Mạc Chi Dương vẫn chưa làm gì với Bạch Tử Lệ cả, chỉ đơn thuần là hôn môi và thơm má mà thôi.
Vì sao ư? Vì Bạch Tử Lệ vẫn bị thương nên không thể làm đại sự được, vì vậy, để lần đầu của Mạc Chi Dương và Bạch Tử Lệ không bị quá đau, Mạc Chi Dương đã lấy tất cả những cuốn sách có ghi chép về những vấn đề này để nghiên cứu.
Nhưng loại sách dành cho nam nam là rất hiếm, Mạc Chi Dương phải sai người đi tìm khắp nơi mới có 2 quyển để nghiên cứu.
Mạc Chi Dương có biết sơ qua lần đầu của con gái thì rất đau, có khi còn chảy máu nhưng với con trai thì khác, có khi nó còn đau hơn gấp nhiều lần con gái vì chỗ đó của nam thường không dùng để làm chuyện này.
Mạc Chi Dương cũng khá đau đầu về cái này vì Mạc Chi Dương không muốn Bạch Tử Lệ đau mà trong sách nói khi nam với nam làm với nhau thì rất đau mặc dù có bôi trơi hay nới lỏng kĩ thì việc chảy máu là không tránh khỏi.
- *Khó nhỉ? Mình muốn làm với em ấy cơ.
Nhưng em ấy đang bị thương nên mình không nỡ, vả lại nếu em ấy hoàn toàn bình phục nhưng mình mà làm em ấy đau thì chính mình cũng cảm thấy khó chịu.
Em ấy vẫn đang sợ hãi về chuyện con sư tử nữa.*
- “Tất cả là tại cô ta, mình đã tin tưởng cô ta đến như vậy mà hóa ra cô ta chỉ là ả đàn bà dơ bẩn, muốn bước lên vị trí của em ấy mà thôi.
Cứ cho cô ta xuống căn hầm bên dưới đã, cho cô ta biết sợ là như thế nào rồi đến lúc đó mình sẽ xử lý cô ta sau cũng chưa phải là muộn*
Căn phòng Mạc Chi Dương nhốt Minh Hạ là một căn phòng toàn máu trắng, ăn phòngnày hoàn toàn không có gì khác ngoài tuyền một màu trắng lạnh lẽo, hoàn toàn cách âm với thế giới bên ngoài.
Trong khoảng thời gian này, Minh Hạ sẽ sống trong một môi trường như thể bị cắt ra khỏi thế giới, với trần nhà, tường, sàn màu trắng; màu trắng này lại càng trở nên nhức nhối khi có ánh đèn chiếu từ phía sau với cường độ 24/24, thành ra có muốn chợp mắt để nghỉ ngơi cũng khó.
Tuy màu trắng đem lại cảm giác mát lành và cân bằng cảm xúc, thế nhưng nhìn lâu vào màu trắng dễ khiến thị giác bị mệt mỏi dẫn đến ức chế.
Cảm xúc của người bị giam sẽ nhanh chóng chuyển sang cô đơn lạnh lẽo, dần dẫn tới trầm cảm nặng nề, phát sinh các suy nghĩ tiêu cực, thậm chí nếu ở quá lâu, con người sẽ hóa điên, không thể nhớ cha mẹ mình và cả mình là ai.
Mạc Chi Dương đã dùng thủ thuật này để khiến Minh Hạ hóa điên hóa dại, tuy không đau về thể xác nhưng nó lại một cách tra tấn tinh thần một cách khủng khiếp.
Phải nói Mạc Chi Dương rất thông minh khi nghĩ ra cách trừng phạt này.
Đang ngồi suy nghĩ thì Bạch Tử lệ từ đâu đẩy cửa thư phòng đi vào
- “Nhị hoàng tử, em vào được không?”_Bạch Tử Lệ khó khăn di chuyển xe
- “Lệ Lệ! Em đến đây làm gì? Sao không ở trong phòng nghỉ ngơi đi?”_Mạc Chi Dương thấy vậy liền lo lắng chạy ra đẩy xe cho Bạch Tử Lệ
- “Em ở đó chán quá nên muốn qua đây với ngài ấy mà.
Ngài đang làm gì vậy?”
- “Khoan đã, em vừa gọi ta bằng gì?”_Mạc Chi Dương sực nhớ điều gì đó
- “Thì là nhị hoàng tử.
