Mạc Tử Băng!!

Chương 31: Hãy mở rộng trái tim của cô ra đi




“ - Tại sao? Tại sao anh lại đối xử với tôi như thế?

- Haha, chỉ trách cô quá ngây thơ thôi. Tôi chỉ xem cô như người qua đường thôi, con nhỏ ngu

- S..Sao? Anh... tàn nhẫn đến vậy sao?

- Chỉ trách cô quá ngu ngốc... “

Nó bừng tỉnh, trên trán lấm tấm mồ hôi cứ đua nhau chảy xuống khuôn mặt của nó. Nó thở dốc...

“ Tại sao dạo này mình cứ mơ thấy cảnh đó chứ “ _ Nó nghĩ trong lòng

Từ khi đi cắm trại về thì cũng đã 3 ngày nó không đi học rồi. Hắn, anh, nhỏ cũng đều rất lo lắng. Nhỏ gần như lục tung tất cả những chỗ nó có thể đến nhưng kết quả vẫn la không tìm được. Còn hắn, hắn rất lo sợ, sợ nó sẽ có chuyện gì. Ngay cả nhỏ mà nó cũng không nói là đang ở đâu nữa thì chắc chắn có chuyện, điện thoại thì không gọi được. Cũng chẳng đi học nữa, hắn cứ thế mà mất ngủ cả 3 ngày. Nhưng người hiểu được nó đang xảy ra chuyện gì cũng chỉ có nhỏ, nó, cậu và cô biết rõ thôi. Sau khi nghe được tin nó không thấy nữa thì cậu và cô đều lo sợ, rất sợ là đằng khác, cả hai đi tìm nó nhưng nó cứ như bốc hơi chẳng thấy đâu cả....

Hắn buồn bực, chạy xe ra ngoài. Nơi rất xa, nhưng lại có khí hậu trong lành. Đó là một cánh đồng hoa, những bông hoa đẹp đẽ thi nhau nở, càng khiến khung cảnh trong thật đẹp. Hắn ngồi xuống một góc nào đó rồi từ từ nhắm mắt lại, cứ thế hình ảnh một cô gái sở hữu một khuôn mặt hoàn hảo đến mức người khác nhìn chỉ muốn mê mẩn, một khuôn mặt lạnh lùng với đôi mắt chứa một thứ gì đó rất đơn độc, rất đau buồn nhưng lại bị che phủ bởi sự băng giá ấy. Màu mắt tím ấy rất quyến rũ, ánh mắt sắc xảo như xuyên thấu người nhìn nó. Một màu tím bí ẩn như chủ nó vậy, vẫn là bí ẩn chẳng có giải đáp...

Đang suy nghĩ liên miên về nó thì hắn chợt nghe thấy động cơ xe. Mở mắt ra thấy một dáng người rất quen thuộc, dáng người mà hắn đã tìm kiếm mấy ngày nay lại xuất hiện trước mặt hắn rồi. Mái tóc dài, màu tím quen thuộc ấy đung đưa theo gió nhưng có chút gì đó cô đơn. Hắn vui mừng định đến gần nó thì chẳng hiểu sao hắn lại trốn đi và nhìn nó.

Nó ngồi xuống và nhắm mắt lại như đang tận hưởng bầu không khí trong lành ở đây. Hắn cứ thế ngồi ngắm nhìn nó, hình như nó đang ngủ. Nhưng hắn sững người khi thấy trên khuôn mặt đó, có giọt nước mắt đang chảy xuống gò má nó, rồi nó chợt tỉnh dậy. Hắn xót xa nhìn nó, trên trán thì đầy mồ hôi. Hắn không kìm được bản thân chạy lại chỗ nó và ôm nó vào lòng ngực rắn chắc của mình.

Nó thì ngạc nhiên tột độ. Là hắn? Hắn ở đây nãy giờ sao? Vậy có phải hắn thấy nó khóc rồi không? Trong đầu nó không biết có bao nhiêu câu hỏi cứ thế được đặt ra...

- Sao cô khóc thế? _ Hắn thả nó ra, nhìn thẳng mắt nó. Nó cảm nhận được ánh mắt hắn chứa đầy sự quan tâm và... xót xa?

- Không có gì _ Nó hoàn hồn rồi lại trở về dáng vẻ lạnh lùng như lúc trước

- Cô không muốn nói cũng được. Nhưng sao mấy hôm nay cô không đi học? Cô có biết... tôi lo cho cô lắm không?

