiếu Mạch kinh ngạc mở to mắt, lời chưa nói xong đã biến mất trong không trung.

“Ân….. Không….. Ngô…..”

Tiếu Mạch nghĩ muốn giãy giụa để né tránh hành vi ‘kinh hãi’ của hắn, nhưng không đủ sức lực lại bị Ly Nhật Diệu ôm vào trong ngực, không thể giãy ra, mà ở ngoài miệng môi bị tàn sát không thương tiếc, giống như muốn nuốt y vào trong bụng.

“Phụ hoàng…..Không…..Ngô…..”

Thật vất vả mới đưa đầu thoáng dời đi, nhưng lời nói cự tuyệt trên môi chưa kịp nói ra đã bị nuốt vào, Ly Nhật Diệu thừa cơ đem lưỡi chui vào miệng Tiếu Mạch, bàn tay to kiềm gáy lại không cho y tránh né.

Ly Nhật Diệu bá đạo mà linh hoạt khiêu khích Tiếu Mạch, lưỡi hắn không chịu nằm yên, khi thì hấp duẫn, khi thì khẳng cắn, khi thì liếm niêm, giống như hưởng thụ mĩ vị.

Ly Nhật Diệu vẻ mặt say mê, nguyên bản nghĩ chỉ muốn ngăn miệng Tiếu Mạch lại, không muốn cho y xưng hô cái kia làm cho hắn bối rối cùng không cam lòng, không nghĩ rằng tư vị đôi môi kia ngon ngọt như thế, làm hắn quên đi mục đích ban đầu, không chịu rời đi.

Nhưng mà Tiếu Mạch giãy giụa làm cho Ly Nhật Diệu không hờn giận, khi đôi môi kia thốt ra lời cự tuyệt, mang theo chút tức giận, Ly Nhật Diệu lần thứ hai ‘trừng phạt’ đôi môi làm cho hắn lưu luyến kia.

Môi cùng môi gắt gao giao một chỗ, lưỡi cùng lưỡi dây dưa lẫn nhau, Ly Nhật Diệu giống như mê muội, không ngừng cướp lấy hơi thở thơm tho Tiếu Mạch cùng mật dịch ngọt lành trong miệng.

“Ngô…..Ngô…..”

Tiếu Mạch giãy giụa, hai tay vô lực đánh Ly Nhật Diệu, y hiện tại không lòng dạ nào quan tâm hôn môi ylà phụ thân y, y chỉ biết, nếu Ly Nhật Diệu không buông miệng y ra, chính mình chỉ sợ hít thở không thông mà chết, tuy rằng Tiếu Mạch không sợ chết nhưng là không nghĩ sẽ chết kiểu này.