Ngày hôm sau, lúc 7h sáng, sau khi cực liệt tìm nguyên liệu để giải độc cho nó thì cả anh và nhỏ đều đã có mặt trong phòng nó. Trên tay anh là chén thuốc đã được điều chế xong
Sau khi cho nó uống xong, nhỏ và anh đều mệt mỏi trở về phòng mà nằm nghỉ, để nó cho hắn lo. Ai mà biết rằng, hôm qua hai người đã tìm cực khổ đến mức nào, không mệt mỏi là nói dối rồi.
Hắn vẫn ngồi đó, ngồi bên cạnh chiếc giường ngắm nhìn nó, sau khi uống thuốc khuôn mặt nó phần nào đã hồng hào trở lại khiến hắn cũng vui mừng nhìn nó. Khẽ nắm tay nó thật chặt chỉ muốn nhìn thấy đôi mắt to tròn ấy mở ra. Ngồi ngắm nó được một lúc thì hắn cũng thiếp đi vì quá mệt mỏi...
*2 ngày sau*
Do chất độc này rất nguy hiểm mà nó lại mất máu nhiều nên 2 ngày sau mới tỉnh lại.
Nó khẽ mở mắt để tiếp nhận được ánh sáng , cảm nhận như đã ngủ nhiều lắm. Khẽ động đậy thì cảm giác bàn tay như có ai nắm, nó nhìn xuống bàn tay của mình. Nó giật mình như muốn rút ra nhưng rồi lại thôi sợ hắn tỉnh dậy.
Ngắm nhìn khuôn mặt hắn thật kỹ, khuôn mặt hắn và nó chỉ còn cách 2cm. Lần đầu tiên nó gần hắn như thế, tim đập nhanh nhìn từ ngũ quan trên khuôn mặt tuấn mĩ đó mà mặt nó thoáng đỏ. Phải chăng hắn luôn ở bên cạnh nó? Có lo lắng cho nó không? Nhiều câu hỏi đang hiện trong đầu nó nhưng lại cảm nhận được bàn tay đang nắm đó đang động đậy. Nó lập tức nằm lại trên giường và giả bộ khẽ mở mắt, cứ như chột dạ í.
- Cô tỉnh rồi sao _ Sự vui mừng trên khuôn mặt của hắn hiện rõ, nụ cười rạng rỡ như ánh nắng ban mai khiến trái tim nó lại ấm áp lạ thường, chẳng lẽ mới đó mà nó đã rung động?
- Ừ, tôi ngủ mấy ngày rồi? _ Nó nhìn hắn hỏi, ánh mắt có phần lạnh lùng
- Cũng 3 ngày rồi, cô đói không? Tôi mua cháo cô ăn nhé? _ Hắn ân cần hỏi
- Được
- Vậy đợi tôi một chút, tôi sẽ quay lại ngay _ Hắn vui vẻ đi ra ngoài cửa mua cháo
Trong căn phòng chỉ còn mình nó. Nó ngồi suy nghĩ không biết bản thân mình dạo này sao nữa. Lúc thì tim đập mạnh, nhanh. Đôi khi lại thoáng đỏ mặt nhưng lại là vì hắn? Nó nhận ra có phải hay không nó đã phần nào chấp nhận hắn? Có phải hắn sẽ giúp được nó không lâu nữa? Bao nhiêu câu hỏi cứ thế đua nhau trong đầu nó nhưng rồi cũng thoát ra bởi tiếng mở cửa, không ai khác ngoài nhỏ
- Mày sao rồi? Đã khỏe hơn chưa _ Nhỏ nhìn nó hỏi, khuôn mặt nó lại hồng hào như trước rồi
- Khỏe rồi, cảm mày đã cứu tao _ Nó bình thản nói như chẳng có gì quan trọng
- Tao cảm thấy lạ, khi mày trúng độc, loại độc đó rất hiếm nên ít người nhận ra nhưng Bảo lại biết rất rõ về nó còn biết cách giải độc. Ngay cả tao chuyên về độc cũng chưa chắc đã rõ về cách thức giải độc nữa mày nghĩ sao? _ Nhỏ ngồi bên cạnh nó nhìn nó hỏi. Qủa thật nhỏ rất khâm phục anh, dù anh hay nói nhiều lại còn phiền phức nhưng khi tìm thuốc giải độc thì hết sức nghiêm rúc. Khiến nhỏ cũng thoáng ngạc nhiên... - Có lẽ anh ta chuyên về giải độc _ Sau một hồi lý luận nó đúc kết được kết quả nói
- Sao? _ Dù đã phần nào nhận ra nhưng nghe nó nói chắc chắn như vậy khiến nhỏ cũng hơi ngạc nhiên, người như anh ta mà cũng tìm hiểu về độc tố sao?
