…Bên chỗ hoàng hậu …
Sau khi buổi yến tiệc kết thúc, chính bà ta đã sai người đi bêu rếu, phát thông tin sai sự thật về Bạch Tử Lệ cho giới quý tộc và bắt họ phải đi truyền tin này xuống phía người dân.
Tưởng chừng như vậy là đã đủ khiến hoàng hậu thỏa mãn nhưng không, càng ngày càng nhiều tin tốt của Bạch Tử Lệ lan truyền, phát tán đi khắp mọi nơi, tin đồn thất thiệt dần dần bị đẩy lùi khiến bà ta tức giận vô cùng.
Dù hoàng hậu có bắt ép giới quý tộc thì họ cũng không làm nữa, không hiểu vì sao bọn họ lại cả gan chống lại hoàng hậu vì một nguyên do gì đó không rõ ràng.
Theo thông tin bà ta cho người đi theo dõi thì chính Mạc Chi Dương đã cho người phát tán tin đồn tốt về Bạch Tử Lệ, thuyết phục người dân bằng cách mỗi tuần nếu bọn họ có suy nghĩ, nói tốt về Bạch Tử Lệ thì cuối tuần sẽ có đủ lương thực ăn cả một tuần.
Hoàng hậu cứ tưởng người dân sẽ là những người hám danh, hám lợi, tiền bạc như thực chất người dân không cần mấy thứ đó, cái họ cần chỉ là lương thực đầy đủ, quần áo mặc qua ngày cũng khiến họ vui rồi, tiền bạc đối với họ không quan trọng.
Mà vấn đề trọng tâm là bắt đầu có những tin đồn không tốt về hoàng hậu
- “Này! Sao ngươi bảo kế hoạch này sẽ được mà? Ngươi xem nó phản tác dụng lại rồi kìa!!”
- “Hoàng hậu cứ từ từ, ta đã lường trước chuyện này rồi, vì vậy ta đã lên một kế hoạch khác hoàn hảo hơn.
Đảm bảo sẽ không bị phát hiện…”
- “Là gì?! Mau nói nhanh lên.
Lần này mà không được là ta sẽ cho người giết ngươi”
- “Tất cả theo ý hoàng hậu tất.
Kế hoạch sẽ là…”
Sau khi nghe xong, khóe môi hoàng hậu nở một nụ cười thỏa mãn, gật gù đồng ý với kế hoạch của người đó.
Có vẻ như bọn họ đều muốn khiến cho cả hai người đau khổ cả, không biết bọn họ đã lên kế hoạch gì nhưng có vẻ lần này rất độc ác.
Biến cố sẽ đến sớm với Bạch Tử Lệ và Mạc Chi Dương mà thôi, hai người rốt cuộc đã động chạm gì đến hai người mà hai người lại có thể làm như vậy? Nhưng luật nhân quả sẽ không chừa một ai, gieo nhân nào thì gặp quả nấy…chỉ là không biết khi nào mà thôi
…Hai tuần sau …
Trong một tuần trở lại đây, Bạch Tử Lệ có biểu hiện rất lạ, bây giờ đã là người yêu rồi thì bình thường hai người luôn luôn thân mật với nhau nhưng dạo này, Bạch Tử Lệ lại không cho Mạc Chi Dương động vào người, đã vậy còn hay cáu gắt với Mạc Chi Dương.
Bạch Tử Lệ còn đòi ra ngủ riêng, cho dù Mạc Chi Dương có nói như thế nào thì Bạch Tử Lệ cũng không chấp nhận, nhất quyết đòi ngủ riêng, đã vậy, đỉnh điểm nhất là ngày hôm kia, hai người đã cãi nhau vì chuyện giường chiếu và thái độ kỳ lạ của Bạch Tử Lệ.
Bạch Tử Lệ cứ chối cãi mình không bị làm sao cả còn Mạc Chi Dương khăng khăng rằng Bạch Tử Lệ chắc chắn đang có vấn đề.
Hai người cãi nhau rất căng thẳng nên mọi người trong cung ai cũng sợ, từ khi cãi nhau, tính tình Mạc Chi Dương nóng nảy hơn nhiều, còn Bạch Tử Lệ chỉ im lặng, không nói một câu nào cả ngày.
Thực sự hai người bây giờ rất rất rất đáng sợ.
Thất Vĩnh thấy chủ nhân mình liên tục cáu gắt thì cũng khá sợ, nhưng một tuần này Thất Vĩnh đã để ý tới hoàng tử phi và đã nói chuyện này với Kỳ Lâm.
Kỳ Lâm cũng khá bất ngờ, nói rằng hôm nay sẽ đến để xem xét như thế nào nhưng mãi chẳng thấy đâu cả…
- “Xin chào~ Bạn chí cốt của tôi bị làm sao vậy hử?”
…RẦM…
Một quyển sách đã phi thẳng tới chỗ Kỳ Lâm, may mà Kỳ Lâm né được không thì đã chết chắc rồi.
Nhìn sắc mặt thằng bạn mình là đã đủ làm cho Kỳ Lâm hiểu ra vấn đề rồi, thực ra trước lúc đó, Kỳ Lâm có xem thái độ của Bạch Tử Lệ thì cũng đoán sơ sơ được vấn đề tại sao hai người lại cãi nhau mà ra rồi.
Kỳ Lâm đi tới bên Mạc Chi Dương, khoác tay lên vai nhưng lại bị Mạc Chi Dương gạt ra, trưng một bản mặt cực kì khó chịu nhìn Kỳ Lâm
- “Sao vậy? Ngươi khó chịu à?”
- “Ngươi đi ra đi, đến đây làm gì? Đi về đi”
- “Ta đến đây để giúp ngươi đó nha~ Nhưng có vẻ ngươi không cần một chuyên gia tư vấn tình yêu như ta rồi~Có vẻ như hai người đang cãi nhau đúng không? Ta biết cách để hòa giải đó nha, nhưng ta nghĩ chuyện này còn nghiêm trọng hơn ta tưởng mà ngươi không cần thì thôi, ta đi về đây”
- “Dừng lại!”
Nghe thấy Mạc Chi Dương nói như vậy, Kỳ Lâm liền đắc ý trong lòng, nở nụ cười thật tươi rồi quay người lại
- “Sao nào? Ngươi muốn nói gì với ta không?”
- “Chậc, thực ra là có…Ngươi xem em ấy rốt cuộc bị sao vậy? Liên tục cáu gắt với ta, không quan tâm đến ta mà chỉ chăm chăm vào làm việc, ta làm gì cũng đẩy ra xa, thậm chí ta còn thấy em ấy cứ nhìn người khác chằm chằm với ánh mắt thích thú ý, còn ta thì ngược lại…”
- “Ta nghĩ chúng ta nên đi xem cậu ấy như thế nào.
Chứ vừa nãy ta đi qua có tiếng ồn ào trong thư phòng đó”
- “Được!”.