Mạch – Thanh

Chương 3: Biến hóa




Thanh nhi là cung nữ phụ trách chăm sóc cuộc sống hàng ngày của ngũ hoàng tử, từ mười năm trước khi hoàng tử được sinh ra mãi cho đến bây giờ. Bởi vì ngũ hoàng tử không được Hoàng Thượng coi trọng, mà mẫu phi của người cũng chỉ được Hoàng Thượng sủng hạnh qua một lần, nên Mai viên hiện tại đã giống như một lãnh cung  quạnh quẽ.

Mai viện chỉ có hai cung nữ là Thanh nhi cùng Tiểu thúy. Ngay từ đầu Thanh nhi vì  mình bị phái đến mai viện rất không tình nguyện, lại vì chiếu cố một  tiểu hài tử lại càng không vui. Bất quá nàng chẳng qua chỉ là một cung nữ nho nhỏ không có quyền oán giận, cho dù không cam lòng cũng không thể không làm. Nhưng ở Mai viện cùng mọi người vượt qua thời gian mười năm, Thanh nhi đối với ngũ hoàng tử một tay chính mình chăm sóc cũng không khỏi thương tiếc. Ngũ hoàng tử là bị sinh non, bởi vậy thể chất so với tiểu hài tử bình thường càng đặc biệt suy yếu. Sống ở Mai viện bị bỏ mặc mười năm, ngũ hoàng tử có thể bình an mà  sống  thực không dễ dàng.

Từ nhỏ ngũ hoàng tử tựa hồ đã phát hiện chính mình không được phụ hoàng  coi trọng, cũng biết chính mình bị mẫu phi chán ghét, cho nên hắn luôn không khóc không nháo, thực nhu thuận mà im lặng. Mười năm  trừ bỏ khi còn quấn tã, Thanh nhi chưa từng thấy ngũ hoàng tử khóc. Luôn luôn hiểu việc, biết Mai phi không thích hắn, hắn liền tận lực không xuất hiện trước mắt nàng. Cho dù là Mai phi không nhìn hắn, hắn luôn dùng ánh mắt khát vọng nhìn nàng. Ngũ hoàng tử chỉ biết Mai viện có hai cung nữ là Thanh nhi cùng Tiểu Thúy, Mai viện tất thảy đều là dựa vào bọn họ tự chăm sóc. Vì không để cho bọn họ thêm phiền toái, mười năm qua ngũ hoàng tử cơ hồ không có ra khỏi mai viện. Mỗi khi Thanh nhi nhìn thấy ngũ hoàng tử một người như cô linh ngồi ở viên lý, nhìn  bầu trời xanh thẳm, lòng của nàng liền từng đợt cảm thấy chua xót.

Thanh Nhi biết ngũ hoàng tử trong mắt mọi người là như thế nào, nhưng nàng cũng không thể nói rõ cái gì, bởi vì ngũ hoàng tử thực sự là không được coi trọng. Ngũ hoàng tử đã được mười tuổi, theo lý nên sớm đến thư viện viết chữ đọc sáchi, cũng nên sớm đến chỗ nội giám tuyển hai thái giám tùy thân hầu hạ. Nhưng ngũ hoàng tử cái gì cũng không có, lại không được chú ý tới, nói không chừng chính Hoàng Thượng cũng đã sớm quên còn có một  ngũ hoàng tử.

Trong cung mọi người còn nói ngũ hoàng tử chẳng qua chỉ là một người câm điếc không có sức mạnh, không đáng để ý. Chính xác là ngũ hoàng tử không có năng lực, nhưng quyết không phải là câm điếc, ngũ hoàng tử có thể nói. Lúc trước chính Thanh Nhi dạy từng tiếng kêu ngũ hoàng tử nói chuyện, ngũ hoàng tử chẳng những nói mà học rất nhanh. Câu nói đầu tiên của ngũ hoàng tử không phải mẫu phi cũng không phải phụ hoàng mà là Thanh nhi, ngũ hoàng tử câu nói đầu tiên chính là Thanh nhi, lúc ấy Thanh nhi vui mừng cơ hồ muốn khóc. Cũng không biết vì cái gì, về sau ngũ hoàng tử dần dần im lặng không nói chuyện, mới đầu nếu có người cùng hắn nói chuyện ngũ hoàng tử còn có thể nói lại hai câu, về sau ngũ hoàng tử ngay cả Thanh Nhi đối hắn nói chuyện hắn cũng không có phản ứng. Về sau nhìn ngũ hoàng tử im lặng không nói, Thanh Nhi một mình tránh ở trong phòng khóc một lúc lâu.

