Mặc Trạc

Chương 144: Thần kỳ thảo dược




Viêm Kình Thương lại đột nhiên tiến về phía trước gật đầu với Bạch lão gia tử cung kính nói:” Bạch lão gia tử, là Kình Thương dạy con vô phương, thỉnh Bạch lão gia tử trước hết nghe xong đầu đuôi câu chuyện rồi sau đó mới quyết định xử trí Bân nhi.”

Bạch lão gia tử hừ lạnh một tiếng nói: "Được, ta liền cho ngươi một cơ hội giải thích, ta quả thật muốn xem xem hắn vì nguyên nhân gì mà có thể ra tay tàn độc với Linh Nhi như thế.”

Duy Nhược Hề nghe đến đó đột nhiên cau mày lại, Viêm Kình Thương sẽ không đem cô cũng kéo vào đi, Duy Nhược Hề có một dự cảm không hề tốt chút nào.

Viêm Kình Thương nhìn thoáng qua Duy Nhược Hề, sau đó mới mở miệng nói: "Sở dĩ Bân Nhi làm bị thương Linh Nhi, kỳ thật vẫn là bởi vì Linh Nhi làm thương tổn đến chuyện tình của Bân Nhi."

Bạch lão gia tử nhăn mày phẫn nộ quát: "Dù thế nào đi nữa Linh Nhi cũng là vị hôn thê của hắn, hắn sao có thể hạ độc thủ như vậy.” Bạch Linh Nhi chính là bảo bối trong tay Bạch lão gia tử, phàm là chuyện liên quan đến Bạch Linh Nhi thì ông hoàn toàn mất đi lý trí.

"Trước kia ở trường học có một nữ sinh thầm mến Bân Nhi đến 7 năm, sau đó Bân nhi cũng thích cô nữ sinh kia nhưng là, ai!” Viêm Kình Thương nói đến đây bỗng nhiên dừng lại thở dài một hơi.

Duy Nhược Hề nghe đến đó há miệng ba ba thở dốc, nhưng rốt cục vẫn là không nói gì thêm, dù sao trước kia Duy Nhược Hề thật là thầm mến Viêm Bân 7 năm trời, Viêm Kình Thương cũng là nói thật. Hiện tại cô không thể nào hét lên cô không có thầm mến Viêm Bân được.

"Nhưng là Linh Nhi lại biết Viêm Bân thích cô gái kia, Bạch lão gia tử cũng biết là Linh Nhi thích Viêm Bân đi. Sau đó Linh Nhi tìm người bắt trói cô gái kia đem nhốt vào một căn phòng tại khu hoang vu, sau đó Linh Nhi thế nhưng…thế nhưng đem căn phòng kia hoàn toàn phong kín, muốn đem cô nữ sinh kia thiếu không khí mà chết.” Viêm Kình Thương nói lời này thì thanh âm giống như trở nên rất giận dữ.

" Sau đó Bân Nhi biết được vì quá giận dữ nên nhất thời xúc động làm bị thương Linh Nhi!”

Làm sao có khả năng? Bạch lão gia tử đột nhiên thất thần, Linh Nhi làm sao có khả năng làm ra chuyện kinh khủng đến vậy?

"Không có khả năng..." Bạch lão gia tử dường như già đi vài tuổi, ánh mắt cũng ảm đạm xuống cũng không còn thần sắc sắc bén vừa rồi.

"Nếu Bạch lão gia tử không tin có thể hỏi cô gái bên cạnh.” Viêm Kình Thương nhìn sang Duy Nhược Hề, từ thời khắc hắn biết được tinh thần lực của Duy Nhược Hề phi thường khủng bố thì hắn liền thay đổi ý nghĩ về Duy Nhược Hề. Nếu có thể hắn thật không muốn kéo Duy Nhược Hề liên lụy vào. Nhưng mà hiện tại không cho Bạch lão gia tử một lời giải thích hợp lý thì có khả năng trong lúc giận dữ Bạch lão gia sẽ giết Viêm Bân mất.

Viêm Kình Thương đem Duy Nhược Hề kéo vào cũng thực bất đắc dĩ, hơn nữa vừa rồi thái độ của Bạch lão gia tử với Duy Nhược Hề phi thường kính nể. Cho nên nếu có liên quan đến Duy Nhược Hề thì Bạch lão gia tử sẽ càng không đụng đến Viêm Bân.

Nghe Viêm Kình Thương nói xong thì Duy Nhược Hề cũng nhíu mày lại còn Bạch lão gia tử thì nhìn về phía cô dường như có chút không hiểu.

Viêm Kình Thương tiếp tục mở miệng giải thích: "Bạch lão gia tử, cô gái này chính là người bị Linh Nhi nhốt tại khu hoang vu trong gian phòng bế khí, cô ấy kêu là Duy Nhược Hề.”

