Nếu không có ánh mặt trời đang chiếu chói chang trên đầu, tôi còn thực hoài nghi mình gặp phải quỷ.
Mồ hôi lạnh ứa ra từ trên đỉnh đầu nhỏ từng giọt từng giọt xuống, người cũng không thể mảy may chuyển động, tựa như bị bóng đè giữa ban ngày ban mặt.
“Tiểu bạch si, ngươi bị hạ cổ?” Bên tai vọng tới một tiếng rống giận vang tựa như sấm, toàn bộ âm thanh vang từ xa đến gần, lúc này tôi mới thấy năm người đó đã quấn đấu bên cạnh tôi, một tên cao to trong đó thấy tôi và công tử kia thâm tình nắm tay nhau, giận dữ, vung đao chém xuống, ánh đao lóe lên, khí lực lại đang hướng về phía cánh tay của tôi.
Trong lúc va chạm nảy lửa, tôi giãy tay né tránh, tiếc rằng tên công tử chết tiệt này vẫn nắm gắt gao không chịu buông tay ra, buộc lòng phải một kéo một đẩy, để cho cái xác bệnh đến gầy như que củi dựa vào trong ngực của tôi.
Lại hỏng bét, tên hán tử kia thấy tôi lợi dụng công tử nhà hắn, càng ra sức chém về phía tôi, tôi vốn trông cậy vào tên bệnh công tử này để lấy lại hơi sức, mở miệng giải thích với đầy tớ nhà hắn một chút, tiếc rằng tên bệnh này vào trong lồng ngực của tôi rồi liền thỏa mãn nhắm mắt lại, trong lúc tôi đang cố sức vừa di chuyển vừa tránh né bỗng nghe hắn hỏi một câu: “Thiên Tinh, bộ gần đây người đổi phấn hương sao? Trên người mang theo mùi hương của thuốc, nhưng mà lại rất dễ chịu!”
“Đi chết đi!” Tôi giận dữ, nắm hắn đẩy ra.
Bị bệnh đến sắp chết, mà còn ở đây nghĩ đến chuyện ăn đậu hủ của bổn cô nương!
Biến cố đột nhiên phát sinh, hán tử kia luống cuống tay chân tiếp công tử nhà mình, tôi vừa lúc đeo theo tên bệnh công tử nhào tới, ngón tay khẽ nhúc nhích, điểm huyệt của tên hán tử kia.
Tay tên hán tử không thể đỡ, tên bệnh công tử cứ như sợi mì mà ngã xuống, hắn kêu lên vẻ đáng thương: “Thiên Tinh Thiên Tinh, sao nàng có thể nhẫn tâm thế hả?”
Phong Tiếu Thiên cũng đồng thời chế trụ được ba tên còn lại, cau mày định bước qua gõ đầu tôi, tôi nhấc chân đá qua, lại bị huynh ấy dễ dàng né tránh.
Tên bệnh công tử kia ánh mắt đau đớn nhìn tôi: “Thiên Tinh, lâu rồi nàng không để ý tới ta, hóa ra là nàng đã thích người khác? Không phải nàng nói nàng rất muốn làm nương tử của ta sao?”
Tôi nhìn hắn có chút khó xử: “Ta đúng thật gọi là Thiên Tinh, chỉ có điều quả thật ta không phải nương tử của ngươi, hơn nữa, nương tử cũng không thể tùy tiện muốn nhận là nhận đâu?”
Tên hán tử muốn chém tôi lúc nãy chửi ầm lên: “Yêu nữ, người hại công tử nhà bọn ta đến như vậy, chẳng lẽ còn sợ hắn bệnh chưa đủ nặng sao? Mau dẫn tên gian phu kia của người bỏ đi, nếu không Tạ gia bọn ta nhất định sẽ không để yên cho ngươi đâu!”
Tôi ngoảnh đâu qua nheo mắt nhíu mày nhìn Phong Tiếu Thiên: “Nhìn huynh giống gian phu?” Gật đầu, khẳng định, “Có hơi giống thật!”
Nhìn người này phong thần tuấn lãng, tuấn mỹ vô song, quả là giống gian phu thật.
“Hừ!” Phong Tiếu Thiên âm hiểm liếc mắt nhìn tên hán tử kia, “Ta chính là phu quân của nàng, chỗ nào tới lượt gian phu?”