Sao vậy ạ?”
- “Sai rồi! Phải gọi là Dương Dương.
Em mau gọi lại cho ta xem”
Mạc Chi Dương nghiêm mặt nhìn Bạch Tử Lệ, có vẻ Mạc Chi Dương không hài lòng lắm với cách gọi này.
Người bình thường gọi nhị hoàng tử thì không sao nhưng mà riêng Bạch Tử Lệ thì không thể.
Hai người đã chính thức yêu nhau rồi thì không thể gọi như vậy được, nó tạo ra một khoảng cách rất lớn giữa hai người nên Mạc Chi Dương không thích.
Bạch Tử Lệ gọi quen rồi nên mới buột miệng gọi như vậy, nhưng khi thấy phản ứng của Mạc Chi Dương thì không nhịn được mà bật cười, người này khi yêu thì đáng yêu thật đó.
Mạc Chi Dương không hiểu tại sao Bạch Tử Lệ lại cười mình, vừa này mình có nói gì sai sao mà Bạch Tử Lệ lại cười?
- "Sao em lại cười ta chứ? Ta nói gì sai sao?"
- "Ngài không nói sai nhưng tại em thấy ngài đáng yêu quá thôi."
- "Nếu vậy thì em có thể gọi ta là Dương Dương được không?"_ Mạc Chi Dương vẫn không bỏ cuộc
- "Được rồi.
Dương Dương của em.
Như vậy đã thỏa mãn ngài chưa?"
Nghe Bạch Tử Lệ nói như vậy, Mạc Chi Dương vui vẻ cười tươi.
Mạc Chi Dương nhẹ nhàng đưa Bạch Tử Lệ lên rồi ngồi xuống, đặt Bạch Tử Lệ ngồi lên đùi mình và lấy một ít sách ra cho Bạch Tử Lệ đọc
- "Em có thích thứ gì không?"
- "Thích gì là sao ạ?"
- "Kiểu như là đồ ăn hay đọc sách hay là thích hoa, rồi y phục ý.
Em có thích thứ gì không? Ta mua cho em"
- "Thôi không cần đâu ạ.
Em không thích gì đâu"_Bạch Tử Lệ lắc đầu nói
- "Em không cần phải ngại đâu.
Thích gì cứ nói với ta.
Hình như em có vẻ rất thích hoa trong vườn của ta thì phải, ta thấy em hay ra ngự hoa viên ngắm lắm"
- "À dạ vâng ạ.
Em thích hoa lắm, nhìn nó đẹp với nó thơm nữa."
- "Em thích nhất là hoa gì trong đó?"
- "Hmmm...!Em thích bông hoa hồng đen ý ạ.
Nó đẹp lắm, hình như cả vườn chỉ trồng mỗi 1 cây thôi ạ?"
- "Ừ đúng rồi.
Vì hoa hồng đen khó trồng nên nó chỉ nở mỗi 1 bông mà thôi.
Em thích thì để ta mua thêm hạt giống về trồng cho em"
- "Không cần đâu ạ.
Như thế này là đủ rồi ạ"
- "Em có chối thì ta vẫn mua mà thôi"
Bạch Tử Lệ bất lực nên không nói được cái gì cả, Mạc Chi Dương ôm người yêu trong lòng.
Bỗng đục nhớ ra cái gì đó rồi hỏi Bạch Tử Lệ
- "Em muốn đi chơi không?"
- "Đi chơi ạ? Nhưng chân em..."
- "Không sao cả.
Ta bế em"
- "Thôi, em không đi cũng được mà.
Ngài đi đi, em nghỉ ngơi ở trong phòng cũng được"
- "Không thể nào.
Không có em thì ta không đi đâu.
Đi mà, Lệ Lệ...!Em đi với ta đi mà"
Bạch Tử Lệ cứ nhất quyết từ chối với lời đề nghị này của Mạc Chi Dương.
Đơn giản là gì Bạch Tử Lệ sợ Mạc Chi Dương bị làm phiền, vả lại Bạch Tử Lệ nặng lắm.
Bế lâu chắc chắn sẽ mỏi nên Bạch Tử Lệ đã từ chối.
Mạc Chi Dương vẫn nhất quyết không bỏ cuộc mà tiếp tục thuyết phục Bạch Tử Lệ cho bằng được....