Tại sao có thể như vậy? Ánh mắt của Bạch lão gia tử càng thêm ảm đạm. Vì cái gì sự việc trở nên phức tạp như vậy, Linh Nhi làm sao mà gặp phải phiền toái đến thế? Bạch lão gia tử trước sau vẫn không thể tin được cháu gái của mình lại ngoan độc đến vậy. Rõ ràng mỗi lần ở trước mặt ông Linh Nhi vô cùng nhu thuận đáng yêu.

Mọi người đều trầm mặc không hề mở miệng nói chuyện.

Qua nửa ngày, Bạch lão gia tử mới thở dài một tiếng: "Thôi, thôi!" tình huống thế này ông có thể làm sao bây giờ, cô gái Duy Nhược Hề trước mắt này cao thâm vô cùng, cho dù cô ta diệt cả Bạch gia thì cũng không có người thay Bạch gia nói câu nào. Dù sao thế giới này đều dựa vào thực lực, chỉ trách Linh Nhi lại đắc tội với cô ấy.

Qủa thật có một chuyện mà Duy Nhược Hề không biết, ở tại niên đại này dựa vào tinh thần lực của Duy Nhược Hề cho dù giết người thì chỉ cần không quá mức rêu rao thì chính phủ cũng sẽ không quản, thời đại này thiếu nhất chính là những người có thực lực. Nhưng mà cho dù Duy Nhược Hề biết đi nữa thì cô cũng sẽ không dám trực tiếp tìm diệt Bạch gia, cô trước sau vẫn rất bận tâm đến người nhà.

"Bạch lão gia tử, ngài không trách Bân Nhi?" Viêm Kình Thương sắc mặt vui vẻ, cho dù Bạch lão gia tử muốn trách tội Viêm Bân thì Viêm Kình Thương quả thật không có biện pháp. Hiện tại Bạch lão gia tử xem ở mặt mũi Duy Nhược Hề quả thật rất tốt.

Bạch lão gia tử chính là hừ lạnh một tiếng, "Chờ Linh Nhi tỉnh, ta liền mang Linh Nhi trở về, sau đó sẽ giải trừ hôn ước với nhà các ngươi!”

Bạch lão gia cũng mặc kệ cháu gái mình có còn thích hay không thích tiểu tử này, hắn hiện tại chỉ hy vọng Linh Nhi sau khi tỉnh lại không cần rất thương tâm.

Viêm Bân nghe đến đó sắc mặt cũng vui vẻ, dù sao có thể cùng Bạch Linh Nhi giải trừ hôn ước là tốt nhất, vừa rồi hắn quả thật sợ hãi Bạch lão gia tử buộc hắn cưới Bạch Linh Nhi.

Bạch lão gia tử nói xong, thế này mới đứng dậy, đi tới trước mặt Duy Nhược Hề.

"Duy cô nương, là lão nhân ta không có để ý giáo Linh Nhi, ta chỉ hy vọng cô có thể tha thứ cho Linh Nhi. Ta ở đây thay Linh Nhi bồi cô một câu xin lỗi.” Bạch lão gia tử nói xong thì cung kính cuối mình với Duy Nhược Hề.

Duy Nhược Hề nào dám để cho một ông lão hành lễ với mình, cô vội vàng đỡ Bạch lão gia tử, “Bạch gia gia đừng làm như vậy.” Tuy rằng hết thảy đều là lỗi của Bạch Linh Nhi nhưng là cô không thể để cho một ông lão hành lễ được.

"Linh Nhi như thế là do ta quá sủng nó, về sau ta chắc chắn quản giáo nó thật tốt!” Bạch lão gia tử cũng biết mình quả sủng cháu gái mới tạo ra cục diện như ngày hôm nay.

"Bạch gia gia, chỉ cần về sau Bạch Linh Nhi không tìm tôi cùng người nhà tôi phiền toái thì tự nhiên tôi sẽ không khó xử cổ.” Duy Nhược Hề cảm thấy lần này Bạch Linh Nhi bị giáo huấn như vậy là đủ rồi. Đương nhiên nếu cô ta vẫn đến trêu chọc cô thì Duy Nhược Hề sẽ không nương tay, trục tiếp cho Duy Bảo Bảo xuất mã.

Bạch lão gia tử thấy Duy Nhược Hề không để ý tới Bạch Linh Nhi nữa mới gật đầu với cô rồi cũng không có nhìn phụ tử Viêm gia một cái trực tiếp rời khỏi thư phòng.

Tuy rằng lần này là Viêm Bân vì Duy Nhược Hề mà ra tay đả thương Bạch Linh Nhi nhưng mà Bạch lão gia tử cảm thấy Viêm Bân này quá độc ác, dù sao Linh Nhi cũng cùng hắn từ nhỏ lớn lên mà Linh nhi còn là vị hôn thê của hắn.