Tôi thấy tên bệnh công tử kia nghe Phong Tiếu Thiên nói xong, vẻ mặt như vẻ mặt thống khổ tuyệt vọng, thấy không đành, nâng cánh tay sờ sờ đầu của hắn, an ủi: “Người đừng quá đau lòng, huynh ấy quả thật không phải phu quân của ta,” thấy mặt hắn mới vừa bi thương đã vui trở lại, mỉm cười có lòng tốt nói với hắn: “Vị hôn phu của ta là Đông Phương Tam công tử Đông Phương Hàn!”
Đương nhiên, đây chỉ là ý nghĩ tình nguyện từ một phía của tôi.
Tôi không tin Đông Phương Ngọc sẽ không đến gặp “em dâu chưa xuất giá” này?
Bệnh công tử sắc mặt trắng bệnh, nôn ra một búng máu, xong rồi bất tỉnh.
Ánh mắt Phong Tiếu Thiên cứng đờ, lạnh lùng quét mắt liếc nhìn tôi một cái, trong phút chốc tôi không khỏi co rúm người lại.
Cãi chày cãi cối: “Muội cũng đâu có định làm cho hắn bất tỉnh đâu?!”
“Hắn chết thì có liên quan gì tới ta nào?!”
Tôi chớp chớp mắt nhìn: “Hắn chết rồi huynh phải mang tiếng xấu là gian phu ấy!”
Huynh ấy bỗng nhiên bước tới gần tôi, mỉm cười: “Vậy thì muội chính là dâm phụ?”
Ơ!
Hai chữ này sao lại ghê tởm thế? Tôi thiếu chút nữa lại nôn.
Tạ gia biệt viện, tự phiên điệp vũ, liễu hạ đào khê.(*)
(*) Hai câu thơ này trích trong bài thơ Vọng hải triều của Tần Quán.
Hoa mai thưa lạt,
Mảnh băng tan chảy,
Gió đông thầm báo xuân ra.
Hang vàng chơi ngông,
Thú đồng đương lớn,
Tạnh trời đồng phẳng thẩn thơ.
Nhớ truyện lầm bám xe nhờ.
Khi tơ bay bướm lượn,
Ý nghĩ diết da.
Rặng liễu, khe đào,
Sắc xuân gán loạn khắp từng nhà.
(Bản dịch của Nguyễn Xuân Tảo)
Lúc Phong Tiếu Thiên còn đang cười ác ý, bốn người kia đã khiêng tên bệnh công tử về biệt viện Tạ gia.
Bệnh công tử tên Kinh Hồng, Tạ Kinh Hồng.
Con trai độc nhất của Tạ gia.
Tạ gia trong triều được coi là vọng tộc, nhiều thế hệ thư hương, nhưng phụ thân của Tạ Kinh Hồng lại cố ý không chịu đi con đường làm quan, dốc sức vào kinh tế.
Tới tay Tạ Kinh Hồng, đã hình thành nên một quốc gia nhỏ độc lập kinh tế ở phía nam.
Bốn tên hán tử vốn nhất quyết không chịu, nhưng Phong Tiếu Thiên lại cười nhạt nói với bọn họ: “Bọn ta cũng không định đi theo lấy mạng của chủ tử các ngươi đâu, chẳng qua vị cô nương này chính là thần y.”
Tên hán tử muốn chém tôi lúc nãy tỏ vẻ xem thường, nhưng vẫn cố nhịn không cãi lại.
Tôi giơ tay bắt mạch hết một lúc, nhíu mày, nhìn đôi chân mày vừa dày vừa đen đậm, giống như hai mảng tằm đen nằm trên trán, hình ảnh vô cùng thê thảm, không khỏi bật cười.
Sau đó, hỏi một cách nghi hoặc: “Công tử nhà các ngươi có luyện võ công không?”
“Chưa từng, công tử không biết võ công.”
“Vậy thì lạ thật đây, công tử các ngươi tựa như bị một loại võ công vô cùng âm độc gây thương tích, thải dương két âm (lấy dương nuôi âm), hơn nữa lại còn dùng loại võ công chí âm này dùng trên người một nam nhân không có chút võ công, thật là rất nhẫn tâm.
