Di! Ly Nhật Diệu không phải nói phải đi về sao? Như thế nào hắn hiện tại lại mang ta đi đến trước chủ điện của thần miếu? Tiếu Mạch nghi hoặc nhìn Ly Nhật Diệu đang đi bên cạnh hiếm khi không có ôm mà chỉ nắm tay hắn.
Nối giữa ngoại điện và chủ điện là một hành lang dài, bên dưới hành lang là một con sông. Chủ điện ngay tại bờ bên kia của con sông, ngoài điện bao phủ một màu vàng chói mắt tựa như ánh mặt trời. Đi theo Ly Nhật Diệu vào chủ điện, Tiếu Mạch không hề nhìn thấy tượng thần, phật như những chùa miếu bình thường, chỉ có một vật thể hình dạng thái dương phiêu du ở giữa không trung, ở tại vị trí trung ương của điện. Dưới vật thể, đưa lưng về Tiếu Mạch và Ly Nhật Diệu, một vị lão giả toàn thân áo bào trắng quỳ trên mặt đất.
“Âm Vũ!” Ly Nhật Diệu kêu, là tên của vị lão giả kia.
“Âm vũ bái kiến hoàng thượng!” Lão giả đứng dậy hướng Ly Nhật Diệu hành lễ, nhưng không có quỳ xuống.
Khổng Tử lão công công! Thấy rõ diện mạo của lão giả, trong óc Tiếu Mạch lập tức hiện lên năm chữ. Một thân tuyết trắng, đầu bạc lông mi trắng, nếu thay bộ trang phục trắng toát kia thành màu đỏ, nghiễm nhiên sẽ trở thành một ông già Nô-en.
“Tiểu gia hỏa, đây là tế sư Âm Vũ, Âm Vũ đây là ngũ hoàng tử của trẫm, Ly Thanh.” Ly Nhật Diệu giới thiệu, đối với Âm Vũ, khẩu khí của Ly Nhật Diệu có hơi không giống với bình thường, mang theo chút kính ý.
Ở thế giới này, tế sư Âm Vũ là một tồn tại đặc biệt, bọn họ không phải hoàng tộc nhưng lại có được sức mạnh. Bọn họ! Tế sư của ba quốc gia, Âm Vũ không phải là một cái tên, mà là sau khi kế thừa tế sư vị, mọi người đều phải cải danh thành Âm Vũ. Bởi vậy ba quốc gia chỉ có ba tế sư, còn có ba Âm Vũ. Một tế sư Âm Vũ cả đời chỉ phụng dưỡng một vị quân vương, vì vương cầu phúc, sau khi hoàn thành nghi lễ kỷ niệm tân vương đăng cơ mười hai năm, tiếp theo đó chính là nghi thức tân tế sư kế thừa tên Âm Vũ. Nếu đã kế thừa tên Âm Vũ, tân tế sư sẽ không được ra khỏi thần miếu. Thân là tế sư, cả đời không thể thú thê, hắn hết thảy đều là vì quân vương của hắn mà tồn tại. Trừ bỏ quân vương của hắn, tế sư Âm Vũ không cần thành phục cùng bất luận kẻ nào, cho dù là tân hoàng. Sức mạnh của tế sư cũng không phải là trời sinh, lúc tân tế sư kế thừa tên Âm Vũ đồng thời cũng kế thừa sức mạnh của tế sư, mà tế sư cũ lúc bỏ xuống tên Âm Vũ cũng mất đi sức mạnh. Trong lịch sử, các đại tế sư sau khi có được tên Âm Vũ chưa bao giờ bỏ mình ngoài ý muốn.
“Âm Vũ bái kiến ngũ hoàng tử!” Tế sư Âm Vũ tuy rằng chỉ cần phục tùng quân vương của hắn, nhưng lễ tiết nên có vẫn là không thể thiếu. A! thật là một luồng khí tinh thuần trong suốt. Có thể thấy khí trên người kẻ khác là một trong những sức mạnh của tế sư Âm Vũ. Ta chưa bao giờ gặp qua người sở hữu một luồng khí trong suốt giống như ngũ hoàng tử, so với nước còn muốn thuần khiết hơn. Từ lúc chào đời tới nay, đây là lần thứ hai ta nhìn thấy, người thứ hai mang theo luồng khí thuần túy không một tia tạp chất. Người thứ nhất chính là Nhật Diệu bệ hạ, trên người hắn có hoàng tộc tối thuần khiết màu vàng long khí. Long khí là thế gian tối chính khí nhưng cũng tối không tinh khiết, trước hắn, ta chưa bao giờ nghĩ tới có ai có thể có được chân chính long khí thuần khiết!
