Mạc Vấn Quy Xử (Quay Về Chốn Cũ)

Quyển 1 - Chương 2-3: Cập cấp chi lễ (hai)




Thượng tị lễ.

Tiểu Dịch cấp lễ.

Quần áo, tóc thắt hai búi, Tiểu Dịch là cô gái có sắc mặt tái nhợt, cho dù được tôn lên nổi bật bằng bộ quần áo màu hồng, thế nhưng gương mặt tái nhợt cũng không giảm đi được phần nào.

Một người trung niên trên người mang theo mùi thuốc nhưng lại ngồi ở ghế phụ mẫu, nếu tôi đoán không sai, người đó chính là Trần Vạn Sinh. Vị khách mới đến là một nữ tử có khuôn mặt nghiêm túc, hơn ba mươi tuổi, tôi thật sự không cho rằng bà ta chính là Vãn Li, theo như kể lại Vãn Li hẳn là một nữ tử xinh đẹp, lẳng lơ quyến rũ, sao lại có tư sắc như thế này? Mấy người kia thì tôi không biết, nhưng hẳn là có một người trong nhóm chúng tôi, nhìn gương mặt của bà ta là biết. Nếu phải khen, thì người phải khen là Mai Chiêu.

Ngoài Bạch Mặc và Uất Trì Cẩn ra còn có bọn nữ hài tử chúng tôi đến xem nghi lễ.

Ba quỳ ba lại, từ đầu đến cuối, tôi chỉ nhìn chằm chằm cây trâm bạch ngọc đang nằm trên cái bàn ở chính giữa, cả vật thể trong suốt, bên trong còn có hồng ti di động. Bên cạnh cây trâm bạch ngọc còn đặt một cây trâm bích ngọc. Bạch ngọc trâm chính là cái mà Mai Chiêu từng nhắc đến, một cây trâm rất đẹp, sau khi buổi lễ kết thúc, nàng sẽ nhận được một món quà thần bí?

Cuối cùng thời khắc cài trâm, Chính Tân nâng mắt nhìn Bạch Mặc xin ý kiến, ngón tay đang cầm cây trâm bạch ngọc chần chừ.

Tôi nâng ánh mắt nhìn vào đôi mắt của giọng nói đó, trâm cài tóc hình như có gì đó kỳ lạ?

Sau khi kết thúc buổi lễ, Tiểu Dịch bị Bạch Mặc mang đi, chúng tôi không nhận được lệnh cho phép lui ra, tất nhiên vẫn phải đứng tại chỗ chờ lệnh.

Xa xa một làn gió thơm tinh tế, một nữ tử cười nói dịu dàng bước vào, “Trần Vạn Sinh, sao ngươi không ở y quán của ngươi đợi, chạy tới đây làm gì a? Khiến ta tìm gần chết!”

Mọi người đồng thời quay đầu lại, hai bóng dáng một xanh một hồng nhanh chóng lướt tới.

Người mặc áo hồng, nữ tử này tuổi chừng trên dưới hai mươi lăm tuổi, bước đi nhẹ nhàng, ngọc bội đong đưa, sóng mắt như nước, quang hoa lưu chuyển, khiến cho mọi người thoáng chốc như bị đui mù.

Chúng nữ tử đều hành lễ, miệng gọi hộ pháp.

Đây là Vãn Li.

Tôi nhảy dựng lên, chạy đến trước mặt nàng, lôi kéo ống tay áo được đan rất chắc của nàng nở nụ cười: “Cô cô, cô cô, hóa ra cô là người ở đây a, con có thể gặp cô rồi!”

Vãn Li bị tôi cười đến sửng sốt: “Đứa nhỏ dễ thương như vầy, là bang chủ mới mang về sao? Sao lại gọi ta là cô cô a?”

Tôi cười đến xán lạn, trước kia tôi hay dùng chiêu này để đối phó với Phong Tiếu Thiên, mặc kệ huynh ấy nóng giận hay vui vẻ, tôi đều dùng chiêu này, hầu như toàn thắng: “Cha con có một bức họa của cô, đặt trong thư phòng, trước kia con có hỏi ông ấy tỷ tỷ xinh đẹp này là ai, ông ây không cho con gọi tỷ tỷ, bảo phải gọi là cô cô”

Vãn Li cười khanh khách, vô cùng mị hoặc: “Cái miệng nhỏ nhắn của người ngọt thật!”

Nam tử áo xanh cùng tới với nàng nhẹ nhàng lay động cái quạt trong tay: “Mẹ kế, không chừng đây là con gái của ngươi á? Ha Ha, ngươi đúng là quen biết khắp thiên hạ a!” Có lẽ đây là cái tên Vân Thu tự cho mình là phong lưu kia.

(Truyện này tớ thích nhất là anh Vân Thu này)

Tôi giả bộ nổi giận hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái: “Ngươi nói bậy, phụ thân bảo là cô cô, đương nhiên đó là cô cô của ta!”

“Thiên Tinh, không được náo loạn”. Uất Trì nổi giận quát. Tôi sợ đến mức gần như run cầm cập, nụ cười trên mặt rốt cuộc cũng không kéo ra được nữa.

