Mặc Trạc

Chương 5: Viêm bân




Duy Nhược Hề vẻ mặt ủy khuất đi theo Duy Hạo vào Viêm học viện, lầu một đại sảnh bài trí rất dơn giản và thoáng đãng, ngoài cửa có 2 bồn đựng dịch đào tạo gieo trồng một ít cây cỏ, còn trong sảnh chính rộng lớn có bài vài bộ sô pha để tiếp đãi khách. Bởi vì sáng sớm mọi người đều đến nên dưới đại sảnh rất đông người.

“Duy Nhược Hề?” Một âm thanh của con trai có chút trầm thấp vang lên, Duy Nhược Hề quay đầu lại liền thất thần. Người này có vẻ mặt giống như thiên sứ nha.

Người con trai kia đi đến trước mặt Duy Nhược Hề, lộ ra vẻ mặt chán ghét nhìn nàng nói:” Duy Nhược Hề cô thật sự chưa chết sao? Tôi thật không biết làm sao mà cô có thể sống đến bây giờ.”

“Cái gì?” Duy Nhược Hề không rõ sự tình ,“Xin hỏi, chúng ta biết nhau sao?”

Duy Hạo cầm tay kéo Duy Nhược Hề đến phía sau, vẻ mặt cừu hận nhìn tên thanh niên trước mắt này nói:“Viêm Bân, chị tôi bị mất trí nhớ, quên rất nhiều việc bao gồm cả anh, phiền toái anh không cần sỉ nhục chị tôi.”

Viêm Bân lạnh lùng nhìn Duy Nhược Hề liếc mắt một cái nói:“Mất trí nhớ? Duy Nhược Hề đừng ở trước mặt tôi diễn trò, cô như vậy sẽ chỉ làm tôi càng ngày càng chán ghét.”

Viêm Bân? Nàng nhớ mang máng lúc mới tỉnh lại dường như nghe Duy Hạo nhắc qua cái tên này,“Tiểu Hạo, hắn là ai vậy?”

“Chị, chúng ta đi lên đi, không cần lo cho hắn.” Tiểu Hạo có chút hoảng, hắn thật tình không muốn chị mình đối mặt với tên này, tên kia gây tổn thương cho chị hắn quá lớn.

“Tiểu Hạo, nói cho chị biết đi.” Nàng thật muốn biết nguyên nhân.

Duy Hạo nhẹ nhàng thở dài một hơi nói:“Hắn gọi Viêm Bân, là người trước kia chị vẫn thích, cũng bởi vì hắn chị mới bị người ta đánh, lần đó không biết vì nguyên nhân gì mà chị đi Viêm gia tìm hắn, nên bị bảo vệ của nhà hắn đánh...”

“Chị em các người đúng là diễn diễn.” Viêm Bân khoanh tay trước ngực, mắt lạnh lùng nhìn Duy Nhược Hề cùng Duy Hạo.

“Câm miệng!” Duy Nhược Hề hung tợn trừng mắt nhìn Viêm Bân liếc mắt một cái. “Người khác đang nói chuyện miễn xen vào, đúng là phép lịch sự cơ bản nhất cũng không biết?”

Viêm Bân có chút ngây dại, đây là Duy Nhược Hề trước kia sao? Cái người

suốt ngày chỉ biết là sợ hãi đi theo sau hắn Duy Nhược Hề sao? Chẳng lẽ cô ta thật sự mất trí nhớ ?

Duy Nhược Hề biết chính mình có chút mơ hồ, có chút vô dụng. Nhưng là, này không có nghĩa là để cho người khác đem nàng thành quả hồng mềm mà bóp nha, hừ.

“Anh nhớ kỹ cho tôi, Duy Nhược Hề tôi thề cả đời cũng không thích anh, phiền toái anh về sau không cần đi theo tôi.”

Bên cạnh mọi người đã vây thành một đoàn chỉ chỉ trỏ trỏ.

“Oa, là Viêm đại thiếu gia, thật đúng là soái ca nha, còn cô gái kia là ai?”

“Khẳng định là kẻ thầm mến Viêm thiếu gia,hừ, cũng không soi gương xem mình là ai mà còn dám thích Viêm thiếu gia.”

“Đúng nha, đúng nha...”

“Nha, ta nhớ rõ cô này, cô ấy mấy ngày trước theo dõi Viêm thiếu gia đến Viêm gia, kết quả, bị đánh...”

“Thật vậy chăng? Kẻ này rất buồn cười đi...?”

“......”

Hô, tự dưng thấy tim thật đau nha, Duy Nhược Hề gắt gao nắm tay lại thành quyền, thấy trong lòng như ai xát muối á? Chắc là chủ nhân thân thể này đau lòng đi. Bị người mình yêu tổn thương như vậy, vậy mà Nhược Hề kia vẫn cứ khăng khăng yêu nha.

“Chị không sao chứ?” Duy Hạo thật sự thực lo lắng nhìn chị mình, Duy Nhược Hề ngẩng đầu cho Duy Hạo một ánh mắt an ủi. Quay đầu, ánh mắt trong suốt, nhìn Viêm Bân mỉm cười nói:“Viêm đại thiếu gia, anh nói cả đời cũng không có khả năng thích tôi. Như vậy xin hỏi, tôi từng nói thích anh bao giờ chưa? Anh nói tôi luôn làm cái đuôi đi theo anh, như vậy, vừa rồi là ai đi đến trước mặt tôi bắt chuyện nha?”

