Mạch – Thanh

Chương 18: Tươi cười




Thời gian một tháng trôi qua, sau khi được Ly Nhật Diệu cho phép, Tiếu Mạch rốt cục cũng có thể giải phóng, ra khỏi cửa tản bộ hít thở không khí. Trước tiên, Tiếu Mạch đi ngự hoa viên tới bên hồ nước, như trước ngồi dưới hòn giả sơn nhìn bầu trời trong xanh trước mắt. Cảm thụ làn gió nhẹ, tất cả tựa hồ không hề thay đổi, nếu nói có cái gì bất đồng vậy chỉ có ——

“Gâu! Gâu! Gâu!.” Con chó nhỏ màu trắng nhảy vào lòng Tiếu Mạch, cái đầu nhỏ dụi vào trong ngực hắn, sau đó vươn đầu lưỡi liếm lên mặt  Tiếu Mạch.

Ha ha! Gia Gia ngứa quá, đừng liếm nữa. Tiếu Mạch hai tay ôm con chó nhỏ rời ra thân thể mình, cũng không tránh né đầu lưỡi nhiệt tình của con chó nhỏ. Gia Gia dừng lại mau, dừng lại, thật ngứa a! Đây là chỗ bất đồng, Tiếu Mạch không còn là một người cô đơn ngồi ở đây, bởi vì có con chó nhỏ làm bạn với hắn.

Con chó nhỏ này là lễ vật Ly Nhật Diệu tặng Tiếu Mạch, Tiếu Mạch phi thường thích. Khi ở cùng con chó nhỏ Gia Gia, biểu tình trên mặt Tiếu Mạch phong phú hơn rất nhiều, đã có bộ dạng của một đứa nhỏ mười tuổi.

Mười ngày trước. Tiếu Mạch ngồi trên giường tâm tình rất là không tốt, hắn chưa từng có cảm giác nhàm chán như vậy. Ly Nhật Diệu nói thân thể hắn còn chưa tốt khiến cho hắn không thể xuất môn, làm hại Tiếu Mạch cả ngày đều buồn ở trong phòng. Chỉ có Thanh Nhi có khi cùng hắn trò chuyện, tuy rằng đều là Thanh Nhi nói Tiếu Mạch nghe, nhưng như vậy cũng tốt hơn hắn một mình im lặng ở trong phòng. Tiếu Mạch rất muốn đi ra ngoài đi một chút, đáng tiếc Thanh Nhi không cho, mặc dù Thanh Nhi không đồng ý Tiếu Mạch vẫn có thể tìm được khe hở trộm đi ra ngoài. Nhưng hiện tại Ly Nhật Diệu lại phát hiện được hành vi của Tiếu Mạch, vì để Tiếu Mạch ngoan ngoãn dưỡng bệnh, Ly Nhật Diệu vì Tiếu Mạch an bài  hai thị vệ. Mĩ danh là vì bảo hộ Tiếu Mạch, nhưng là bảo hộ hắn đồng thời cũng phụ trách coi chừng hắn, không cho hắn chạy loạn. Cho nên hiện tại Tiếu Mạch thực buồn bực, phi thường buồn bực Ly Nhật Diệu.

“Tiểu gia hỏa, ai chọc giận ngươi?” Vào cửa Ly Nhật Diệu liền nhìn thấy Tiếu Mạch vẻ mặt rầu rĩ không vui.

Ngươi nói sao? Tiếu Mạch căm giận trừng mắt nhìn Ly Nhật Diệu.

” Là trẫm sao? Như thế nào có thể, trẫm làm cái gì chọc ngươi sinh khí?!” Ly Nhật Diệu ôn nhu cười nhìn Tiếu Mạch. Mới đầu, Tiếu Mạch còn bị nụ cười tuyệt trần này làm cho ngây người, nhưng thấy hơn mấy lần Tiếu Mạch cũng thành thói quen. Tuy rằng vẫn bị kinh diễm, nhưng ít ra sẽ không nhìn đến ngẩn người.

