Mặc Trạc

Chương 163: Gặp bóng đen




Tiểu Tam hít một hơi rồi an ủi Tiểu Trụ, “ Tiểu Trụ, đừng lo lắng, ngươi xem hai ngày rồi chúng ta đều không có vấn đề gì, nói không chừng thể chất của chúng ra sẽ không bị nhiễm bệnh.” Tiểu Tam cũng không hiểu vì sao nó mỗi ngày tiếp xúc với mấy đứa mắc bệnh nhưng mà bản thân nó vẫn không bị thế nào.

Ngay cả Duy Nhược Hề đang đứng ngoài cửa cũng không rõ, tiểu khu của bọn họ có khoản 2000 dân trong đó đã có hơn 1800 người bị nhiễm, thậm chí còn chết thật nhiều nhưng là người nhà của cô cùng Cẩn Du vẫn không có sự gì.

“Tiểu Tam ca, Viên Viên cùng muội muội của ta cũng sẽ không chết chứ?” Tiểu Trụ thấy bạn tốt cùng em gái của nó nằm trên giường thì nước mắt rớt càng thêm nhiều. Trên thế giới này có chỉ có một người thân là muội muội, Tiểu Trụ thật sợ muội muội sẽ rời nó mà đi.

Tiểu Tam cũng không có trả lời Tiểu Trụ bởi vì nó cũng không biết mấy đứa nhỏ bị bệnh có thể sống hay không, tiểu khu của bọn nó bây giờ đã chết mấy chục người. Mỗi ngày đều có người đến đem xác người chết ra ngoài. Mỗi khi nhìn thấy thế Tiểu Tam thật sự sợ hãi. Nó sợ có một ngày nó cũng bị những người đó đem ra ngoài như những người chết kia.

Bọn họ đã hai ngày không ăn không uống, ta cũng thực sợ....” Tiểu Trụ cuối đầu thì thào nói.

Duy Nhược Hề thấy được tình huống bên trong rất rõ ràng. Mấy đứa trẻ nằm ở trên giường ánh mắt đều ảm đạm nhưng cô phát hiện mình chẳng giúp được việc gì.

Đứng ở bên ngoài thật lâu Duy Nhược Hề mới nghĩ tới đem rau quả trong không gian cùng nước uống cho bọn nhỏ một ít không biết có trợ giúp được chút gì hay không. Trong không gian mọi thứ đều dính chút ít linh khí, khẳng định so với đồ ăn bọn nhóc ăn tốt hơn.

Nghĩ như vậy Duy Nhược Hề liền chạy nhanh đến không gian sau đó đem mọi thứ bỏ vào một gói to cùng bình nước lấy ra.

Nhìn đống đồ ăn cùng nước uống đang để trước cửa cô nhi viện Duy Nhược Hề ước lượng bọn nhóc có thể dùng được vài ngày. Cô gõ cửa cô nhi viện xong liền nhanh chóng chạy đi.

Đi đến một góc khác rồi lén nhìn lại thì Duy Nhược Hề thấy được Tiểu Tam là người đi ra mở cửa.

Thấy được đống đồ ăn gồm rau dưa cùng nước uống đặt đó thì Tiểu Tam liền ngẩn ngơ, là ai đem mấy thứ kia đặt chỗ này? Là cho bọn nó hay sao? Chẳng lẽ là vị cao nhân lần trước? Nó có chút do dự nhưng sau đó liền đem đồ ăn mang hết vào.

Đứng từ xa nhìn thấy Tiểu Tam đem hết đồ ăn mang vào xong Duy Nhược Hề mới thở dài nhẹ nhõm xoay người trở về.

Bên trong cô nhi viện Tiểu Tam nhìn thấy được gạo, rau dưa cùng nước uống đang đặt tại một góc sáng sủa thì cầm lên một bình nước đổ ra uống thử. Thật không ngờ nước này quả thật rất ngọt không hề giống thứ nước bọn nó đang uống, lúc nào cũng mang theo một cổ vị là lạ.

Tiểu Tam đem chén nước uống sạch không còn một giọt sau đó nó lấy nước này cấp bọn nhỏ uống.

Tiểu Tam lại nhìn thoáng qua mấy đứa nhỏ đang nằm trên giường bệnh rồi cũng cố gắng đút bọn chúng một ít nước.

Cho mấy đứa bị bệnh uống xong trong lòng Tiểu Tam lại cầu nguyện, nó nguyện cầu mấy đứa nhỏ đừng có ói ra, nếu không thì nó quả thật không còn chút hy vọng nào.

Năm phút qua đi, mười phút, hai mươi phút rồi nửa giờ trôi qua mấy đứa nhỏ nằm trên giường bệnh không có đứa nào nhổ ra hết. Thấy thế Tiểu Tam thở dài một hơi lộ ra nụ cười. Chỉ cần không nhổ ra là được, chỉ cần có thể uống ít nước thì ít nhất bọn nó có thể kiên trì đến khi kháng sinh được tìm ra.

Mấy đứa nhỏ khỏe mạnh thấy bạn bè đang nằm bệnh uống nước xong cũng không có ói ra thì cũng an tâm một chút.

Duy Nhược Hề về đến nhà lại tiếp tục cùng mọi người xem TV, ít nhất trước mắt cô không có gì lo lắng, cả nhà hoàn toàn không có dấu hiệu nhiễm bệnh. Tất cả đều khỏe mạnh.

Mặc gia.

Mặc Diễm đang ngồi xem tin tức trên TV không biết tại sao trong đầu lại hiện lên hình dáng của Duy Nhược Hề.

Không biết Duy Nhược Hề hiện tại đang làm gì, người nhà của cô ra sao?