“Âm Vũ, tiểu gia hỏa có gì khác lạ sao không?” Ly Nhật Diệu hỏi, ngôn ngữ nhè nhẹ không đổi mang theo một tia bất mãn khó phát hiện. “Từ lúc đầu tới giờ ánh mắt của ngươi chưa từng rời khỏi tiểu gia hỏa.”
“Không hoàng thượng, Âm Vũ chính là cảm thấy được ngũ hoàng tử thực không giống người thường.” Âm Vũ trả lời. Thật sự rất không giống, ngũ hoàng tử chẳng những có tối thuần túy trong suốt khí, nhưng cũng là hoàng tử duy nhất không có long khí —— không có long khí?! Từ từ, thân là hoàng tộc cho dù là ai cũng sẽ có long khí, mà ngũ hoàng tử quấn quanh trên người chỉ có luồn khí thuần túy trong suốt. Tế sư Âm Vũ nhìn Tiếu Mạch, ánh mắt thay đổi, trở nên nghi hoặc mà lợi hại.
Tiếu Mạch không tự giác khép mi mắt, trong lòng ẩn ẩn có chút bất an. Ánh mắt sắc bén của Âm Vũ giống như có thể nhìn thấu hắn, tại nơi ánh mắt nhìn chăm chú, giống như không có một bí mật nào có thể che giấu được. Hắn đã nhìn ra sao? Nhìn ra ta không phải Ly Thanh.
Điều này sao có thể?! Tế sư Âm Vũ đột nhiên mở to mắt, giống như không thể tin được điều mà mắt của chính mình nhìn thấy.”Ngũ hoàng tử, không, ngươi không phải ——”
“Âm Vũ thời gian không còn sớm, trẫm cùng tiểu gia hỏa cũng nên hồi cung. ” Ly Nhật Diệu không ra là vô tình hay cố ý đánh gãy lời nói của tế sư Âm Vũ. “Nào, tiểu gia hỏa chúng ta đi trở về.”
Ân! Tiếu Mạch vội gật đầu, hắn chưa bao giờ giống hiện tại như thế cảm tạ Ly Nhật Diệu. Hắn biết, tế sư kia quả nhiên đã phát hiện. Nếu như không phải Ly Nhật Diệu vừa lúc đánh gãy lời nói của hắn, hắn sợ là đã nói ra. Tiếu Mạch trong lòng nghĩ mà sợ, nắm tay Ly Nhật Diệu hướng ngoài điện mà đi. Tiếu Mạch trộm quay đầu nhìn về phía Âm Vũ, chống lại hai mắt hắn mãnh liệt quay đầu. Nhìn Tiếu Mạch cúi đầu, Ly Nhật Diệu nắm tay hắn không tự giác tăng thêm lực.
“Hoàng thượng, Âm Vũ có chuyện ——” tế sư Âm Vũ gọi Ly Nhật Diệu lại, không kịp nói hết lời.
“Âm Vũ, trẫm lần sau đến xem ngài!” Ly Nhật Diệu quay đầu lại ôn hòa nói, nhưng ở tầm mắt Tiếu Mạch không kịp nhìn thấy, trên mặt ánh mắt xinh đẹp vô cùng nhưng lại lạnh như băng. Ánh mắt kia là trắng trợn uy hiếp, khi bị đôi mắt lạnh như băng quét về phía mình, tế sư Âm Vũ vội đem lời nói nuốt trở về. Thấy vậy, Ly Nhật Diệu mới thu hồi ánh mắt nguy hiểm cùng Tiếu Mạch rời đi.
Đây là hoàng thượng mà ta nhận thức sao? Tế sư Âm Vũ có chút hoài nghi. Hắn chưa bao giờ gặp qua hoàng thượng đem cảm xúc không chút nào che dấu biểu hiện ra ngoài như thế. Tế sư Âm Vũ có cảm giác, nếu lúc nãy hắn không cố ý rút lại lời nói kia, hậu quả tuyệt đối là hắn không thể tưởng tượng được.