Gần đây Thanh Nhi phát hiện ngũ hoàng tử thay đổi, tuy rằng  bề ngoài không có gì bất đồng, Tiểu Thúy cũng nói là nàng đa tâm. Nhưng Thanh Nhi vẫn cảm thấy được ngũ hoàng tử so với trước kia thay đổi. Ngũ hoàng tử tuy rằng không có nói chuyện, nhưng nếu ngũ hoàng tử muốn biểu đạt cái gì đều có thể nhìn ra trong mắt hắn, ngũ hoàng tử nghĩ muốn gì đều sẽ xuất hiện ở trong mắt hắn, dấu không được chuyện. Nhưng hiện tại ngũ hoàng tử lại tránh đi ánh mắt của Thanh Nhi, không cho nàng nhìn thấu. Trước kia ngũ hoàng tử thực ngoan, nhưng đối với sự vật vẫn là có cái quan tâm của tiểu hài tử, mà hiện tại ngũ hoàng tử lại đối với cái gì cũng không cảm thấy hứng thú. Trước kia mỗi khi nhìn thấy Mai phi ánh mắt lạnh lùng, ngũ hoàng tử luôn có biểu cảm đau thương, mà hiện tại  ngũ hoàng tử lại là làm như không thấy. Nhất là trước kia ngũ hoàng tử sẽ không giống như hiện tại, có ánh mắt trống rỗng. Rõ ràng là ở đối diện ngươi, nhưng ngươi lại không có cảm giác hắn đang nhìn ngươi. Trong ánh mắt hắn cái gì cũng không có, giống như trên đời này  hết thảy đều không thể vào được trong mắt hắn, bất cứ cái gì cũng không quan hệ với hắn. Ngũ hoàng tử như vậy làm cho Thanh Nhi cảm thấy hắn giống như đã biến mất trong thế giới này.

Hiện tại Thanh Nhi chỉ cần rảnh rỗi liền ở cạnh ngũ hoàng tử, nàng sợ… nếu không chú ý thì hắn sẽ biến mất. Thanh Nhi biết chính mình là buồn lo vô cớ, nhưng nàng không an tâm. Một ngày không thấy ngũ hoàng tử, Thanh Nhi tìm khắp mai viện cũng không tìm được, nàng giống như kiến bò trên chảo, bứt rứt không yên. Cũng may chạng vạng, ngũ hoàng tử đã trở lại, Thanh Nhi tâm tình mới dần bình ổn. Ngày hôm sau cũng không thấy ngũ hoàng tử, có kinh nghiệm ngày hôm qua Thanh nhi không có nơi nơi đi tìm, chỉ chờ ở cửa,  chạng vạng ngũ hoàng tử quả nhiên là đã trở lại. Ngày thứ ba, Thanh nhi đi theo phía sau ngũ hoàng tử, mới biết được ngũ hoàng tử mấy ngày qua đều là đến ngự hoa viên. Ngũ hoàng tử ngồi ở bên hồ nước trước hòn giả sơn, ngũ hoàng tử ngồi  tại nơi không phải là bí mật, nhưng  mọi người lui tới vẫn không có chú ý tới hắn. Thanh Nhi nghĩ nếu chính mình không phải đi theo sau ngũ hoàng tử, chỉ sợ cũng sẽ không chú ý tới hắn. Ngũ hoàng tử rõ ràng ngồi ngay tại kia, nhưng lại không có ai nhìn đến. Gió thổi qua thổi bay chút trần sa sương mù, trong nháy mắt ngũ hoàng tử thật giống như bị gió thổi tiêu thất.