- Tao thấy 2 người tụi bây rất hợp. Một là người chuyên về hạ độc, hai là chuyên về giải độc _ Nó vẫn nói với cái giọng lạnh lùng ấy nhưng trong đó còn có kèm theo phần trêu trọc.
- Đừng chọc tao, đúng là giữa tao và Bảo có gì đó rất kì lạ nhưng tao lại chẳng nhận ra được. Mày đừng có ăn nói lung tung _ Nhỏ thoáng đỏ mặt, càng ngày càng nói nhỏ
- Tùy mày. Rồi mày cũng nhận ra _ Nó rất rõ vè phương diện này nên rất chắc chắn nói
- Xí, lo nằm nghỉ đi. Tao đi ăn sáng đây _ Mặt nhỏ ngày càng đỏ lên, đánh trống lãng ra khỏi phòng
Căn phòng lại đi vào im lặng. Phía cửa lại một lần nữa mở ra, nó liếc mắt nhìn thì thấy bóng dáng dù chỉ mới gặp vài ngày nhưng dường như rất quen thuộc. Nó khẽ nhếch mép cười lạnh lùng
- Có cháo rồi đây. Cô ăn đi _ Hắn tiến lại bên giường rồi cần thẩn lấy cháo ra
- Ừ _ Thấy nó cử động rất bất tiện nên hắn không đưa cháo cho nó mà cầm trên tay, múc từng muỗng cháo rồi thổi đưa trước miệng nó nói “ A~ “
Nó khẽ nhíu mày nhìn muỗng cháo rồi lại nhìn hắn. Hắn thật kì lạ cứ như mình là em bé, lớn thế này rồi mà còn kiều “ A” đó? Nhưng cảm thấy cơ thể dường như tê cứng, khẽ thở dài rồi nó bất đắc dĩ há miệng ra ăn muỗng cháo được thổi ấy
- Ngoan lắm, muỗng tiếp theo _ Lần đầu tiên trong cuộc đời, hắn ân cần như vậy với một con gái. Không ngờ Lâm Thiên Tài hắn, ngày trước thì lạnh lùng, hôm nay thì lại ôn nhu mà đúc cháo nó ăn nhưng hắn lại mỉm cười dịu dàng. Đúng rồi, hắn yêu nó mà...
