Mạch Đông - Quá Kỳ Dược Phẩm

Chương 13




 

 

Edit: Chanh

☆☆☆

“Mạch Đông, trước kia em làm việc ở thành phố H phải không?” Năm phút trước, cô bị trưởng phòng gọi vào.

“Dạ vâng, em học đại học ở thành phố H, sau đó ở lại đấy làm việc mấy năm.”

“Chuyện là thế này, chị nói thẳng, công ty vừa khai thác thêm một mảng ở thành phố H. Sếp Kim bên đó đang tìm người phụ trách, chị hỏi ông ấy muốn đề cử ai làm phó phòng, ông ấy bảo em. Hay là em qua đó công tác mấy tháng, năng lực của em thế nào chị biết rõ nhất, em nghĩ sao?”

“Cảm ơn trưởng phòng, cảm ơn chị đã khen, có điều năng lực của em chưa thể làm phó phòng được ạ.”

“Người trẻ phải biết tự tin, chị tin em làm được, mà em lại không tin vào bản thân mình à? Với cả chúng ta làm nghề truyền thông, không để bảo thủ không chịu thay đổi. Bộ phận ở thành phố H tương đối phát triển, vô cùng có ích với sự nghiệp của em sau này.”

“Cảm ơn trưởng phòng và sếp Kim đã tin tưởng…” Cô nói nốt cáu lúc nãy chưa nói xong.

“Con bé này, sao không nghĩ kĩ đi, có phải vì không nỡ xa bạn trai không? Như vậy đi, em đừng trả lời vội, chị cho em mấy ngày để suy nghĩ, cứ về thảo luận kĩ với bạn trai.”

Hôm nay mấy bạn cùng phòng kí túc xá cũ của cô đến thành phố S công tác. Buổi tối lúc ăn cơm, Trình Duyệt Nghi nghe xong điện thoại bèn quay qua hỏi: “Mình có mấy đứa bạn cũng ở Long Hồ, các cậu có ngại nếu mình rủ bọn nó tới đây chơi không?”

Thật ra Mạch Đông không hề hài lòng, cô cảm thấy các bạn cũ ngồi ăn cơm ôn lại chuyện xưa là được, không nên gọi thêm người lạ. Có điều Lý Tuệ Tuệ đã lắc đầu, cô đành ngượng ngùng không nói gì thêm.

Lúc các cô đến KTV, một nhóm người đã đến trước. Cô vừa ngồi xuống, một chàng trai lạ tự nhiên ngồi xuống bên cạnh, người xịt nước hoa nồng đậm làm cô không khỏi buồn nôn. Mạch Đông vô thức dịch sang bên cạnh.

“Người đẹp, giới thiệu một chút, tôi là Trâu Huân, đây là danh thiếp của tôi.”

Cô bị mùi hương của anh ta làm cho chóng mặt, miễn cưỡng nhận lấy danh thiếp: “Ngại quá, tôi không có danh thiếp, tôi tên Mạch Đông, Mạch trong mạch tử, Đông trong mùa đông.”

“Tên cô rất hay, tại sao lại không uống rượu.” Nói xong bèn đổi bia thành rượu để trước mặt cô.

“Tôi không uống rượu, thật sự không uống được.” Cô nghĩ thầm, cái thằng ngu xuẩn này cút mẹ mày đi, tôi uống hay không uống thì liên quan gì đến anh.

“Nhưng đang làm quen mà, uống một chén xem như nể mặt đi.”

“Tôi thật sự không uống được.” Cô duỗi tay ngăn anh ta đưa rượu qua.

Đến lúc này, ly rượu trực tiếp bắn vào giày cô, may mà giày làm bằng da, lấy khăn lau qua là được.

“Ngại quá, tôi ra ngoài nghe điện thoại.” Cô không khách sáo, cầm điện thoại đi ra hàng ghế bên ngoài.



“Này, anh có rảnh không?”

“Anh chuẩn bị về, có chuyện gì thế?”

“Vậy anh qua Long Hồ đón em với, đừng hỏi nữa, hôm nay em đi ăn cơm với bạn đại học, kết quả không biết chị gái anh đám người ồn ào không hiểu chuyện ở đâu đến, đau đầu chết đi được.”

“Vậy chờ anh chút, làm xong báo cáo anh đến ngay. Bao giờ tới anh gọi cho em, em uống rượu à?”

“Vừa nãy uống vài hớp, được rồi, anh đến thì gọi em.”

Kết quả là mãi một tiếng sau cô mới nhận được cuộc gọi từ anh.

Ra khỏi KTV, gió lạnh thổi choáng váng đau đầu, anh đã đỗ xe bên đường lớn.

“Khoan đã, Mạch Đông, đây có phải là tai nghe của cô không?” Người ngồi bên cạnh đuổi theo tới cửa.

