Hôm nay nó vẫn dậy rất sớm, có lẽ là thói quen? Nó vẫn là con ngố ngày hôm qua. Nhưng hôm nay có chuyện gì nó sẽ chẳng biết được ( chỉ có Mon biết thôi, hehe)
Khi đến trường cũng khá vắng vẻ vì nó đến rất sớm. Đi lên lớp của mình thì nó thấy có một mảnh giấy nhỏ ở trên bàn. Nội dung là “ Ra về, hẹn ở sân sau “. Nó nhếch mép, không cần nói nó cũng thừa biết đó là ai.
Trong lớp
Có một chàng trai đang cảm thấy rất hiếu kì về nó. Đó là hắn bởi vì khi sai người điều tra nó thì cũng chẳng được bao nhiêu, ba mẹ cũng không có. Chỉ có vỏn vẹn dòng chữ “ Thượng Lam Uyển Nhi, 17 tuổi. “ Kết quả này khiến hắn không hài lòng chút nào mà càng làm hắn muốn biết nó là ai. Hắn cảm thấy có chút gì đó giả tạo ở nó. Ví dụ như cái vẻ bất cẩn ấy? Hắn cảm nhận rằng nó không phải là một cô gái ngốc nghếch, với lại gia thế của nó cũng không bình thường. Hắn nhất định sẽ theo dõi nó.
( Mon tua lẹ khúc này nha, tại ngoài việc học và đi ăn ở căn tin cũng không có gì đặc biệt nên có lẽ chap này sẽ hơi ngắn)
*Ra về - Sân sau*
Trước mặt nó bây giờ có cỡ 30 người con gái đứng phía sau Thư. Thư nói:
- Cô có biết tại sao tôi lại kiu cô ra đây không? _ Thư nhìn thẳng nó mà nói
- K..Không _ Nó nhìn cô ta với ánh mắt sợ sệt nhưng trong lòng lại thầm nghĩ là sắp được xả stress rồi
- Ngu như cô thì làm sao biết. Tôi muốn cô hãy chuyển chỗ ngồi ra chỗ khác, tôi không muốn cô cứ lẩn quẩn bên anh Tài của tôi!!! _ Thư nói rồi nhìn nó với ánh mắt căm giận
- T..Tôi.... _ nó giả bộ run lên
- Không cần nói nhiều, Anh Thư tao không dạy mày một bài học thì không phải là Anh Thư. Tụi bây lên hết đi _ Thư nói rồi cả đám con gái phía sau cô ta đồng loạt xông thẳng vào nó mà đánh. Cứ nghĩ là sẽ đánh nó tơi bời nhưng lại không ngờ con người máu lạnh và tàn nhẫn của nó hiện nguyên hình. Ánh mắt như muốn giết người của nó quét hết tất cả bộ mặt của những đứa con gái đó. Rồi từ từ nó đánh, đánh đến sắp tắt thở. Không gãy xương thì cũng phải vô viện nằm vài tháng.
- Còn cô, cô nghĩ tôi lại phải lẩn quẩn bên hắn? Nực cười thật! Đó có phải gọi là yêu không nhỉ? Nhưng là gì cũng được tôi cũng mặc kệ, bây giờ tôi chỉ muốn có máu chảy, máu của cô _ Nó lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt cô ta rồi tiến tới đánh cô ta nhanh đến nỗi cô ta chưa kịp la lên thì đã nằm ở dưới đất rồi.
- Còn anh? Không nghĩ là mình đã quá nhiều chuyện rồi sao? _ Nó nói như vậy bởi vì nó đã biết từ trước là có người theo dõi nó tới đây, không ai ngoài hắn
- Cô biết? _ Hắn bước ra từ một gốc cây rất to nếu như là người bình thường thì sẽ không nhận ra hắn nhưng khi chứng kiến màn đánh lộn máu lạnh lúc nãy hắn càng dám khẳng định nó nhất định không phải là một con ngố của hôm qua
- Chán quá nhỉ? Chưa gì đã để anh biết được rồi. Mà dù sao tôi cũng chẳng sợ, anh có biệt danh là ác quỷ phải không? Có thể chúng ta sẽ là bạn đấy vì tôi cũng là... một ác quỷ _ Nói tới ác quỷ nó nhìn thẳng vào mắt hắn, 2 ánh mắt như xoáy thẳng vào với nhau. Hắn rất ngạc nhiên vì ngoài anh bạn của hắn ra thì không ai biết được biệt danh đó của hắn
- Sao cô lại biết? _ Hắn lạnh lùng nhìn nó
- Chỉ cần là tôi muốn dù anh có giấu cỡ nào tôi cũng sẽ lôi ra được _ Nó nhìn hắn bình thản nói
- Bấy lâu nay cô đều nói dối? Thật chất cô không phải là Thượng Lam Uyển Nhi? _ Hắn càng ngày càng muốn biết thân phận thật của nó
- Có lẽ là như vậy, mà thôi tạm biệt _ Nó nói xong rồi quay lưng bước đi thì chợt...
*Phíu*
- Anh đừng coi thường tôi như vậy chứ _ Khi nó đang chuẩn bị đi hắn đã phóng phi tiêu vào người nó nhưng nó cũng đâu phải hạng vừa, có thể cầm được phi tiêu lại rồi phóng ngược lại về phía hắn. Hắn né rất dễ dàng bởi vì nó phóng... rất nhẹ tay chăng?
- Tôi sẽ tìm được thân phận cô bằng mọi giá, Lâm Thiên Tài tôi muốn gì thì chắc chắn cũng sẽ có được, mà cô tên gì?
- Cứ xem tôi Là Uyển Nhi được rồi, đến khi anh tìm ra được cũng chưa muộn _ Nói xong nó bỏ lại hắn đứng đó mà suy nghĩ
* Thật thú vị đấy Thượng Lam Uyển Nhi * nghĩ xong hắn nhếch mép rồi đi luôn
Tối hôm đó tự hắn đi điều tra về lai lịch của nó nhưng hắn chỉ biết được nó cực kì giàu có nhưng lại không biết nó là con cả tập đoàn nào nhưng hắn lại không nản chí mà tiếp tục điều tra về nó.
End chap 3