Mặc Diễm cảm thấy vi khuẩn lần này xuất hiện quá mức kỳ lạ. Bình thường dịch bệnh đều theo một ít sinh vật từ bên ngoài vào. Nhưng khoản thời gian gần đây địa cầu căn bản không xuất hiện sinh vật lạ. Cho nên dịch bệnh lần này quá mức kỳ quái. Tại sao lại vô duyên vô cớ bùng nổ.

Lúc đang nhìn chầm chầm tin tức trên TV, không biết có phải là ảo giác hay không mà Mặc Diễm lại trông thấy cái gì đó như một bóng đen lướt qua phía sau cô phát thanh viên.

Mặc Diễm cảm thấy rùng mình, đó là cái gì vậy? Tại sao tốc độ có thể nhanh đến mức đó.

Anh tắt TV sau đó đem tinh thần lực khuếch tán ra bên ngoài nhưng tựa hồ không phát hiện ra cái gì cả. Chẳng lẽ là ảo giác sao? Mặc Diễm đang cảm thấy bị mê hoặc lại phát hiện một đạo bóng đen từ một căn phòng bay ra rồi vút mất.

Anh nhìn vào căn phòng thì phát hiện bên trong đang nằm một người đàn ông với sắc mặt tái nhợt, nhìn kỹ lại thì người kia đã chết. Lúc này Mặc Diễm thu hồi tinh thần lực.

Xem ra nguyên nhân lây truyền dịch bệnh lần này tìm được rồi, trên khuôn mặt lạnh lùng hiện lên một tia mỉm cười. Khoảnh khắc nụ cười hé ra thì gương mặt lạnh lùng lại biến hóa làm cho người ta nhìn vào cảm giác rất ấm áp. Nếu có người nhìn thấy khẳng định sẽ bị nụ cười kia làm cho mê hoặc.

Mặc Diễm đi về phòng thay một thân đồ đem xong thì đi ra ngoài.

Một ngày nàyDuy Nhược Hề cùng người nhà cứ nấu cơm rồi ăn uống vui vẻ với nhau. Sự tồn tại của Cẩn Du làm mọi người tốt hơn rất nhiều. Hẳn là nụ cười của anh làm cho người ta có cảm giác an bình.

Duy Hạo đem hết tình hình ở tiểu khu báo cho thượng cấp nhưng thượng cấp của anh cũng không làm được gì hơn. Ngoài ra bộ đội bọn họ còn không có phát hiện ra loại sinh vật nào ẩn thân xâm lấn địa cầu.

Ăn xong cơm chiều Duy Nhược Hề lại phóng thích tinh thần lực ra bên ngoài dò xét. Cơ hồ cứ cách mấy giờ là cô lại dò xét tình hình chung quanh một chút xem có xuất hiện tình huống mới nào không.

Nhìn chung quanh một hồi cô vẫn không thấy tình huống lạ nào xuất hiện, ngoài kia vẫn trống trải và yên tĩnh.

Duy Nhược Hề dừng lại ở cô nhi viện để xem tình hình mấy đứa nhỏ một chút phạt hiện Tiểu Tam đang đút cho mấy đứa bị bệnh uống nước. Mấy đứa nhỏ bị bệnh dường như không có chuyển biến xấu đi nhưng tựa hồ cũng không có chuyển tốt chỉ là dừng lại ở mức độ đó.

Dừng lại tại cô nhi viện một hồi Duy Nhược Hề lại tiếp tục tra xét chung quanh một lần. Bên ngoài tiểu khu cũng không có xuất hiện bóng dáng một ai trên đường.

Nhưng mà đang thời điểm chuẩn bị thu hồi tinh thần lực thì Duy Nhược Hề lại thấy xuất hiện một đạo bóng đen.

Giật mình một chút sau đó cô nhanh chóng dùng tinh thần lực đuổi theo hướng bóng đen kia biến mất nhưng mà lại không kịp.

Càng nghĩ Duy Nhược Hề càng cảm thấy kinh ngạc, cô nhớ rõ lần trước cái bóng đen mà cô thấy cùng cái bóng đen lần này giống nhau như đúc. Thân cao chỉ chừng một thước, tốc độ lại phi thường mau.

Cái bóng đen kia rốt cuộc là cái gì? Lúc dịch bệnh vừa mới bắt đầu Duy Nhược Hề liền thấy cái bóng đen kia. Tại sao bây giờ khi dịch bệnh bùng phát lại thấy nó một lần nữa? Chẳng lẽ dịch bệnh lần này thật sự cùng cái bóng đen này có quan hệ?

Duy Nhược Hề trở lại phòng khách đem việc cô nhìn thấy cái bong đen lúc nãy nói cho mọi người nghe. Mọi người nghe xong cũng đều mê hoặc khó hiểu.

Duy Nhược Hề cũng cảm thấy kỳ quái, vì sao cô cẩn thận kiểm tra lại không hề phát hiện ra sự tồn tại của cái bóng đen kia?

“Tiểu Hề, khẳng định dịch bệnh lần này cùng cái bóng đen kia có liên quan. Bằng không tại sao thời điểm nó xuất hiện lại trùng hợp như thế.” Duy ba nói. “Nếu thật sự dịch bệnh cùng cái bóng đen kia có liên quan thì chúng ta cần báo cho Thường bí thư nghe một tiếng để ông giải quyết.”

Duy ba không nghĩ dưới sức của bọn họ có thể tìm được cái bóng đen kia.

Duy Nhược Hề gật đầu, quả thật cần đem cái sự tình nói cho Thường Trác nghe, ít nhất bọn họ cũng có thêm một hướng điều tra. Nói không chừng vì cái bóng đen này mới xuất hiện dịch bệnh.

Dưới sự đồng ý của tất cả mọi người Duy Nhược Hê liên hệ với Thường Trác.