Mạc Vương Xin Giữ Liêm Sỉ!!

Chương 67: 67: Bão 1325





Bạch Tử Lệ đang chơi với con sư tử nên không ai dám lại gần và cũng không biết được trên thư phòng của Mạc Chi Dương đã xảy ra chuyện gì.

Tính ra Bạch Tử Lệ giận Mạc Chi Dương cũng khá lâu rồi đó, chân cũng đã đỡ hơn rất nhiều nên Bạch Tử Lệ vẫn đang chập chững tập đi với con sư tử - Tiểu Hoa.

Tiểu Hoa cũng nhiệt tình giúp đỡ Bạch Tử Lệ khiến Bạch Tử Lệ rất vui, đi một lúc thì tới phòng bếp từ khi nào không hay; bỗng, Bạch Tử Lệ nảy ra một ý tưởng gì đó rồi dẫn Tiểu Hoa cùng đi vào phòng bếp với mình.

Vừa mới đi vào, Bạch Tử Lệ đã làm đại loạn phòng bếp vì dẫn theo con sư tử đi vào trong đó, tất cả đều sợ hãi mà chạy ra ngoài, để lại Bạch Tử Lệ ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra.

Nếu không ai ở đây thì càng tốt, Bạch Tử Lệ dù gì cũng muốn tạo bất ngờ cho Mạc Chi Dương nên càng ít người thì bí mật càng không bị lộ ra
- “Chà, giờ thì chúng ta bắt đầu vào làm thôi nhỉ, Tiểu Hoa.

Ngươi giúp ta nhé?”
Bạch Tử Lệ xắn tay áo lên, chuẩn bị làm một cái bánh thật ngon cho Mạc Chi Dương, Tiểu Hoa cũng gật gù coi như chấp nhận lời đề nghị của Bạch Tử Lệ.

Tiểu Hoa được huấn luyện từ nhỏ nên rất thông minh, còn khá hiểu tiếng người nên việc sai bảo nó rất dễ, nó ở đây giúp Bạch Tử Lệ vì Bạch Tử Lệ vẫn đang đau chân, không thể đi lại nhiều.

Bạch Tử Lệ hào hứng bắt tay vào làm, Tiểu Hoa cũng đứng ngay bên cạnh để chờ lệnh của Bạch Tử Lệ
- “Tiểu Hoa, lấy cho ta cái bát lớn cái”
- “Tiểu Hoa, lấy cho ta một ít bột”

- “Tiểu Hoa, lấy cho ta cái bát”
- “Tiểu Hoa, lấy cho ta...”
Bạch Tử Lệ nói cái gì, Tiểu Hoa lập tức hiểu ra rồi chạy đi lấy cái đấy.

Thi thoảng, Bạch Tử Lệ có làm một ít đồ ăn vặt cho Tiểu Hoa và cho nó ăn khiến nó vui lắm, chính xác là vui hơn khi ở cùng với Mạc Chi Dương, đến miếng bánh bé tý cũng chả thèm cho nó.

Sau tầm nửa canh giờ thì cuối cùng Bạch Tử Lệ cũng làm xong cái bánh, nó được gọi là bánh Táo, cái này là mẹ chỉ cho Bạch Tử Lệ làm hồi nhỏ.

Bạch Tử Lệ ăn vào thấy ngon nên đã bảo mẹ dạy mình để khi nào có dịp thì nấu lại cho mẹ vì nguyên liệu rất hiếm nên chưa có dịp làm lại, mà ở đây lại có đầy đủ nên Bạch Tử Lệ đã thử làm luôn.

Bánh Táo có dạng lưới kết hợp với nhiều loại táo khác nhau, thường là táo tây.

Bên ngoài được nướng nên có vỏ bánh có màu vàng nâu, thơm mùi bơ và giòn tan.

Khi ăn vào sẽ cảm nhận được phần nhân là những miếng táo mềm, vị ngọt dịu của đường và mùi thơm từ bột quế.

Vì vậy đây là món tủ của Bạch Tử Lệ, rất rất ngon luôn.

Bạch Tử Lệ lấy một miếng bánh ra cho Tiểu Hoa ăn, Tiểu Hoa thấy vậy liền ăn vào, bánh nó ngon đến mức mà Tiểu Hoa phải vẫy đuôi rồi quấn lấy Bạch Tử Lệ liên tục là Bạch Tử Lệ hiểu rồi.

- “Nào, giờ thì đi đưa cho ngài ấy thôi~”
Bạch Tử Lệ làm cho Tiểu Hoa một cái giỏ nhỏ buộc quanh bụng rồi đặt giỏ bánh quê lên lưng Tiểu Hoa và dắt nó đi tới thư phòng của Mạc Chi Dương.