Duy Nhược Hề tự nhiên cũng đi theo Bạch lão gia tử ra ngoài sau đó trực tiếp xuất môn chuẩn bị về nhà.

Viêm Kình Thương cùng Viêm Bân cũng không có ngăn trở, Viêm Kình Thương là không dám, mà Viêm Bân là không biết phải đối mặt với Duy Nhược Hề thế nào. Dường như Duy Nhược Hề cũng không có tha thứ cho hắn, nghĩ đến đây hắn lại tự cười khổ một tiếng.

"Bân Nhi, tinh thần lực của Duy Nhược Hề thế nào lại cao như thế?” Viêm Kình Thương thấy Bạch lão gia tử cùng Duy Nhược Hề đi khỏi rồi mới thốt lên nghi vấn.

Viêm Bân lắc lắc đầu không nói gì, ngay cả hắn cũng không biết nguyên nhân, rõ ràng trước kia Duy Nhược Hề là một người rất bình thường. Không biết thế nào chỉ trong vòng hai năm lại thay đổi hoàn toàn như vậy.

"Trước kia ở trường học tinh thần lực của cô ấy cũng cực cao sao? Viêm Kình Thương tiếp tục hỏi.

"Không cao, ngay cả cấp 5 cũng không đạt tới.” Viêm Bân nhớ lại lúc ở trường học những người có tinh thần lực vượt qua cấp 5 đều đượcđăng tên lên bảng nhưng mà không hề thấy tên Duy Nhược Hề trên đó, chứng minh tinh thần lực của cô ấy hẳn là không tới cấp 5.

"Cái này thì quả thực vô cùng kỳ quái, chỉ trong thời gian ngắn như thế làm sao một người có tinh thần lực chưa tới cấp 5 tăng lên đột biến như vậy?” Viêm Kình Thương rõ ràng hiểu rằng bình thường ở trước 12 tuổi nếu tinh thần lực không đạt tới cấp 10 thì về sau tinh thần lực vô cùng khó tăng lên. Duy Nhược Hề trước khi tốt nghiệp tinh thần lực rất thấp làm sao lại lập tức tăng nhiều như vậy.

Viêm Bân tự nhiên trả lời không được vấn đề này, bởi vì ngay cả hắn đều n không rõ, Duy Nhược Hề không chỉ có biến hóa rất lớn, hơn nữa cũng càng ngày càng thần bí. Đầu tiên là việc tinh thần lực tăng lên một cách khủng bố sau đó là việc cung ứng rau dưa trong khách sạn, rồi thời gian bị mất tích một năm kia đều làm cho Viêm Bân vô cùng hiếu kỳ. Nhưng mà hiện tại hắn căn bản không dám hỏi Duy Nhược Hề mấy vấn đề này.

Viêm Kình Thương tựa người trên ghế sô pha suy nghĩ, chuyện Bạch Linh Nhi đã giải quyết hiện tại chỉ còn mỗi Duy Nhược Hề.

Bạch lão gia tử nhìn Bạch Linh Nhi sắc mặt tái nhợt nằm trên giường bệnh đau lòng rơi nước mắt.

Linh Nhi a, con hiện tại như thế nào biến thành bộ dáng này, Bạch lão gia tử hối hận không thôi.

Tuy rằng Viêm Kình Thương nói như vậy nhưng Bạch lão gia tử thủy chung không thể tin được chuyện này là thật, vẫn chờ Bạch Linh Nhi tỉnh lại rồi hỏi một chút đi.

"Bạch gia gia, ngài đừng quá thương tâm." Vương Chí Vũ an ủi Bạch lão gia tử, "thương thế của Linh Nhi cũng không phải không có hy vọng hồi phục.”

Bạch lão gia tử nghe Vương Chí Vũ nói xong vội vàng xoay người nhìn sang vẻ mặt kích động hỏi:” Chí Vũ, con nói Linh Nhi có thể khôi phục đến trạng thái trước kia sao?” Nếu được như thế ông chắc chắn bất kể đại giới làm cho Linh Nhi hoàn hảo đứng lên.

Vương Chí Vũ gật đầu, "Đúng vậy, Bạch gia gia. Qủa thật có một tia hy vọng có thể làm cho Linh Nhi đứng lên, chỉ cần có một loại dược thảo ma thành nước sau đó đổ lên miệng vết thương của Linh Nhi là có thể.”

Bạch lão gia kích động đứng lên, “Chí Vũ, lời con nói là thật?” Nếu có thảo dược thần kỳ đến vậy thì mặc kề đại giới gì Bạch lão gia cũng sẽ làm.

"Bạch gia gia, thảo dược này đã từng xuất hiện mười mấy năm trước nhưng hiện tại không có tin tức gì. Ngài biết tình huống thổ địa hiện nay, căn bản không thể gieo trồng này nọ bởi vậy loại thảo dược kia đã muốn tuyệt tích.