Hán tử kia dùng ánh mắt chỉ trích nhìn tôi, chỉ còn thiếu nước chỉa ngón tay vào mặt tôi nói người nhẫn tâm đó là ngươi đây.
Dù sao tôi cũng bị người khác coi như ác độc khinh bỉ quen rồi, lúc thảm nhất còn đánh nhau với bọn nô bộc, quần áo tả tơi, cả người đầy vết thương, ánh mắt như thế đối với tôi không có chút lực sát thương nào.
Tôi ngoảnh mặt làm ngơ, mỗi ngày chỉ đi sớm về tối chữa trị bệnh cho tên Tạ gia công tử kia.
Phong Tiếu Thiên thỉnh thoảng đi ra ngoài, không biết đi làm cái gì, một hai canh giờ rồi quay về, tôi trông coi Tạ Kinh Hồng, huynh ấy trong coi tôi.
Năm ngày cứ thế trôi qua, trong thời gian đó Tạ Kinh Hồng tỉnh lại ba lần.
Lần đầu tiên tỉnh lại hắn gọi tôi là nương tử, tôi tức quá, đâm một châm hắn liền bất tỉnh, dù sao hắn cũng sống dở chết dở, đâm thêm một châm cũng không chết được.
Tên hán tử muốn chém tôi cũng đang canh giữ, thấy tôi hung tợn đâm xuống một kim, gấp đến mức thiếu điều ngực phập phồng, còn nghi ngờ y thuật của tôi, mấy vị đại phu xung quanh đều nói có châm cứu cho công tử nhà hắn cũng không có tác dụng, vất vả lắm mới gặp được một người bằng lòng điều trị, hắn không có can đảm thì cũng thôi đi. Sau đó lại thấy Tạ Kinh Hồng hô hấp vững vàng, mới thả lỏng mà yên tâm.
Lần thứ hai tỉnh lại hắn nhìn tôi một hồi, rồi há miệng thở dốc, không dám kêu “nương tử” nữa, thấy tôi hung tợn giơ tay cầm lấy cây châm, đổi thành kêu “Thiên Tinh”, tôi đúng làm đâm không lầm.
Hắn cũng giống trước đó tiếp tục mê man.
Dám gọi ta Thiên Tinh, có thể thấy được người tà tâm vẫn chưa hết, còn dám tiện nghi ta!
Tôi quơ quơ cây ngân châm trong tay kêu gào lên.
Tên hán tử bên cạnh kia lại hỏi: “Ngươi bảo ngươi tên Thiên Tinh, lại không cho chủ tử nhà ta gọi Thiên Tinh, vậy chứ gọi ngươi cái gì hả?”
Ách…
Tôi dừng ngân châm lại, do dự, “Vậy thì cứ gọi là Thiên Tinh đi… Bất quá lần sau ta sẽ không châm cho hắn hôn mê…”
Hán tử kia hét to lên: “Ngươi quan báo tư thù, sao không chịu thừa nhận là ngươi cố ý đi…”
Tôi cười kiều mỵ với hắn, sóng lông mày lấp lánh, “Thi châm quan trọng là phải tâm bình khí hòa, nếu người lại làm ồn nữa, ta sợ ta cũng sẽ kích động theo, một châm không chính xác, châm lầm huyệt, ngộ nhỡ chủ tử nhà ngươi cả đời cũng không tỉnh lại, thì lỗi chính là do ngươi!”
“Còn bảo ngươi không phải Thiên Tinh, Thiên Tinh chính là cười như vậy! Khiến cho người ta xương cốt đều mềm nhũn!” Hán tử kia ngẩn ra một hồi, lại khôi phục phẫn nộ như lúc chém tôi.
Tôi đau đầu, thực không có tâm tình phẫn nộ với hắn, một người có lòng căm thù sâu sắc đối với tôi, bộ mặt căm hận, hai mắt bốc hỏa, nhưng tôi lại không thể dập tắc cơn lửa giận này của hắn…
Móng tay bắn ra, một mảnh thuốc màu hồng nhạt khiến cho hắn ngã xuống một cách im hơi lặng tiếng…
Ừ, cuối cùng cũng yên lặng, tôi tin chắc vuốt lên gương mặt không cam lòng của hắn, cười: “Không phải ngươi nói xương cốt đều mềm nhũn sao? Thuốc này của ta gọi là Tô cốt tán, xương cốt của ngươi bây giờ chắc cũng không khác gì bã đậu, thoải mái chứ? Không phải ngươi thích xương cốt mềm nhũn sao hả? Ngươi trợn mắt nhìn như thế thì làm sao ta chữa khỏi hết cho chủ tử của ngươi đây.”
