Mạc Tử Băng!!

Chương 8: Anh lấy tư cách gì để biết quá khứ của tôi ?




Ngày hôm sau, mọi người vẫn đi học bình thường. Vẫn là những tiếng ồn của các nữ sinh lẫn nam sinh. Tiết đầu của lớp 11a2 là tiết tự học nên cả lớp cứ nhôn nhao, làm ồn luôn cả lớp bên cạnh.

Từ khi bước vào lớp, hắn chợt nhận ra rằng hình như nó không nhớ gì cả. Vậy lại càng tốt nhưng còn quá khứ của nó? Hắn rất muốn biết nhưng nó có chịu nói cho hắn biết không? Cứ thế nguyên tiết hắn cứ nhìn nó rồi suy nghĩ, có rất nhiều câu hỏi trong đầu hắn.

Nó thì từ đầu tới cuối đều cuối mặt xuống bàn nằm ngủ nhưng nó lại không ngủ được vì người kế bên cứ một chút là xoay đầu qua nhìn nó, khó chịu nên cũng giả vờ nằm như vậy. Nhân cách bên trong nó đang đấu tranh kịch liệt, cảm xúc gì nó cũng không rõ nhưng hình như là... ngại?

Còn bên anh với nhỏ lại cãi nhau miết. Nhỏ đâu ngờ anh ta lại mặt dày đến vậy, cứ bám theo nhỏ suốt như đỉa vậy. Nhưng nhỏ lại không ghét anh, mặc cho anh muốn nói gì thì nói, vờ như không quan tâm. Nhỏ đã từng gặp không ít những con trai đẹp như hoàng tử nhưng anh ta lại khác hẳn họ. Cái vẻ đẹp đó cuốn hút người khác lạ thường. Nhưng nụ cười lại quá nham hiểm và... sát gái!!!

Giờ ra chơi

Hắn không xuống căn tin mà lại đi tìm nó. Còn nhỏ và anh thì cứ cãi nhau miết

Hết giờ ra chơi hắn vẫn không tìm được nó. Hắn thấy mình thật thất bại, học trong trường này còn lâu hơn nó vậy mà giờ chỉ tìm nó mà cũng không làm được rồi chợt nhớ ra là phía sau sân trường có một cây rất mát lại không có nắng. Nghĩ là nó ở đó nên lập tức đi đến đó, không ngờ nó ở đó thật lại còn ngủ rất ngon lành nữa. Tiến lại gần nó, ngắm nó thật kỹ, thật sự nó rất đẹp. Từng nét trên khuôn mặt nó như được những thứ hoàn hảo nhất kết hợp lại rồi đúc kết thành một khuôn mặt hoàn mĩ đến như vậy. Đang nhìn nó mà không biết rằng nó đã mở mắt từ lúc nào khi 2 đôi mắt nhìn nhau, lạnh lùng rồi cả 2 không nói mà lại đồng thời nhếch mép.

- Anh muốn gì? _ Không nhìn hắn mà nó chỉ mở miệng ra nói, giọng nói rất lạnh lùng

- Qúa khứ của cô _ Hắn cũng dùng giọng nói lạnh lùng của mình đáp lại

- S...Sao? Ý anh là sao? _ Sừng sờ xen lẫn ngạc nhiên, nó rõ ràng là biết hắn nói gì chứ nhưng chẳng lẽ hắn thấy được rồi sao. Nó biết rõ bản thân mình bị gì nhưng khi bị nhân cách khống chế nó sẽ chẳng nhớ gì cả nên dù hắn biết thì chỉ có 2 nhân cách đó nhìn thấy hắn thì mới nhớ thôi màe chuyện này cũng chỉ có mình nó và nhỏ biết thôi. Sợ hãi đang lấp đầy suy nghĩ của nó nhưng lại không thể hiện ra ngoài

Hắn phát hiện được trong mắt nó là sự ngạc nhiên. Hắn cũng không ngờ một Mạc Tử Băng lạnh lùng mà lại cũng có ngày ngạc nhiên như vậy. Bất giác hắn nhếch mép.

- Không phải cô rất rõ sao? Vậy sao ngược lại hỏi tôi?

- Anh đã nói chuyện với 2 nhân cách kia?

- Phải và tôi còn thử sức với cô nhân cách thứ 2 kia của cô

- Anh vẫn chưa chết cũng không phải loại thường nhỉ

- Tôi cũng đâu nói mình là dạng thường, quay lại chuyện chính đi. Nói cho tôi biết tại sao cô lại như vậy? Rốt cuộc quá khứ của cô như thế nào?

- Anh biết quá khứ của tôi làm gì? Anh lấy tư cách gì để biết quá khứ tôi? _ Nhìn vào đôi mắt hắn, 2 cặp mắt màu tím, lạnh lùng nhìn thẳng vào nhau.

Cũng đúng nhỉ, mình lấy tư cách gì để biết quá khứ của cô ấy chứ. Mình và cô ta đều mới quen biết nhau vài ngày thì có tư cách gì chứ. Không nói câu nào hết, hắn đứng dậy bỏ đi, bây giờ hắn rối lắm.

Khi thấy hắn đi, nó cũng từ từ nhắm mắt lại rồi tiến vào giấc ngủ

“ Tại sao anh lại đối xử với tôi như thế, tôi đã yêu anh rất nhiều. Yêu anh đến điên dại vậy mà bây giờ anh lại nói anh quen tôi chỉ bởi vì muốn trả thù tôi sao? Vì cô ta sao? Anh thật tàn nhẫn và vô sỉ. Anh hãy cút trước khi tôi giết anh!!! “

Giật mình tỉnh giấc, mồ hôi túa ra như tắm. Nó thở dốc, rồi bỗng một giọt nước mắt chảy dài trên khuôn mặt của nó. Nhìn vào thật bi thương ai nhìn cũng xót. Nó thôi không ngủ nữa mà chỉ ngồi yên đó lắng nghe từng cơn gió thổi.

Còn hắn, chạy thật nhanh mà cũng chẳng biết mình chạy đi đâu. Đến lúc ngừng lại thì mới biết mình ở trong một khu sân bỏ hoang trong trường. Ngồi xuống một bóng cây gần đó, hắn cười nhạt. Phải rồi, hắn đâu là gì của nó thì lấy tư cách gì để biết về quá khứ của nó chứ. Hắn tự hỏi thật ra đối với nó hắn có thứ gì chứ, cái thứ mà lâu nay hắn tìm hiểu mãi mà chẳng tìm ra được. Thứ này luôn khiến hắn phải quan tâm nó và muốn che chở cho nó. Hắn không gặp ít người đẹp mà lại chỉ có nó là có vẻ đẹp của thiên thần nhưng lại tàn nhẫn của ác quỷ và lại tinh nghịch như trẻ con. Nó là đặc biệt nhất trong các cô gái hắn gặp, không tiếp cận hắn vì tiền, cũng không quyến rũ hắn như các cô gái khác. Dẹp đi suy nghĩ đó hắn ngồi đó ngắm nhìn những đám mây đang trôi đi thật bình yên.

Còn anh và nhỏ lại đang thắc mắc tại sao hắn và nó đều biến mất cùng một lúc.

End chap 8

Dạo này Mon phải đi học nên sẽ ra truyện hơi chậm nên mong mấy bạn đọc truyện thông cảm. Mon sẽ ra nhiều chap hơn khi nghỉ nha ❤️