Mạc Vương Xin Giữ Liêm Sỉ!!

Chương 84: Chương 84





Sau khi trở về, Mạc Chi Dương đặt Bạch Tử Lệ nằm xuống giường rồi mình leo lên bên cạnh nằm cùng luôn.

Một tay vòng qua rồi ôm Bạch Tử Lệ vào lòng, nhẹ nhàng vuốt v e mái tóc rối bời ấy, trong đầu nghĩ lại hình ảnh lúc Bạch Tử Lệ biến thân, mái tóc từ màu đen trở thành màu trắng, nhìn trông rất đẹp, Mạc Chi Dương muốn nhìn lại một lần nữa nhưng nếu nói ra chuyện này Mạc Chi Dương sợ Bạch Tử Lệ sẽ sợ hãi mà bỏ chạy mất, vì vậy vẫn nên im lặng coi như không biết gì thì tốt hơn.
Nhớ lại lời bà lão nói, hung thủ là một người có địa vị rất cao, kèm theo cả vụ tin đồn thất thiệt về Bạch Tử Lệ nữa thì Mạc Chi Dương nghĩ hung thủ chắc chắn là hoàng hậu, tay Mạc Chi Dương nắm chặt lại, tức giận chửi thầm hoàng hậu, bà ta cũng là một trong những người đã ra tay tra tấn tinh thần của mẫu thân Mạc Chi Dương và dẫn chết thương tâm ấy.

Mạc Chi Dương hận bà ta, hận hoàng thượng đến tận xương tận máu, nhưng vẫn chưa tìm được cơ hội phù hợp để phản kháng lại.

Bây giờ Mạc Chi Dương không thể chịu đựng được nữa, lần này, Mạc Chi Dương sẽ trả thù
- *Các người đã làm gì với ta thì ta chắc chắn sẽ trả lại hết! Một người cũng không chừa!*
Mạc Chi Dương đang mải suy nghĩ mà không biết rằng Bạch Tử Lệ bắt đầu rục rịch tỉnh dậy, ngọ ngoặt trong lòng.

Mạc Chi Dương cúi xuống thì đã thấy Bạch Tử Lệ dụi mắt tỉnh dậy rồi, có vẻ Bạch Tử Lệ đã hồi phục lại sau khi giải bùa xong
- “Em dậy rồi sao?”
- “Ưm…Dương Dương? Sao em lại ở đây? Em tưởng em đang ở thư phòng mà?”
- “Em không nhớ gì sao?”
- “Nhớ gì là gì ạ?”
Bỗng nhiên trong đầu Bạch Tử Lệ hiện lên tất cả hình ảnh trong 2 tuần qua, từ việc ngó lơ Mạc Chi Dương đến việc phản kháng lại, ngắm nhìn người khác, khiến Mạc Chi Dương tức giận như thế nào, phát điên lên như thế nào,…Tất cả đều hiện rõ từng nét từng li từng tí, lúc này Bạch Tử Lệ mới ngước lên nhìn, chỉ thấy Mạc Chi Dương mỉm cười dịu dàng với mình, không hề có một lời trách móc, oán than gì cả.


Sự ân hận bắt đầu xuất hiện, nước mắt từ từ chảy xuống trên khuôn mặt xinh đẹp ấy, mếu máo ôm chặt Mạc Chi Dương, nức nở xin lỗi
- “Hức Hức…Em xin lỗi…Em xin lỗi ngài…Em…Hức…Em cũng không biết em bị làm sao nữa…Em…Hức Hức…Em xin lỗi ngài nhiều lắm”
- “Không sao không sao.

Không phải lỗi tại em mà, em bị người ta yểm bùa nên em mới bị như vậy thôi, ta không trách em đâu”_ Mạc Chi Dương ôn nhu hôn lên trán để an ủi Bạch Tử Lệ
- “Hức Hức…Em xin lỗi…Xin lỗi…Xin lỗi ngài nhiều lắm…”
- “Không sao.

Ta không trách em mà, ngoan.

Bé yêu của ta mạnh mẽ làm mà, đừng khóc nữa nhé?”
Sau một lúc, Bạch Tử Lệ mới đỡ hơn phần nào, thút thít nằm trong lòng Mạc Chi Dương, ôm chặt không buông.

Mạc Chi Dương cũng bất lực cho Bạch Tử Lệ ôm lấy, tay lau nước mặt còn sót lại trên khóe mắt, tay còn lại thì xoa nhẹ ở lưng để trấn an cậu bé mít ướt của mình.

Nhìn Mạc Chi Dương khi khóc rất đáng yêu nhưng khóc nhiều quá cũng không tốt đâu vì bây giờ hai mắt đang sưng vù lên rồi.

Bạch Tử Lệ úp mặt vào ngực Mạc Chi Dương, liên tục dụi dụi mặt vào đó để làm nũng và cũng để lau đi nước mắt của mình luôn.