“Chậc chậc, Uất Trì này, người vẫn không biết thương hương tiếc ngọc a, khó trách…”. Vân Thu thở dài, dùng ánh mắt quan sát toàn thân hắc y của Uất Trì từ trên xuống dưới một lần, thấy không hắn ta không nén được cơn giận, một roi vung qua đây, cảm ơn trời đất, cũng may là có Vân Thu!

Vãn Li cũng không thèm quan tâm đến hai người đang đánh nhau, dắt tay tôi đi qua, “Lão Trần, ban chủ vẫn còn chơi cái trò cập cấp này à?”

Trần Vạn Sinh thở dài không nói, trong mâm trà trước mặt hắn, chính là cái bạch ngọc trâm kia.

Rốt cuộc Chính Tân thay tiểu Dịch cài chính là bích ngọc trâm.

Uất Trì và Vân Thu hai canh giờ sau mới ngừng đánh nhau.

Lý do: Bạch Mặc đến đây.

Bạch Mặc mang theo Tiểu Dịch sắc mặt tái nhợt quay trở lại.

Tiểu Dịch sắc mặt xanh xao, tinh thần hoảng loạn, bị hai thị vệ cơ hồ nửa ôm nửa kéo lôi trở về, còn Bạch Mặc, ngược lại vẫn bình thường, ngoại trừ không cười ra.

Bạch Mặc không cười thoạt nhìn có chút tàn ác, lúc Vãn Li muốn thu tôi làm đệ tử, ông ta tinh tế đánh giá tôi một phen, thấy Vãn Li nắm tay tôi, nâng ngón tay chỉ: “Ừ, ta đem Đỗ Nhược cho ngươi, còn đứa này, không thể!”

Đoạt lấy tay của tôi, lôi đi.

Tôi vẫn quay đầu lại nhìn, nhìn vẻ mặt của Vãn Li, ngưng trọng thâm trầm, Vân Thu đã ngừng đánh nhau cũng có chút kinh ngạc, Uất Trì tức giận hiển nhiên còn chưa nguôi, kéo roi, có lẽ là muốn chờ Bạch Mặc đi rồi sau đó lại tiếp tục đánh nhau với Vân Thu.

Lúc đi ngang qua Tiểu Dịch, Bạch Mặc nhẹ giọng nói: “Lôi xuống dưới!” Ba chữ này tựa như ba thanh đao, vừa mau chóng vừa tàn ác, thoáng cái Tiểu Dịch ở trên mặt đất, nghe thấy ba chữ này liền hoảng hốt, trong ánh mắt hiện lên sự tuyệt vọng, sau đó, hôn mê bất tỉnh.

Từ đó về sau, tôi cũng không còn nhìn thấy Tiểu Dịch, cũng không biết sau nghi lễ cập cấp, cô ta với Bạch Mặc đi làm cái gì, hoặc là, gặp người nào, chỉ nhớ rõ đôi con ngươi tuyệt vọng kia. Tôi nghĩ tôi đã đoán được vì sau mười sáu cô gái rốt cuộc chỉ có mười bốn.

Vì thế đêm nào tôi cũng mơ thấy ác mộng, tinh thần không phấn chấn. Có một đêm mơ thấy Bạch Mặc ở bên tai tôi nói: “Thiên Tinh, chừng nào mới đến lượt ngươi làm lễ cập cấp a?” Vẻ mặt đó so với ngày ông ta dẫn Tiểu Dịch đi, sau lại uống rượu say ở Lãm Vân các giống nhau như đúc.

Tôi cả người đổ mồ hôi lạnh tỉnh lại, ngoài cửa sổ, ánh sắng đang chiếu sáng, sầu bi tịch mịch nói không nên lời.

Vãn Li đương nhiên không phải cô cô của tôi.

Tôi cần phải sám hối với người cha không thấy mặt của tôi: nữ nhi không định làm bại hoại thanh danh của người!

Tôi đương nhiên cũng chưa từng nhìn thấy bức họa gì đó của Vãn Li.

Tôi chỉ muốn lợi dụng Vãn Li một chút, để tìm đường xuống núi. Mặc kệ Vãn Li có nhìn thấu mánh khóe nhỏ này của tôi hay không, nhưng ba ta lại ngầm thừa nhận để tôi gọi bà ta là cô cô.

Đỗ Nhược gọi bà là sư phụ, đứng ở bên cạnh bà kính cẩn lễ phép.

Tôi lắc lư cánh tay của bà, gọi cô cô, gọi đến nổi chính tôi cũng có chút hoảng hốt, chẳng lẽ bà ta thật sự là cô của tôi?

“Trên người cô cô thơm quá, không giống với mấy mùi hương bình thường” Dùng sức ngửi ngửi.

Thơm thật!

“Ngươi đứa nhỏ này!” Tùng hoành hơn bốn mươi mốt thanh lâu, trải qua vô số nam nhân, Vãn Li không dính một mảnh tình cũng bị tôi làm cho đau đầu, “Đúng thật là tiểu yêu nữ!”

