Mạc Tử Băng!!

Chương 39: Anh nhận ra




Đã 3 ngày nhỏ không đi học, không ai biết lý do rõ bằng nó. Anh thì lo lắng không thôi rồi anh cũng nghỉ học luôn. Chỉ còn hắn và nó đi học...

- Em biết lý do vì sao Thanh nghỉ phải không? _ Hắn nhìn nó hỏi

- Phải

- Thanh đi xem mắt phải không?

- Phải

- Đúng là thằng ngu, đến giờ mà vẫn chưa biết

- Đúng là ngu thật _ Nó gật đầu tán thành nói

Ở nơi nào đó có người ắt xì rõ to...

Từ khi biết nhỏ không đi học, anh cũng chẳng có tâm trạng mà đi học. Anh gần như lục tung cả thành phố này để tìm nhỏ nhưng vẫn không thấy nhỏ đâu. Lòng anh buồn bực và có cảm giác rất khó chịu. Anh chạy xe ra khỏi thành phố và đến một tiệm cà phê gần đó, vào trong đập vào mắt anh là tấm lưng mà anh kiếm tìm mấy hôm nay. Mái tóc đó anh vẫn nhớ như in trong lòng, không lầm vào đâu được. Nhưng vui mừng chưa được bao lâu thì sắc mặt anh liền u ám. Trước mặt nhỏ còn có một người con trai, nhìn rất tuấn tú, có lẽ là người giàu có. Anh bình tĩnh lựa một chỗ ngồi gần nhỏ nhất nhưng cố gắng không để bị phát hiện, im lặng lắng nghe cuộc trò chuyện của hai người...

- Không ngờ tiểu thư nhà họ Trịnh lại xinh đẹp như thế _ Người con trai lên tiếng nói, ánh mắt tràn đầy hứng thú

- Thiếu gia Từ quá khen _ Nhỏ cười nhẹ đáp lại

- Qủa nhiên tiểu thư đây rất khiêm tốn, xem ra lần xem mắt lần này cũng không tồi

- *Xem mắt sao*? _ Anh ngạc nhiên

- Với khả năng của thiếu gia đây thì xem mắt làm chi cho tốn thời gian. Cứ thấy ai vừa mắt là “ vớt “ về được mà? _ Lời nói đầy ý châm chọc vang lên

- Ôi, tôi cũng muốn thật lòng tìm cho bản thân mình một bạn đời mà _ Thiếu gia Từ đó dường như không nghe lọt những lời của nhỏ nên thản nhiên nói tiếp

- Vậy phải như thế nào thiếu gia đây mới buông tha cho tôi? _ Nhỏ thẳng thắn nhìn người con trai trước mặt nói

- Tôi thấy rất hứng thú nên cũng không có ý định “ buông tha “ _ Hắn ta cười cợt nhả nói

Nếu không phải vì nhà hắn ta có thế lực không kém nhà nhỏ bao nhiêu thì nhỏ đã lập tức cự tuyệt rồi. Nhỏ im lặng

- Cô ấy sẽ không xem mắt với ai nữa _ Một giọng nói lạnh lùng vang lên, nhỏ nhìn về hướng phát ra giọng nói thì ngạc nhiên không thôi

- S...Sao? _ Hắn ta tức giận nói

- Qúa tầm thường _ Anh nắm cổ tay nhỏ đi ra cửa quán - Sao anh biết tôi ở đây? _ Nhỏ dằn tay ra khỏi tay anh đang nắm ở cổ tay mình

- Tình cờ và tôi tìm cô mấy hôm nay rồi đó _ Anh tức giận trừng mắt nhìn nhỏ

- Tôi ở đâu lại liên quan đến anh chứ?

- Có, còn cô? Sao cô lại đi xem mắt chứ?

- Tại sao lại không hả _ Ánh mắt nhỏ có chút mong chờ

- Dù muốn xem cũng phải lựa người tử tế chứ, hắn ta còn gian xảo hơn bất cứ người nào

- Mặc kệ tôi

Nhỏ như muốn đi khỏi thì cổ tay lại một lần nữa bị nắm lại. Bước chân nhỏ ngừng lại...