Nhưng khi vừa đến nơi lại không thấy đâu, Bạch Tử Lệ ngơ ngác nhìn xung quanh, rõ ràng ngài ấy nói rằng lên đây làm việc mà? Sao bây giờ lại không thấy nữa? Tiểu Hoa không muốn Bạch Tử Lệ đứng lâu liền đẩy Bạch Tử Lệ vào, ngỏ ý muốn Bạch Tử Lệ ngồi.

Bạch Tử Lệ thấy vậy cũng đi vào ngồi chờ Mạc Chi Dương, lấy giỏ bánh rồi cởi đai cho Tiểu Hoa rồi ngồi vuốt ve nó chờ.

Còn Mạc Chi Dương đang đi bó những bông hoa hồng lại với nhau, Mạc Chi Dương muốn tạo một bất ngờ cho Bạch Tử Lệ, háo hức muốn nhìn thấy khuôn mặt bất ngờ khi nhận được bó hoa này.

Mạc Chi Dương bỗng dưng quên mất cái nơ để ở trong thư phòng nên đã chạy về lấy, vừa mới mở cửa ra đã đâm vào ai đó.

Thấy vậy, Mạc Chi Dương liền nhanh tay đỡ lấy
- “Cẩn thận!!”
Người mà Mạc Chi Dương đã đâm vào đó chính là Bạch Tử Lệ, cả hai người đều đang vội vàng đi tìm đồ và đã đâm vào nhau.

Mạc Chi Dương thấy trên tay Bạch Tử Lệ cầm theo một cái giỏ gì đó còn Bạch Tử Lệ thấy Mạc Chi Dương đang cầm một bó hoa hồng đỏ rất đẹp.


Hai người như hiểu được ý định của nhau liền đỏ mặt ngại ngùng
- “Ngài...Ngài cũng định làm như vậy sao?”
- “Đúng vậy.

Em cũng như ta sao? À quên, em hết giận ta chưa?”
Không nhắc thì thôi, nhắc thì Bạch Tử Lệ lại nhớ tới mà phụng phịu má ra, lập tức quay mặt đi.

Mạc Chi Dương thấy thế chỉ mỉm cười bất lực rồi ôm Bạch Tử Lệ vào lòng, cúi xuống rồi vòng tay bế Bạch Tử Lệ lên.

Bạch Tử lệ hoảng hốt ôm chặt lấy Mạc Chi Dương, nhìn xuống thì thấy Mạc Chi Dương đang cười tươi nhìn mình khiến Bạch Tử Lệ đỏ mặt quay đi.

Mạc Chi Dương bế Bạch Tử Lệ đi lại chỗ bàn làm việc, đặt Bạch Tử Lệ ngồi lên đó rồi cầm lấy ruy băng buộc vào bó hoa hồng để hoàn thành nốt và cuối cùng là quỳ xuống, tặng cho Bạch Tử Lệ
- “Tuy ta không biết em thích hoa gì nên ta đã chọn hoa hồng đỏ.

Nó tượng trưng cho một tình yêu ngọt ngào, lãng mạn như chúng ta vậy”
- “Ngài thật là...Sến súa quá đi mất thôi.

Nhưng em cảm ơn tấm lòng của ngài.”_Bạch Tử Lệ vươn tay ra nhận lấy bó hoa đỏ thắm rồi mỉm cười nhìn Mạc Chi Dương
- “Nếu ngài đã có quà cho em thì em cũng có quà cho ngài.”
Bạch Tử Lệ lấy giỏ bánh rồi đưa cho Mạc Chi Dương.

Vừa mở ra đã thấy một mùi bánh nóng hổi, thơm phức, nhưng nhìn hình thù nó khá kỳ lạ.


Mạc Chi Dương chưa từng thấy trước đây bao giờ
- “Đ-Đây là bánh gì đây? Sao nhìn nó lạ vậy?”
- “Là bánh Táo đó ạ.

Loại bánh này thường được thấy ở phương Đông nhưng mẹ em đã học lén được từ một đầu bếp giỏi ở làng mẹ hồi còn nhỏ nên đã truyền lại cho em.

Đây cũng là lần đầu tiên em làm, không biết nó có ngon hay không nữa”
- "Riêng em làm thì cái gì cũng ngon cả."
Mạc Chi Dương thử ăn một miếng thì bất ngờ vì nó rất ngon.

Lần đầu tiên Mạc Chi Dương ăn một cái bánh ngon như vậy, bánh nó vừa vị, không quá ngọt cũng không quá nhạt.

Nói chung rất vừa vị, Mạc Chi Dương không ngừng tấm tắc khen ngợi.

Bạch Tử Lệ thấy vậy cũng rất vui mà mỉm cười, coi như lần đầu làm như vậy cũng rất tốt rồi.

Mạc Chi Dương lấy một miếng bánh đút cho Bạch Tử Lệ ăn, rồi Bạch Tử Lệ lại làm lại với Mạc Chi Dương.

Hai người cứ vậy mà tình tứ với nhau mà quên mất còn con sư tử đang ở đó....