Nhìn con ngươi lập tức chuyển động của hắn, tôi cười khổ: “Bộ ngươi nghĩ ta muốn hạ độc ngươi lắm à, vẻ mặt vừa rồi của ngươi xấu quá, ta chỉ sợ ta nhịn không được mà bốc da mặt của ngươi lên thôi,” nhịn không được nên mới oán giận một lát: “Dược tô cốt tán này ta phối vô cùng mắc, tạ vẫn còn đang luyến đây này, chờ chủ tử của ngươi tỉnh ta nhất định phải kê thêm tiền thuốc men.”
......
Lần thứ ba tỉnh lại, Tạ Kinh Hồng học khôn, ánh mắt trong veo, mỉm cười nhìn tôi, “Cô nương, đa tạ ơn cứu mạng!”
Gì?
Tự thừa nhận mình nhận lầm người? Cũng thật không dễ dàng a….
Tôi tò mò hỏi: “Làm sao ngươi nhận ra ta và vị nương tử kia của ngươi không giống nhau thế?”
Hắn hơi xấu hổ, đỏ mặt nói: “Lúc Thiên Tinh cười rộ lên hoặc là không cười cũng đều rất hấp dẫn, rung động lòng người, còn cô nương thì không có kiều mỵ như vậy…”
Không phải vô cớ, tôi bỗng nhiên nghĩ tới một khuôn mặt tương tự, nụ cười kiều mỵ kia…
Tay thầm móc ra một cây ngân châm, “Ngươi bảo ta không xinh đẹp bằng nương tử của ngươi?”
Tạ Kinh Hồng cũng không nhìn thấy tên hán tử nằm trên sàn nhà lạnh lẽo đang cố sức chớp chớp mắt ám chỉ hắn đừng có nói lung tung, chậm rãi nói từng từ một: “Thiên Tinh phong tình vạn chủng, có thể dễ dàng thu hút ánh mắt của nam nhân, mà cô nương thì không thể!”
Ngân châm trong tay như điện, tôi tức muốn sôi máu, không chút do dự liền đâm xuống, tên ngốc chết tiệt này, lại còn có can đảm dám bảo tôi không xinh đẹp…
Tức điên a…
Không bằng một châm đâm chết hắn cho rồi!
Người phía sau còn nhanh hơn tôi, lúc ngân châm sắp đâm vào da thì có một chỉ phong kéo xoạt ra.
Không cần quay đầu lại cũng biết, chính là tên nhóc Phong Tiếu Thiên chứ ai!
Tên đại hán kia thở dài một hơi, dừng chớp chớp mắt, còn Tạ Kinh Hồng lúc này mới biết là tôi tức giận, nói năng gập ghềnh: “Cô…cô nương….”
Tôi vừa nhấc cằm, ánh mắt lạnh lùng: “Còn dám nói ta không xinh đẹp không, cẩn thận coi chừng bổn cô nương cho ngươi một châm là khỏi rời giường luôn!”
“Cô nương cũng rất…rất đẹp a…” Hắn ca ngợi mà không có chút thành ý nào.
Tôi nhào tới nhìn chằm chằm vào con ngươi trầm tĩnh của hắn: “So với nương tử Thiên Tinh của ngươi thì thế nào?”
Hắn cắn răng một cái, cứ như là bất cứ giá nào nói: “Nương tử của ta đẹp hơn cô nương một chút!”
Tôi cũng không dùng ngân châm nữa, bắn ra một ít thuốc bột, hắn bất tỉnh!
Có điều là vẫn phải thở dài một chút: Có thể bảo hộ nữ nhân mình ngưỡng mộ trong lòng như thế, sao hắn lại là một gian thương chứ?
Nữ nhân thần bí kia thật đúng là làm cho tôi tò mò quá đi, có thể khiến cho một nam nhân một lòng như vậy, tôi có cần phải nghĩ cách gặp mặt nàng không đây?