- Có liên quan đến tôi chứ

Nhỏ xoay qua nhìn anh, anh đang cúi đầu xuống làm nhỏ không thể nhìn rõ là anh đang như thế nào? Nhỏ im lặng lắng nghe anh nói

- Tôi biết, tôi biết bây giờ có lẽ giữa tôi và cô không có mối quan hệ nào cả nhưng tôi đã nhận ra rằng tim tôi ngay từ lần đầu gặp. Lần đầu gặp tim tôi như đập không ngừng nghỉ, đến lúc nhìn kỹ lần nữa đã không thấy cô đâu. Tôi còn tưởng tôi hoa mắt nhưng không ngờ khi vào lớp cô lại ở ngay trước mặt và ngồi kế bên tôi. Mỗi lần nhìn cô, tôi đã không thể kiểm soát được tim mình, nó cứ mãi đập nhanh liên hồi. Tôi chỉ nghĩ chỉ là nhất thời hứng thú nhưng qua lần cuộc thi của trường, lúc đi cắm trại, lúc đi biển, lúc đi ăn mì với cô tôi đã nghĩ rằng cô là một người rất quan trọng với tôi, khiến tôi cười thật lòng. Và rồi hôm nay khi nhìn thấy cô đi xem mắt, khi nhìn thấy ánh mắt của hắn ta nhìn cô chằm chằm tôi chỉ muốn giết hắn ngay thôi. Cảm xúc lúc đó của tôi dường như lại càng căng thẳng hơn, rồi đâu đó trong tim tôi muốn nói lớn với tôi rằng, tôi phải ngăn cản. Tôi cần bảo vệ cô suốt đời này... Tôi yêu cô mất rồi _ anh vẫn cứ thế mà cúi đầu nói, khuôn mặt thì lại nóng ran đỏ bừng. Nhỏ đâu biết đây là lần đầu tiên anh thổ lộ tình cảm của mình trước mặt con gái chứ

-... _ Nhỏ im lặng, cảm giác tim đập rất nhanh, từng câu từng chữ của anh như đang khắc sâu trong trí nhớ của nhỏ vậy. Nhớ rất rõ, từng câu cứ thế mà lặp lại trong đầu cô. Mặt cô giờ đây cũng đỏ không kém anh. Nhỏ nhìn anh chằm chằm, anh cũng ngước lên nhìn nhỏ. Hai đôi mắt như xoáy vào nhau, cảm nhận cảm xúc của đối phương. Tim nhỏ dường như đang muốn nói gì đó, nhỏ nhắm mắt lại, cảm nhận từng nhịp tim như muốn nói với nhỏ.

“ Hãy mở lòng và đón nhận đi “ _ Bên tai như có giọng nói của ai đó nói vậy, nhưng rồi nhỏ lại mở mắt. Anh vẫn đứng trước mặt nhỏ, như đang chờ nhỏ đáp trả lại ( Khúc này hư cấu quá:v)

- Anh nói đùa cũng hay thật _ Nhỏ nhìn sang bên khác nhưng giọng nói lại có phần khó chịu

- Tôi nghiêm túc _ Ánh mắt anh nghiêm túc lạ thường

- Vậy bây giờ anh muốn gì?

- Tôi chỉ muốn bảo vệ cô cả đời và ở bên cạnh cô cả đời _ Anh ấp úng nói, khuôn mặt liền đỏ lên

- Tôi có nên xem đây là lời tỏ tình không? _ Không hiểu sao nhỏ lại muốn trêu chọc anh

- Không, tôi vẫn chưa chuẩn bị gì cả nên không thể xem đây là lời tỏ tình được _ Anh lập tức phản bác lại nhưng rồi lại đơ ra khi biết những gì mình nói ra lại nghĩ sao mình lại can đảm đến như thế?

- Đ...Đúng là đồ ngốc mà _ Nhỏ đỏ mặt nói, cứ tưởng là sẽ chọc anh ta ai ngờ chính mình cũng đỏ mặt

- Đi về thôi _ Anh lảng sang chuyện khác rồi tiếp tục nắm cổ tay của nhỏ đi ra xe rồi cùng nhau về nhà

Trên xe, hai người mang hai ý nghĩ khác nhau. Nhỏ thì suy nghĩ về tình cảm của mình còn anh thì lại suy nghĩ đến gì đó rất sâu xa. Về đến nhà cũng đã bắt đầu tối nên ai cũng về nhà nấy. Cả hai đều ngủ không được, trằn trọc suốt đêm...

End chap 39