“Ta là tiểu yêu nữ Thiên Tinh!” Tôi nũng nịu tuyên bố, cười xán lạn vô cùng. Tâm có chỗ nào đó hơi nhói đau, sư phụ ơi sư phụ, cái này không phải lỗi của con, người muốn con làm người kia, con làm không được…

Vãn Li cũng cảm thán: “Đáng tiếc cung chủ không cho ngươi theo ta tập mị thuật”

Chuyện này tôi còn phải có chút cảm kích Bạch Mặc, nhìn Đỗ Nhược thì biết, tập mị thuật phải ăn mị dược, từ lúc Đỗ Nhược theo Vãn Li tập mị thuật, đêm nào tôi cũng nghe tiếng rên rỉ ưm ưm của cô ấy trên lầu ba, không đến nơi đến chốn, chỉ nghe thôi cũng đủ tra tấn người.

Năm tôi mười ba tuổi chuyển sang y quán của Trần Vạn Sinh ở.

Đây là lệnh của Bạch Mặc. Một đêm trước khi dọn đi, vào giờ tý tôi thấy thủ hạ của Vãn Li cô cô là Tống sư huynh nhảy lên lầu ba, vào phòng của Đỗ Nhược. Đêm đó Đỗ Nhược uống nhiều dược hơn so với mọi ngày, lúc cô đưa dược cho cố ấy đều có tôi ở đấy, cô cô quan sát cô ấy uống vào.

Lúc cô cô luyện công thường không cho tôi xem, nhưng mỗi lần lúc Đỗ Nhược uống thuốc tôi đều có mặt, Trần Vạn Sinh bảo tôi nên nhận biết thêm một ít mị dược của cô cô, đối với tôi rất có lợi.

Vì vậy âm thanh rên rỉ của Đỗ Nhược đêm đó so với thường ngày còn lớn hơn, tôi không thể nhắm mắt ngủ, không thể nhắm mắt ngủ mới nhìn thấy Tống sư huynh.

Tống sư huynh cũng thấy tôi, bất quá huynh ấy cũng không có biểu cảm gì, liếc mắt nhìn tôi một cái rồi lên lầu.

Không biết là mệnh lệnh của ai, miệng nhỏ như chúng tôi, đương nhiên không có quyền hỏi đến.

Không muốn nghe thêm cái gì, tôi nhún người bay ra khỏi Vân Tiêu các.

Mai Chiêu nói cho tôi biết, có lẽ chỉ là tin đồn, Bạch Mặc sao lại quan tâm tới Đỗ Nhược chứ?

Vậy thì còn tôi?

Một đêm này, tôi so với mọi ngày càng ưu sầu hơn.

Hôm sau, dùng hết dũng khí đi gặp Bạch Mặc, Bạch Mặc tựa tiếu phi tiếu: “Hiếm thấy ngươi tới tìm ta? Nói đi, chuyện gì?”

Tôi lắp bắp, không biết nên nói cái lý do ra làm sao!

Trời a, tôi mới mười ba tuổi a, chẳng lẽ bảo tôi nói với ông ta, tấm ván gỗ của Vân Tiêu các quá mỏng, hay là Đỗ Nhược hẹn hò với nam nhân? Vả lại cho dù có là ai cho phép nam nhân này vào Vân Tiêu các. Cũng khiến tôi không thể nhắm mắt ngủ được.

Tôi chỉ là một đứa con nít thôi a!

Biến thái! Tôi nghĩ tới mà thấy căm giận.

Đương nhiên, Đỗ Nhược cũng vẫn là một đứa con nít, cô ấy chỉ lớn hơn tôi có một tuổi, thế nhưng chính là, tôi có một trăm lý do tự nói với chính mình: Tôi với cô ấy không hợp, tới bây giờ cũng không. Lần đầu tiên tỉ thí khinh công tôi về đích trước, khiến cho cô ấy luôn luôn đứng thứ nhất đành phải về thứ hai, ban đầu cô ấy vốn đến chỗ Trần Vạn Sinh học y, sau khi tôi tới đây, Trần Vạn Sinh đối với tôi cảm thấy hứng thú hơn, vì thế đá cô ấy ra khỏi cửa, nhận tôi làm đệ tử, càng gay go hơn là, Vãn Li vốn muốn nhận tôi làm đệ tử, bởi vì Bạch Mặc không đồng ý, Bạch Mặc lại giao cô ấy cho Vãn Li, khiến cho cô ta bây giờ phải chịu nhiều khổ sở. Tôi nhiều lần nhìn thấy thù hận trong mắt cô ấy, thù hận ấy đang điên cuồng sinh sôi nảy nở, giống như một cái cây, cắm rễ sâu trong lòng cô ấy.

Cô ấy coi tôi như kẻ thù!

Mặc dù tôi không coi cô ấy là kẻ thù, nhưng hai bên dù thế cũng không thể tiến tới quan hệ bằng hữu.

Rốt cuộc, chỉ nghẹn ra được hai chữ: “Đỗ Nhược”

Bạch Mặc trầm ngâm suy nghĩ một hồi, cuối cùng mới hạ lệnh: “Hôm nay ngươi dọn sang y quán của Trần Vạn Sinh ở đi”