Trong lúc Bạch Tử Lệ vẫn đang khóc thì Mạc Chi Dương giải thích hết tất cả mọi chuyện rồi, Bạch Tử Lệ cũng khá bất ngờ vì mình lại bị hoàng hậu yểm bùa như vậy, đang định hỏi vì sao thì Mạc Chi Dương đã trả lời luôn ngay sau đó rồi.

Sau khi nghe xong, Bạch Tử Lệ cảm thấy hoàng hậu thật đáng sợ và rất nhẫn tâm nữa, rõ ràng Bạch Tử Lệ không làm gì mà vẫn có thể căm ghét mà hãm hại như vậy, không biết bao nhiêu người phải chịu khổ như vậy rồi hay Bạch Tử Lệ là người đầu tiên.

May mắn có Kỳ Lâm phát hiện ra kịp không thì có lẽ Bạch Tử Lệ đã chết vì điên vì dại do lá bùa gây ra rồi.

Mạc Chi Dương thấy Bạch Tử Lệ ngồi im không nói gì, liền ôm chầm Bạch Tử Lệ vào lòng
- “Tất cả mọi chuyện đều ổn cả rồi.

Bây giờ em đã không sao rồi, chuyện này cứ để ta xử lý.


Em không cần phải lo lắng gì nữa.”
- “Em xin lỗi ngài…Tất cả là do em, đáng lẽ ra em không nên đi buổi yến tiệc đó để đỡ gây phiền phức cho ngài”
- “Không không không.

Không phải lỗi do em, đừng tự trách nữa.

Ta không trách em mà, ta tin em trong sạch, ta tin em không làm nư vậy.

Em là người bị hại thì sao phải xin lỗi ta chứ.”
- “Nhưng mà…Em…”
- “Nào, em mà nói nữa là ta nghỉ chơi với em này, lần sau không được tự đổ lỗi lên hết bản thân mình nghe chứ? Cái gì cũng phải nói cho ta biết, ta không trách em đâu, sai ở đâu thì sửa ở đó.

Bé yêu của ta nhớ chưa nào?”
- “Dạ vâng ạ”
Bạch Tử Lệ sau khi nghe những lời ấy liền vui vẻ hẳn, ôm chầm lấy Mạc Chi Dương, liên tục thơm và má để bù đắp cho những thời gian vừa qua.

Mạc Chi Dương đã cực khổ rồi, nếu không có Mạc Chi Dương thì Bạch Tử Lệ cũng không biết phải chịu đựng như thế này bao lâu nữa.

Từ nhỏ đã không được mọi người yêu quý, chỉ có mỗi cha và mẹ, bây giờ không làm gì cũng bị hãm hại đến như thế này, sao cuộc sống này quá tàn nhẫn vậy? Không thể để cho bất cứ con đường thoát thân nào, muốn hãm hại rồi dồn người ta vào đường cùng, dồn vào chỗ chết khiến cho người khác đau khổ và người làm ra chuyện đó chỉ ngồi im, cười đắc ý với những thành phẩm của mình tạo ra mà thôi.


Nhưng những nghiệp chướng mà mình đã tạo ra thì chắc chắn sẽ phải trả lại mà thôi, và người sẽ trả thù cho Bạch Tử Lệ chính là Mạc Chi Dương.

Đụng đến ai chứ đụng đến người yêu của Mạc Chi Dương chỉ có con đường chết mà thôi, dù là hoàng hậu hay bất cứ ai đi nữa.

Nhưng hai tuần đối với Mạc Chi Dương là khoảng thời gian rất dài, không được đụng chạm cũng như thân mật với người yêu khiến Mạc Chi Dương nhớ đến phát điên lên rồi
- “Lệ Lệ a~ Ta nhớ em lắm đó nha.

Em có nhớ ta không?”
- “Có…Em cũng nhớ ngài nhiều lắm.”
- “Vậy…Em cho ta…”_Đôi tay Mạc Chi Dương bóp nhẹ ở mông Bạch Tử Lệ và nhìn với vẻ mặt thèm khát
- “Em…”_Bạch Tử Lệ hiểu Mạc Chi Dương đang ám chỉ cái gì, nhưng lo sợ mình sẽ bị liệt giường nên cứ ngập ngừng mãi thôi
- “Đi mà~ Đã là hai tuần rồi ta chưa chạm vào em.

Ta nhớ em lắm, cho ta nhé, bé yêu ơi?”_Mạc Chi Dương thấy Bạch Tử Lệ ngập ngừng như vậy liền làm nũng, chiêu này luôn luôn có hiệu quả rất cao mỗi tội hơi mất hình tượng một tý, nhưng không sao, miễn là được làm với Bạch Tử Lệ thì cái gì Mạc Chi Dương cũng làm
- “Được, em cho ngài”
Mạc Chi Dương đạt được mục đích liền mỉm cười, ôm chầm lấy Bạch Tử Lệ và….