Chính là ngươi, vì cái gì không cho ta ra ngoài. Bất tri bất giác ở trước mặt Ly Nhật Diệu, Tiếu Mạch đã không còn duy trì thái độ đạm mạc. Điểm thay đổi ấy làm cho Ly Nhật Diệu rất là hưng phấn, tuy rằng chính Tiếu Mạch cũng không  phát giác.

“Trẫm không phải đã nói rồi sao, thân thể của ngươi còn không có tốt, cần điều dưỡng, không cho ngươi ra ngoài là vì ngươi.” Ly Nhật Diệu ôn nhu nói, đổi lại là người khác Ly Nhật Diệu sẽ không kiên nhẫn như vậy giải thích.

“Trẫm biết cho ngươi cả ngày đều ở trong phòng cũng quả thật là thực nhàm chán, cho nên —— người tới, ôm nó vào đây.” Ly Nhật Diệu hướng ra ngoài cửa gọi.

“Hoàng thượng!” Một cung nữ đi đến, trên tay ôm một chú chó nhỏ màu trắng.

Con chó nhỏ! Tiếu Mạch ngồi thẳng dậy, ánh mắt tỏa sáng. Là cho ta sao?! Nhìn Ly Nhật Diệu trong mắt tràn đầy chờ mong.

“Ân, đây là lễ vật trẫm tặng ngươi, có nó, ngươi không nhàm chán nữa!”

Tiếu Mạch tiếp nhận con chó nhỏ ôm nó vào trong ngực nhẹ nhàng vuốt ve, trong mắt ngoại trừ hưng phấn ra không còn gì nữa. Từ trước Tiếu Mạch vẫn luôn rất muốn dưỡng sủng vật, nhưng ở kiếp trước, hắn lại không thể thực hiện. Có những lúc muốn mở miệng xin cha mẹ, đều là bị ánh mắt lạnh lùng của bọn họ làm mất đi ý niệm trong đầu. Mà sau này cùng Lâm ở một chỗ cũng muốn nuôi một con con chó nhỏ hoặc con mèo nhỏ, bất quá cuối cùng vẫn là không giải quyết được gì. Bởi vì Lâm đối với lông của động vật bị mẫn cảm, qua một thời gian lâu Tiếu Mạch cũng đã quên chính mình từng có tâm nguyện.

“Thích không? Tiểu gia hỏa.” Ly Nhật Diệu cũng khẽ vuốt đầu con chó nhỏ.

Thích! Cám ơn ngươi! Ngẩng đầu, Tiếu Mạch nhìn Ly Nhật Diệu lộ ra nụ cười đầu tiên từ khi đến thế giới này, một nụ cười sáng lạng. Thật là cao hứng! Đây là ngày đầu tiên hắn vui vẻ như vậy từ khi đi vào thế giới này.

Tiểu gia hỏa nở nụ cười! Tiếu Mạch tươi cười làm Ly Nhật Diệu nhìn đến ngây ngốc, căn bản không thể dời ánh mắt. Tiểu gia hỏa hướng trẫm nở nụ cười, lần đầu tiên, trẫm lần đầu tiên nhìn thấy nụ cười của tiểu gia hỏa. Thật đáng yêu, thật chói mắt, sớm biết nếu đơn giản như vậy có thể làm cho tiểu gia hỏa xuất hiện nụ cười, trẫm đã sớm nên ——”Tiểu gia hỏa ngươi thích là tốt rồi, thích là tốt rồi.” Nhìn Tiếu Mạch, đôi mắt nhật thực của Ly Nhật Diệu tràn đầy ôn nhu cùng sung sướng. Tiểu gia hỏa, sẽ có ngày trên gương mặt của ngươi vĩnh viễn đều tràn ngập tươi cười, trẫm nhất định sẽ làm được.