Mặc Trạc

Chương 173: Đáng thương La Thịnh Duệ




Duy Nhược Hề đi lên lầu 3 chính là nơi nghỉ ngơi của nhân viên, cô dùng tinh thần lực tra xét một chút tình huống thì phát hiện chỉ còn lại Cao Thanh cùng Cao Chỉ, hai anh em nhà này và cái tên Trần Văn là kẻ khiết phích cũng ở đây ngoài ra còn có Cẩn Du đang ở trong phòng ôm một quyển sách.

Tóm lại dị tổ chỉ còn ở đây 5 người là Cao Thanh, Cao Chỉ, Trần Văn, Cẩn Du và La Thịnh Duệ. Duy Nhược Hề đem cửa phòng mọi người gỏ một lượt. Chờ mọi người mở cửa đi ra thấy được Duy Nhược Hề thì rất bất ngờ. Cao Thanh chạy nhanh lấy ôm chầm Duy Nhược Hề rồi cười mị mị nói: “ Tiểu Hề, cậu đến rồi. Mấy ngày trước mình nghe Thường Bí thư nói cậu muốn dẫn một người mới tới đây.”

Duy Nhược Hề cười chào hỏi Cao Thanh, “Người đã đến rồi, đang ở dưới lầu hai chờ mọi người để ra mắt.”

“Vậy tất cả mọi người mau xuống lầu đi, hiện tại dị tổ chỉ còn lại mấy người thôi, những người khác đều đi ra ngoài làm việc hết rồi.”

“Nhược Hề!” Cẩn Du ôn nhu nhìn Nhược Hề trên mặt không thể che dấu niềm kinh hỉ.

Cao Thanh, Cao Chỉ cùng Trần Văn nghe được Cẩn Du mở miệng nói chuyện thì giống như đang nhìn thấy quỷ vậy. Cái người kia cũng biết nói a. Bọn họ ở cùng một chỗ lâu như vậy mà chưa từng nghe được Cẩn Du nói câu nào cả.

Nhược Hề cũng cười với Cẩn Du, “Cẩn Du, Tiểu Hạo ngày một phải về bộ đội rồi, nó nói muốn nhìn thấy anh một chút.” Hôm nay lúc Nhược Hề ra khỏi nhà Duy Hạo một hai nhắc Nhược Hề phải báo với Cẩn Du một tiếng.

“Được, ngày mốt tôi sẽ đến gặp Duy Hạo.”

Cao Chỉ cũng vui vẻ chào hỏi Duy Nhược Hề chỉ có Trần Văn lúc đi ra là gật đầu một cái sau đó giữ khoản cách với mọi người.

Mọi người cùng đi xuống lầu hai gặp Mặc Diễm, cơ hồ mỗi cá nhân gặp anh đều có biểu tình bất đồng. Cao Thanh là vui vẻ, đại khái là dị tổ lại thêm một mỹ nam.

Cao Chỉ thì tiến lên thân thiện chào, Mặc Diễm cũng cười lại với anh. Còn Trần Văn thì đứng xa xa kéo kéo khóe miệng một chút xem như đã chào.

Chỉ còn Cẩn Du khi nhìn thấy Mặc Diễm thì trên mặt nói không rõ là thất vọng hay là biểu tình gì chỉ là cười nhẹ một cái chào Mặc Diễm.

Sau khi mọi người quen thuộc xong thì phân tán ra sô pha ngồi tán gẫu, Trần Văn phá lệ ngồi xa mọi người một chút. Chỉ có một mình Cao Thanh phát hiện ra không có La Thịnh Duệ nên điều tra tình huống chung quanh một chút sau đó nhanh chạy xuống cầu thang giúp đỡ La Thịnh Duệ đi lên.

“La Thịnh Duệ, đầu óc của anh bị hỏng hay sao? Thế nào chỉ dùng đúng một chiêu là đi đánh lén?” Cao Thanh nhìn thấy tình trạng của La Thịnh Duệ như thế, không cần nghĩ cô cũng biết là anh biến thành con dơi đi đánh lén Mặc Diễm.

“Ô ô, Tiểu...Thanh, làm ơn đưa tồi về phòng đi, tôi....tôi lạnh muốn chết!” La Thịnh Duệ bị lạnh nên miệng đã tái nhợt đi, nói chuyện cũng đã run run.