Viêm Bân kinh ngạc nhìn Duy Nhược Hề đang mỉm cười, đúng vậy, cô ta mỗi lần đều mang theo vẻ sợ hãi đi phía sau hắn, lại chưa từng có nói qua cô ta thích hắn, ngay cả lần đó cô ta đột nhiên đến Viêm gia, hắn cũng cảm thấy có chút kỳ quái. Bất quá, đối với người mình không quan tâm, bình thường hắn sẽ không để ý tới . Bởi vậy, lúc cô bị bảo vệ nhà hắn đánh, hắn cũng chỉ là thờ ơ lạnh nhạt thôi.

Duy Nhược Hề nhìn tên con trai mang vẻ mặt giống thiên sứ này tiếp tục nói:“ Duy Nhược Hề trước kia đã chết. Cho nên, chuyện trước kia không cần tính trên đầu tôi. Về sau, thấy anh, tôi sẽ tự động cách xa 10 thước .” Nói xong, nàng liền mặc kệ mọi ánh mắt lôi kéo Duy Hạo đi chỗ khác.

Viêm Bân nheo mắt, xuyên qua đám người, nhìn bóng dáng gầy yếu kia càng ngày càng xa khóe miệng giơ lên.

“Bân, đã xảy ra chuyện gì sao?” Trong đám người chen vào một cô gái thật xinh đẹp.

“Không có việc gì, chính là đột nhiên phát hiện con mèo nhỏ biến thành tiểu lão hổ.” Thật khó có được tâm tình tốt a.

“ủm” Cô nàng xinh đẹp nhìn Duy Nhược Hề càng ngày càng xa có chút đăm chiêu, trong ánh mắt hiện lên một tia ngoan độc.

“Linh Nhi, chúng ta đi thôi.”

“Được” Người đẹp lập tức hồi phục vẻ dịu dàng bước vào thang máy.

“Chị không sao chứ?” nhìn chị mình giống như sắp té xỉu đến nơi Duy Hạo có chút lo lắng hỏi.

Duy Nhược Hề lấy tay day day trán,“Không có việc gì. Tiểu Hạo, giáo sư Trần ở lầu mấy?” Từ khi nàng bước vào thang máy liền choáng váng

“Phòng thí nghiệm của giáo sư Trần ở lầu 108.”

Duy Nhược Hề:“......”

“Chị vừa rồi thật là lợi hại a.” Nghĩ đến vừa rồi ở dưới đại sảnh chị nhà mình đem Viêm Bân nói đến á khẩu Duy Hạo cảm thấy tâm tình thật tốt.

“Hừ, cái thể loại con trai như vậy chị nhìn liền thấy ghét.” Tiếc cho nàng vừa mới bắt đầu còn cảm thấy hắn giống thiên sứ.

“Chị ghét hắn thật sao?”

“Đương nhiên, người như vậy ai mà thèm thích, trừ bỏ cha mẹ hắn cho hắn một cái túi da tốt thì còn cái gì đáng khoe khoang đâu.” Duy Nhược Hề nghênh mặt một bộ dáng khinh thường, thật không biết làm sao mà Nhược Hề trước kia thích hắn, bị hắn thương tổn như vậy mà cũng không buông được.

Duy Hạo có chút do dự nhìn Duy Nhược Hề nói:“chị, em có chuyện không biết có nên nói với chị không.”

Duy Nhược Hề vuốt tóc Tiểu Hạo ,“Chúng ta là chị em có gì muốn nói cứ nói cho chị nghe.”

“Từ 7 năm trước tức lúc chị 10 tuổi bắt đầu đi học tại Viêm học viện, lần đầu tiên nhìn thấy Viêm Bân chị liền thích hắn, khi đó Viêm Bân 15 tuổi, bên cạnh Viêm Bân thường có Bạch Linh Nhi, chị lại thành bạn thân với Bạch Linh Nhi. Cho đến khi không biết vì nguyên nhân gì mà chị chạy đến Viêm gia sau đó bị đánh, em cảm thấy có chút kỳ quái.”

“Chuyện gì kỳ quái?” Không nghĩ tới Duy Nhược Hề trước kia trưởng thành sớm nha, mới mười tuổi mà có thể thích người ta rồi. Khẳng định nếu không phải linh hồn nàng thay thế Nhược Hề trước kia thì nàng ta chắc vẫn tiếp tục thích Viêm Bân đi.

“Em cảm thấy lạ, không biết vì sao mà chị lại chạy đếnViêm gia, tuy rằng chị thường ngày hay lén đi theo Viêm Bân nhưng không có khả năng không biết đúng mực mà chạy đến Viêm gia. Thực lạ.”

“Hắc, cái này có gì mà kỳ quái, chắc là có người cố ý hãm hại chị bất thành , nhưng mà trên người chị không có gì đáng giá không biết thế nào mà bị người ta hãm hại.”

Duy Hạo gật đầu “cũng thật lạ nha.”