Cô nhìn qua, đúng là của cô, có lẽ vừa rồi lau giày đã rơi ra.

“Cảm ơn, tôi cũng không biết nó rơi bao giờ.”

“Không có gì, vừa nãy cô đi ra tôi thấy cái tai nghe trên mặt đất, đoán là của cô, mong có dịp gặp lại.

“Được, tạm biệt.”

“Người vừa nãy là ai?”

“Không quen.”

“Không quen sao lại nói chuyện lâu vậy?” Anh không lái xe, tay đặt trên vô lăng hỏi.

“Em nói là không quen, tai nghe bị rơi, anh ta nhặt được trả lại cho em, được chưa.”

“Không quen thì không quen, cần gì phải mất kiên nhẫn như vậy?”

“Cả ngày đi làm, sau đó bị kéo đi làm quen với mấy người lạ suốt hai tiếng, em không có quyền bực à? Em uống hai ly rượu, cứ tưởng chờ một lúc anh sẽ tới ngay. Em không muốn cãi nhau với anh ở đây.”

Sau này nghĩ lại, Mạch Đông thấy hôm đó mình không khác gì một bình thuốc nổ, cho dù anh có nói gì, cô cũng sẽ phát nổ.

“Em rất bình tĩnh, nếu không có anh ở đây, em cũng có thể về được, anh không nhất thiết phải tới.”

Anh thở dài: “Anh không nói là không đến, anh thật sự rất mệt, chúng ta có thể đừng cãi nhau được không?”



“Được thôi, để em tự đi về.” Nói xong cô lập tức cởi dây an toàn và bước xuống xe.

“Em đi đâu vậy? Anh sai rồi, em đừng đi nữa.” Anh vừa bước hai bước đã đuổi kịp cô

“Chúng ta cãi nhau cũng không giải quyết được vấn đề gì, anh rất bình tĩnh, em về cùng anh đi.”

Mùa đông ở bên ngoài cực kỳ lạnh, cô chỉ mặc một chiếc áo lông, một chiếc áo khoác, cái lạnh gần như có thể chui vào xương cốt con người.

“Anh đưa em về, bắt xe giờ này cũng không an toàn.”

Mạch Đông lạnh đến mức không thể suy nghĩ gì nữa, cũng không muốn đứng ở bên đường, đành phải theo anh trở về.

Dọc đường về hai người không ai nói chuyện. Về đến nhà, cô tiện tay ném tờ danh thiếp vào thùng rác, mặt trên danh thiếp ghi chữ màu vàng “Công ty kiến trúc XX – Tổng giám đốc Trâu Huân “

Cô và Tưởng Cảnh Kỳ chiến tranh lạnh hai ngày, cô là người cúi đầu trước.

Thật ra cũng không phải cô. Tối qua trưởng phòng nhắn trên WeChat, hỏi cô nghĩ thế nào, cô cảm thấy chuyện này không thể kéo dài, mặc kệ kết quả thế nào, tóm lại vẫn phải nói chuyện rõ ràng.

Quả nhiên khi cô nói ra chuyện này, anh bèn im lặng.

“Định đi bao lâu?” Cuối cùng anh cũng mở miệng.

“Bây giờ chưa thể biết được, phải xem bên kia phát triển thế nào đã.”

“Vậy ý em thế nào?” Anh dùng ngón tay giữa gõ vào bàn, đây là động tác thể hiện tâm trạng không tốt.

“Em không biết, nên mới muốn nói chuyện với anh.”

“Anh hỏi em, em có muốn tương lai có anh không?” Anh đột nhiên nhìn vào mắt cô hỏi.

“Từng nghĩ.” Cô không lừa anh, cô là người vốn xem thường hôn nhân nhưng đã từng có suy nghĩ muốn cùng anh đi đến tương lai. Có điều chữ “từng nghĩ” này rất thần kì, vừa mang nghĩa khẳng định, vừa mang nghĩa phủ định.

“Anh hiểu ý em rồi, chúc em tiền đồ như gấm.” Anh cười nhẹ, Mạch Đông suýt nữa cho rằng anh thật sự chúc phúc cho cô.

Cô muốn nói “Em không có ý này”, “Anh hiểu lầm rồi”, “Em không đến thành phố H”, nhưng cuối cùng cô cũng không thể nói thành lời.

Cô nhớ lại lần đầu tiên được nhìn thấy biển sau khi thi đại hò, không có sao trời, cũng không có mặt trăng, cô cởi giày, chân trần chạy vào bóng tối, giây phút chạm chân xuống nước biển cô vội vàng rụt chân lại. Ngày đó ngồi ở Thanh Đảo uống bia, gió biển và sóng thi nhau đập vào, cô bắt đầu ý thức được, biển không hề dịu dàng như cô từng nghĩ.

 

------oOo------