Cao Thanh vừa cười vừa chọt chọt lên đùi La Thịnh Duệ rồi tiếp tục nói:” Không phải anh chỉ bị thương ở đùi thôi sao, hiện tại thời tiết nóng như vậy làm sao mà lạnh được?”

La Thịnh Duệ nhìn thoáng qua miệng vết thương phát hiện vết thương không còn chảy máu nữa thì lúc này mới run run nói tiếp:” Tôi..tôi cũng không biết vì...vì sao lại thế này. Vừa rồi tôi bị...bị người mới đánh bị thương xong. Không..không biết vì sao.....lại không nhúc nhích được...sau...sau đó liền cảm thấy...lạnh.” La Thịnh Duệ cảm giác sắp bị đông chết, miệng vết thương ở trên đùi đã không còn cảm giác. Sớm biết như thế này thì anh đã không đi đánh lén. Ô ô về sau anh sẽ chừa, không dám nữa.

Cao Thanh ha ha cười, “Thịnh Duệ à, anh bị thế này quả thực xứng đáng!” Nhóm bọn họ đều nghĩ rằng việc đánh lén của La Thịnh Duệ quả thực rất ngây thơ, cần được giáo huấn như thế này.

“Tiểu..tiểu..thanh. Tôi..thật lạnh.....sắp chết. Cô ...cô làm ơn....đem..đem tôi về phòng.”

Cao Thanh nhìn kỹ lại La Thịnh Duệ một cái phát hiện thần sắc của anh quả thực tái nhợt sau đó cô lại sờ lên mặt anh thì quả thật là lạnh dọa người. “La Thịnh Duệ, anh làm cái gì mà cả người lạnh như băng vậy?”

“Là người mới, anh..anh ta làm...tôi...bị thương xong liền cảm thấy...cả người bị lạnh.” Ô về sau hắn không chơi trò này nữa. Không biết tại sao mà người mới của dị tổ một cái so một cái mạnh mẽ hơn.

Lần trước anh đánh lén Duy Nhược Hề thì bị con chim làm thương cánh tay, lần này là bị thương đùi kèm theo cả người phát lãnh. La Thịnh Duệ cảm thấy dạo này anh xui phải biết.

Cao Thanh nhìn La Thịnh Duệ xong chạy đến trước mắt Mặc Diễm vội vàng hỏi: “Mặc Diễm, La Thịnh Duệ sẽ không có việc gì chứ? Sau khi anh ta bị thương đùi xong lại cảm thấy cả người phát lạnh?” Dù sao La Thịnh Duệ cũng là thành viên của dị tổ. Mọi người sớm chiều quen biết cho nên cũng hữu tình. Cao Thanh quả thật không mong muốn La Thịnh Duệ xảy ra vấn đề gì.

Mặc Diễm đứng lên đi đến chỗ La Thịnh Duệ xem xét sau đó lại nói :” Đợi một canh giờ sau liền tốt trở lại.”

Đám người đi theo sau anh nghe thế thì ngốc lăng. Còn phải chịu lạnh một canh giờ nữa? Sẽ không bị đông lạnh mà chết đi?

Mặc Diễm giống như đoán được ý nghĩ của mọi người lại tiếp tục nói:” Yên tâm, không chết được, cho dù mọi người hiện tại đem cậu ta bỏ vào thùng nước nóng thì cậu ấy vẫn cảm thấy thật lạnh.” Mặc Diễm chỉ là dùng băng hệ dị năng đi công kích mà thổi. Chỉ là dị năng của anh quả thật có chút biến dị.

Cao Thanh lại nhìn sang La Thịnh Duệ đang đáng thương hề hề ngồi ở đó, “Anh ta thật không có việc gì chứ?” Mặc dù để cho La Thịnh Duệ chịu chút giáo huấn nhưng mà cô không muốn anh ta tử kiều kiều đâu nha.

“Sẽ không có việc gì.” Mặc Diễm biết rõ lực tấn công của bản thân cho nên thật khẳng định. Chỉ cần một canh giờ sau La Thịnh Duệ sẽ vui vẻ trở lại.

“ Ca, ca cùng anh Trần đem La Thịnh Duệ vào phòng anh ấy đi.” Cao Thanh nói với Cao Chỉ cùng Trần Văn.

Cao chỉ gật đầu đáp ứng còn Trần Văn cũng theo sau tiến đến hỗ trợ, sau đó Trần Văn lại nhìn thấy được vết máu, “Tôi không thể đụng vào anh ta được.”

