Ngày hôm sau, nó lại đi học bình thường. Vẫn dáng vẻ ung dung như mọi ngày nhưng sự lạnh lùng ấy lại vơi bớt đi. Hắn cũng không kiêng nể gì mà cứ thế tình tứ với nó khiến những đám Fan tức giận, nhưng lại chẳng làm gì nó được.
- Hai đứa bây đang quen nhau à? _ Nhỏ hỏi nó
- Ừ _ Nó bình thản nói
- Tình tứ dữ quá _ Nhỏ tặc lưỡi nói nhưng lại kèm theo nhiều phần chọc ghẹo
- Mày cũng nên tìm cho mình bạn đời đi _ Nó nhìn nhỏ nói, rất chân thật
- G...Gì chứ? _ Nhỏ ấp úng nói
- Đến lúc mày phải đối mặt với tình cảm của bản thân rồi. Với lại không phải sắp tới mày phải xem mắt sao? _ Nó nhìn nó rồi lại nhìn anh, nhỏ giọng nói với nhỏ
- Mày nắm bắt tin tức nhanh đấy _ Nhỏ ỉu xìu nói. Dù đã không muốn xem mắt nhưng ba mẹ nhỏ cứ muốn như vậy nhỏ cũng không muốn cãi nữa
- Sao không nói Bảo nghe?
- Tao và thằng ngốc đó thì có quan hệ gì đặc biệt đâu. Với lại dù sao tao cũng sẽ không đồng ý đâu _ Nhỏ cười nhạt nói
- Hãy cứ thử mở lòng với Bảo đi _ Nó nhìn con bạn thân của mình như thế cũng thấy không nở
-... _ Nhỏ im lặng không nói gì nữa nhìn về phía anh. Liệu nhỏ có yêu anh không?
Còn hắn và anh
- Mày với Băng đang quen nhau à _ Anh hỏi
- Đúng
- Hạnh phúc nha mày
- Mày thì tính sao?
- Sao là sao?
- Chuyện mày và Thanh đó
- À, có lẽ tao nên bỏ cuộc _ Anh cười nhạt nói. Thật sự anh chẳng biết con tim mình muốn như thế nào nữa
- Nếu mày yêu nhỏ thì nên kiên trì với tình cảm của mình. Sẽ có ngày mày biết lựa chọn này là sai lầm
-... _ Anh im lặng. Trong đầu lại đang suy nghĩ gì đó như muốn tìm hiểu rằng trái tim anh muốn nói điều gì? Và thứ anh cần là gì đây? Bất giác anh nhìn nhỏ
*Ra chơi*
- Mày có làm chưa đấy? _ Nhỏ hưng phấn nhìn nó hỏi
- Rồi
- Lấy ra đi
- Gì thế? _ Anh tò mò nhìn nhỏ rồi lại nhìn nó
- Là cơm cà ri nha _ Nhỏ vui vẻ lấy chén ra đã được chuẩn bị bởi nhỏ
- Hở?
- Món này Băng làm cực kì ngon, lại cay nữa. Ăn là nghiện luôn cơ _ Nhỏ tán thưởng món nó
- Đến mức đó luôn á? Chưa chắc bằng với các đầu bếp nổi tiếng
- Im ngay _ Nhỏ và hắn đồng thanh quát lên khiến anh hơi ngạc nhiên
- Không ăn thì cút lẹ chút _ Nhỏ trừng mắt nhìn anh rồi lại quay về phía nó đang múc cà ri ra chén
- Ăn thì ăn _ Anh trề môi nói
Chỗ tụi nó ngồi ăn cũng rất kín đáo. Là khu vườn mà hầu như không có ai đặt chân vào. Thế nhưng 4 con người này lại không một chút sợ hãi mà vào trong ăn uống.
- Đúng là vẫn ngon như ngày nào _ Nhỏ vui vẻ múc từng muỗng cơm thưởng thức hương vị của thức ăn. Đột nhiên nhỏ cảm thấy nhớ món này của nó nên đã gọi điện bảo nó làm rồi đem vô trường. Món này nó làm là ngon hết mức tưởng tượng.
Hắn và anh chuẩn bị múc muỗng cơm đầu tiên bỏ vào miệng thì lại ngạc nhiên hết sức, ánh mắt mở to ra hết cỡ. Nếu như nói quá thì món cà ri này quả thật ngon hơn cả những nhà hàng hay đầu bếp nổi tiếng nữa. Nói bình thường thì quả thật món này rất ngon, ăn rất vừa miệng, cay cay nữa rất kích thích vị giác.
- Oa~, ngon quá. Cho thêm chén nữa _ Anh hào hứng đưa chén cho nó nói
- Xí, lâu lắm rồi mới được ăn lại đấy. Anh được ăn là rất có phúc đấy nhá _ Nhỏ khiêu khích nói
- Nhìn lạnh lùng như thế mà nấu ăn ngon ghê _ Anh cười cười nói
- Ngon lắm _ Hắn lên tiếng đưa chén về phía nó ý muốn ăn nữa
Trong lòng nó vui vẻ, có vẻ như hắn thích món này.
Ăn xong cũng là lúc chuông báo hiệu hết giờ nghỉ giải lao của học sinh. Bọn nó dọn dẹp rồi lên lớp tiếp tục ngồi “ học “.
Ra về, nó cùng hắn đi về chung. Trên đường về hắn nói với nó:
- Món cơm cà ri lúc nãy rất ngon. Không ngờ em lại giỏi đến thế đấy _ Hắn chăm chú nhìn nó
- Cảm ơn
- Chắc tôi phải liệt món cà ri đó vào danh sách những món yêu thích của tôi rồi _ Hắn cười vui nói với nó
- Vậy à. Sau này tôi sẽ nấu cho anh ăn _ Bộ não của nó dường như lại lưu trữ thêm một món ăn ưa thích của hắn nữa. Tâm tình nó lại vui vẻ hơn
- Thế thì tốt quá _ Hắn cười như con nít được kẹo nhìn nó
- Tôi đưa em về nhà _ Hắn nắm tay nó trước bao con mắt ngưỡng mộ của mọi người xung quanh
- Ừ _ Tim nó lại cảm thấy rất ấm áp. Chỉ cần mỗi ngày đều như thế nó đã cảm thấy rất hạnh phúc rồi
End chap 38 ( Chap này hơi không liên quan một tí nhé:3)