Cứ như thế mà ăn hết tô cháo, thế là hắn cứ nói chuyện với nó. Còn nó thì qua loa trả lời
*Tối*
- Phòng hắn -
- Tao có chuyện muốn nói với mày _ Anh đứng trong phòng hắn rồi nhìn hắn nói
- Chuyện gì? _ Hắn trở về trạng thái lạnh lùng như trước hỏi
- Tao cảm thấy 2 cô gái đó có gì đó rất kì lạ nhưng lại nguy hiểm
- Haizz, nói cho mày biết cũng được. Lúc trước khi tao đi ngang qua một con hẻm nghe thấy tiếng đánh nhau, tao liền tò mò đi vào xem thì thấy một cô gái cầm dao đang giết chết từng người đàn ông vạm vỡ kia. Hình như đã xúc phạm cô ta, đến phút cuối tất cả đàn ông đó đều tắt thở, máu chảy xối xả. Trên lưỡi dao, cô ta còn liếm máu. Con mắt như ánh lên màu máu vậy rất đáng sợ như ác quỷ chính hiệu. Nhưng tao lại không ngờ cô gái đó phát hiện ra tao rất dễ dàng dù trước đến giờ tao chưa từng bị phát hiện, nhưng lại càng không thể ngờ cô gái đó chính là Mạc Tử Băng. Nhưng tao đã sai, cô gái đó không hề giống Mạc Tử Băng, cô ta quyến rũ lạ thường, xung quanh toát đầy mùi nguy hiểm và sát khí. Sau một hồi nói chuyện tao mới biết đó là Mạc Thiên Tử, nhân cách thứ 2 của cơ thể Mạc Tử Băng, cô ta nói Băng bị đả kích rất nặng khiến trong cơ thể cô ta có thêm 2 nhân cách nữa. Nhưng tao lại không ngờ khi cô ta nói cho tao biết chuyện thì cô ta lao vào như muốn giết tao, khó khăn lắm tao mới thoát chết mà hạ cô ấy. Sau đó cô ấy ngất đi rồi qua ngày hôm sau, cô ta lại như một con người khác. Và tao biết được đó là nhân cách thứ nhất, nhân cách đó hiền lành như một đứa trẻ vô tư lại có phần rất đáng yêu nhưng lại không dễ bắt nạt. Theo tao nghĩ Thanh cũng biết chuyện đó nên cái ngày hôm đó khi tao chở nhân cách thứ nhất là Mạc Tử Văn đến trường thì Thanh đã nhận ra nhân cách ấy
- Hèn gì hôm đó, hai người đó nói chuyện mà tao chẳng hiểu gì cả. Lúc cuối giờ lại mất tích nữa? _ Anh tiếp tục đặt ra nghi vấn
- Chuyện đó tao không biết, hai người họ như giấu chuyện gì đó. Nhưng sao mày lại thấy kì lạ?
- Lúc sáng, khi tao định qua xem tình hình của Băng thế nào thì tao nghe được cuộc nói chuyện của hai bọn họ. Tao nghe rất kỹ khi nhỏ hỏi Băng về chuyện tao biết rõ cách giải độc. Nhưng sau đó nó lại nói “ Một là chuyên hạ độc, hai là chuyên giải độc “. Tao nghĩ nhỏ là người hạ độc, tao là người giải độc theo như lời Băng nói. Thật sự tao rất ngạc nhiên không ngờ chỉ nghe kể lại thôi mà Băng có thể đoán ra được. Xem ra hai cô gái đó không đơn giản như chúng ta nghĩ _ Anh nghiêm túc nói, nhưng lại càng cảm thấy thú vị với cô gái này
- Đó mới là Băng chứ, không phải mày cũng thấy thú vị với Thanh sao _ Lúc đầu hắn cười, nhưng rồi lại nhếch mép nhìn anh
- Đúng là rất thú vị a, để bữa nào tao thử cô nhóc đó coi có phải là hạ độc giỏi không _ Anh cũng nhếch mép cười
- Ừ, nhưng Băng có bị gì nữa không? Mày có trị độc triệt để không? _ Hắn vẫn là lo cho an nguy của nó nhất
- Aizz, cha nội ạ. Anh nghĩ tôi là ai? Đệ nhất giải độc mà không trị được loại độc đó á? Tao dám vỗ ngực đảm bảo cô ta sẽ không bị gì hết. Ngày mai là có thể đi đứng lại bình thường _ Anh trợn mắt nhìn hắn, không phải chứ? Đã làm bạn của hắn bao nhiêu lâu vậy mà hăn dám nghi ngờ năng lực của anh?
- Nhớ rõ đấy _ Sau khi nghe được giọng nói chắc chắn ấy, hắn cũng yên tâm. Hắn không phải không tin tưởng anh mà vì có lẽ quá lo cho nó chăng?
- Biết mày lo cho Băng rồi, thôi tao về phòng đây _ Nói xong, anh đi ra ngoài
Hắn hôm đó vẫn không ngủ được, trong đầu vẫn chỉ hiện lên khuôn mặt lạnh lùng ấy rồi thiếp đi lúc nào chẳng hay...
End chap 24
- Những lời lảm nhảm của tác giả -
Thế là đã lại có chap mới nóng hổi ra lò rồi nhea