Cao Thanh kéo kéo khóe miệng thầm than một tiếng, dường như cô quên cái tên Trần Văn kia là một tên khiết phích.

Cao Thanh lại nhìn sang Mặc Diễm đang lạnh như băng thì cảm thấy anh ta không thích hợp để hỗ trợ sau đó lại nhìn đến vẻ mặt ôn nhu của Cẩn Du, người này dường như cũng không quen.

Nhưng là Cẩn Du vừa lúc nhìn lấy Cao Thanh nhìn sang anh thì cười cười rồi đi đến chỗ La Thịnh Duệ rồi vòng hai tay qua dưới nách anh ta. Cao Thanh thấy rõ biết rằng Cẩn Du cũng muốn hỗ trợ đem La Thịnh Duệ về phòng. Cao Chỉ cùng Cẩn Du mỗi người một đầu nâng La Thịnh Duệ.

Cao Thanh ở phía sau nhìn Cẩn Du đầy mê hoặc, người này hôm nay dường như rất kỳ quái. Dường như từ khi nhìn thấy Duy Nhược Hề thì anh ta thật vui vẻ, bình thường cô nhìn thấy Cẩn Du thì anh tả chỉ trầm mặc không có biểu tình gì.

Cẩn Du đến dị tổ cũng được một thời gian nhưng từ trước cho tới bây giờ cô chưa từng nghe anh ta nói tiếng nào cả. Cho nên vừa rồi nghe được anh ta gọi Nhược Hề thì cô mới cảm thấy hoảng sợ.

Cao Chỉ cùng Cẩn Du đem La Thịnh Duệ vào phòng xong liền trở ra phòng khách.

“Nhược Hề, hôm nay tôi không có việc gì làm, cô muốn cùng tôi ra ngoài một chút được không?”

Duy Nhược Hề nghĩ nghĩ hôm nay cô đã cùng Mặc Diễm đi dạo một vòng lớn cho nên cũng mệt mới lắc lắc đầu nói: “Lần sau đi. Hôm nay tôi đã đi dạo một ngày rồi.”

“Không sao cả vậy để hôm nào rãnh tôi sẽ đi tìm cô.” Cẩn Du nói xong ánh mắt không cẩn thận nhìn đến chiếc nhẫn bằng bạch ngọc trên tay Nhược Hề tự nhiên rùng mình một cái sau đó lại nhìn đến Mặc Diễm ở phía sau.

Mặc Diễm đứng ở phía sau Nhược Hề trả về cho Cẩn Du một cái mỉm cười sau đó anh mắt lại đảo qua chiếc nhẫn trên tay Nhược Hề thì nụ cười dường như càng thêm sáng lạn.

Cao Thanh, Cao Chỉ cùng Trần Văn dường như cũng phát hiện không khí có chút kỳ quái thì cũng ngốc lăng ra không biết nói cái gì. Vì sao ba người trước mắt này lại là lạ thế nào ấy.

Duy Nhược Hề còn không biết Mặc Diễm ở sau lưng cô đang cười sáng lạn, cô cảm thấy có chút mỏi chân nên trở lại ngồi trên sô pha, Cao Thanh cũng trở lại ngồi bên cạnh cô.

“Tiểu Hề, đã đến bữa tối rồi, chúng ta cùng ra ngoài ăn chút gì đó đi.” Cao Thanh sờ sờ cái bụng. “Mấy ngày hôm trước mình phát hiện một cái khách sạn, đồ ăn cực ngon nha, một lát nữa chúng ta cùng tới đó đi.” Thời điểm không có nhiệm vụ thì Cao Thanh cũng chỉ là một cô gái bình thường không có việc gì thì ra ngoài mua sắm, dạo phố sau đó là ăn uống.

Mấy người nam nhân ở bên kia chơi trò trừng mắt cũng đủ rồi lặng lẽ trở về sô pha nghe Nhược Hề cùng Cao Thanh nói chuyện.

Duy Nhược Hề gật đầu, “Được a.” Dù sau cũng sắp tới giờ ăn tối, cùng mọi người ra ngoài ăn cơm cũng tốt, chỉ có điều không biết Cao Thanh nói khách sạn đồ ăn cực ngon là khách sạn nào? Không phải là Đa Cư Khách sạn đi?

Cao Thanh thấy Nhược Hề đáp ứng thì vô cùng vui vẻ mở miệng nói: “Khách sạn kia hơi xa nơi này một chút nha.”