- Xin lỗi, tôi đi đâu đó là quyền của tôi _ Chợt nghe thấy hắn nói lo cho mình sao mà trái tim nó ấm áp lạ thường

- Được được. Vậy cô nói cho tôi biết câu trả lời đi _ Hắn hơi ngập ngừng hỏi dù đây không phải là lần thứ nhất hắn hỏi

-... _ Nó im lặng, nó không biết câu trả lời là như thế nào cả. Tim nó vẫn còn đang rối...

- Tôi biết, tôi biết quá khứ cô không đẹp mà còn rất đau thương nhưng thật sự tôi dám chắc chắn rằng tôi yêu cô. Yêu rất nhiều, chẳng lẽ khi đi biển, khi đi cắm trại cô không rung động một chút gì sao? Tôi biết trái tim cô khó chấp nhận một người nào nữa nhưng xin cô hãy mở rộng trái tim của cô ra đi rồi đón nhận tình yêu mới. Tôi hiểu cô sợ, sợ tôi sẽ khiến cô tổn thương nhưng làm ơn cô hãy hiểu chẳng có tình yêu nào là êm xuôi cả. Phải trải qua những trắc trở mới tìm được hạnh phúc. Từ khi chưa gặp cô, tôi chẳng hiểu được tình yêu là cái gì, tôi cũng chẳng tin là sẽ có ngày mình quan tâm đến một cô gái, lo lắng cho cô gái đó và yêu cô gái đó nhiều đến như thế. Tôi không tin nhưng sự thật vẫn là sự thật từ khi gặp cô cái ý nghĩ đó như tan biến theo mây khói, tôi tin tôi có thể bảo vệ cô đến khi tôi không còn hơi thở. Dù bây giờ cô đang chịu đựng chuyện gì đó tôi cũng muốn gánh vác giùm cô, không cho cô bị tổn thương nữa. Cô trả lời tôi đi! Cô có từng rung động vì tôi bao giờ chưa? _ Tuôn một tràng ra rồi đến cuối cùng hắn vẫn hỏi nó lần nữa

- T...Tôi từng rung động _ Nó cúi mặt xuống, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn. Từng câu, từng chữ như thấm vào trái tim nó. Những lời nói này nó chưa bao giờ nghe và cũng không dám nghĩ có ngày mình sẽ được một người con trai bảo vệ. Nó lại rung động một lần nữa nhưng đó... rốt cuộc cũng chỉ là nói bằng miệng thôi

Trái tim hắn như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực vì bây giờ chính tai hắn đã nghe được câu trả lời rồi thì ra sau những gì hắn làm cũng có chút thành quả rồi. Hắn mỉm cười dịu dàng, nâng khuôn mặt của nó lên. Nhìn thẳng vào ánh mắt nó và nói:

- Tôi biết đây chỉ là lời nói, nhưng cô hãy để tôi thể hiện bằng hành động được không? Cho tôi cơ hội được không? _ Hắn ân cần nói với nó

-... _ Nó bỗng im lặng và nhìn vào đôi mắt cùng màu với nó. Dường như nó đang dò xét những lời nói đó có đáng tin cậy hay không? Ngay khi nghĩ đó chỉ là lời nói thì hắn lại trả lời lại cái suy nghĩ đó của nó. Tim nó giờ đây đập rất nhanh, rất nhanh... Và nó trả lời...

- Tôi sẽ cho anh cơ hội nhưng chỉ cần khiến tôi tổn thương mà lý do lại không hợp lý tôi sẽ giết anh _ Nó đe dọa nhìn hắn nói, hắn đâu biết rằng để nói câu cho hắn cơ hội đó nó đã khó nói đến như thế nào

Hắn vui mừng nhìn nó, ánh mắt tràn đầy hạnh phúc và ý cười. Hắn gật đầu rồi ôm nó vào trong lồng ngực một lần nữa khiến nó hạnh phúc lây. Nó thầm nghĩ, lần này nó có quyết định đúng không? Cả hai cứ thế hưởng thụ bầu không khí trong lành và ngắm nhìn những bông hoa rực rỡ đang “ múa “ cùng gió. Cảnh tượng rất đẹp nhưng bọn họ biết vẫn còn những gian nan đang chờ bọn họ vượt qua...

End chap 31

*Vậy là hắn đã có cơ hội rồi nha ^^ Chap mới đã ra lò, vừa thổi vừa coi nha. Sorry mấy bạn đọc vì dạo này mình bệnh nên không ra chap sớm được:((. Au sẽ ráng khỏe và bù chap nhé