Ở bệnh viện một tuần thì Mặc Thiệu Viễn được xuất viện về nhà.
Anh đã định xuất viện từ mấy ngày trước, nhưng vì Châu Lạc Thanh lấy đứa bé ra uy hiếp và mọi người đồng lòng ngăn cản nên anh đành bó tay.1
Biết rằng cơ thể chưa hồi phục hoàn toàn như lúc trước, nhưng biết làm sao đây khi trên dưới Mặc gia đều do anh sắp xếp.
Mấy ngày trước anh đã đến bệnh viện thăm bà nội Mặc, bà bây giờ đã khỏe hơn trước, tất cả đều do anh xuất hiện.
Ông Mặc chỉ biết cúi đầu không dám dối diện nói chuyện với anh.
Biết anh còn sống, ông đã trốn một góc khóc một mình, vừa vui vừa cảm thấy áy náy tội lỗi.
Ông bây giờ túc trực trong bệnh viện, cả đời ông đã làm cho mẹ mình thất vọng, lo lắng...đến phút cuối này ông không muốn bất hiếu nữa.1
Cả Mặc gia rộng lớn như thế này chỉ còn hai vợ chồng Mặc Thiệu Viễn.
Tuy có chút thoải mái nhưng cũng có chút buồn buồn, anh buồn vì chính những người thân của mình đã hại mình, dồn anh vào con đường chết.
Mặc Đình Kiên và Mặc Tư Khả dẫu sao cũng là anh trai và em gái, anh không muốn đấu đá tranh giành, anh em tương tàn lẫn nhau.
Anh đã điều tra ra Mặc Đình Kiên phạm pháp từ rất lâu, nhưng anh muốn cho Mặc Đình Kiên một cơ hội quay đầu, anh em hòa thuận, nhưng chính vì sự lương thiện đó suýt chút nữa anh đã bỏ lại vợ con.1
Cạch...
Trên tay của Châu Lạc Thanh cầm ly sữa mang vào phòng.
Từ lúc về nhà đến bây giờ Mặc Thiệu Viễn không rời khỏi bàn làm việc, làm cô lo lắng, đau lòng hết sức.1
- Anh lên giường nằm nghỉ ngơi một chút đi được không?
Lạc Thanh cau mày khó chịu, đặt mạnh ly sữa xuống bàn dằn mặt.1
Công việc rồi công việc, anh sợ nghèo chứ cô đâu có sợ.
Cô chỉ sợ anh bỏ rơi hai mẹ con cô mà thôi.1
Nghe được giọng điệu hờn trách, giận dữ của vợ.
Mặc Thiệu Viễn ngẩng mặt lên nhìn, anh tự nhận mình sợ vợ, nhưng chỉ là sợ vợ buồn, vợ khóc.1
- Vợ à, anh thấy mình rất khỏe...em mang sữa lên cho anh à?1
Mặc Thiệu Viễn mỉm cười nịnh nọt, kéo Châu Lạc Thanh lại gần ép cô ngồi xuống đùi mình.
- Anh đã bảo em đừng đi lung tung, tháng đầu nên hạn chế một chút.
Mặc Thiệu Viễn cầm ly sữa lên uống ừng ực cho Lạc Thanh vui vẻ và yên tâm, bàn tay xoa xoa bụng cô cách một lớp vải mỏng.
Châu Lạc Thanh nghếch mắt sang hướng khác, khuôn mặt hờn giận vô cùng.1
- Vợ đừng giận nữa, con sinh ra mặt nhăn nheo xấu xí thì biết làm sao.1
- Ngày mai anh định đi làm phải không?
- Ừm...!nhưng mà...1
Châu Lạc Thanh không thèm nghe đến những câu sau, bật dậy đi lại giường kéo chăn lên tới cổ, nằm nghiêng trên giường.1
Mặc Thiệu Viễn buồn cười, hình như Châu Lạc Thanh mang thai nên tính tình thay đổi.
Dễ giận và nóng tính vô cùng, hình như ngày nay giận anh không dưới mười lần.1
Đứng dậy, từ từ đi lại giường nằm xuống.
Anh cũng nằm nghiêng theo cô, bàn tay to lớn ấm áp bao bọc cô vào lòng ngực mình.
- Hôm nay chúng ta nghỉ ngơi sớm, ngày mai em cho anh đi làm nha? Anh chỉ lên một chút rồi về, được không vợ?1
Trả lời với anh là sự im lặng của cô.
Thiệu Viễn trong lòng có chút tự trách vì cô đang mang thai, bận tâm lo lắng suy nghĩ nhiều quá không tốt.
Ngồi dậy, anh đưa mắt tìm điện thoại.
Nhìn thấy nó nằm ở bàn trang điểm, anh vội bước xuống giường.
Châu Lạc Thanh nghĩ anh giận ngược lại mình, ngốc đầu nhìn theo từng hành động, cử chỉ của anh.1
Nhưng không, Mặc Thiệu Viễn nào dám giận.
Anh lướt lướt điện thoại, sau đó áp vào bên tai.
- Em đây!
- [ Chuyện gì? ]
Là giọng nói của Nghiêm Vũ Chấn, Lạc Thanh nhíu mày, trong lòng không hiểu anh gọi để làm gì.1
- Anh giúp em thêm một tuần nữa được không? Vợ em đang mang thai, em cũng thấy hơi mệt...!khụ khụ...!được không anh?1
Mặc Thiệu Viễn giả vờ ho mấy hơi cho Nghiêm Vũ Chấn mềm lòng rộng lượng giúp mình.
Tuy có chút tội, nhưng mà vợ anh giận thì biết làm sao.1
Đành làm người em khốn nạn vậy!1
- [ Đến bệnh viện khám không? Anh qua.]1
Nghiêm Vũ Chấn bên này sốt sắng cả lên, trước mắt anh là đống văn kiện đang chồng chất lên nhau.
Mấy hôm nay anh bận tối mắt tối mũi, không ăn không uống, chạy qua chạy lại từ tập đoàn này đến tập đoàn kia và đến bệnh viện.
Hầu như anh toàn tạm nghỉ ngơi trên xe, chưa về Nghiêm gia một lần từ ngày Mặc Thiệu Viễn bị tai nạn.1
- Không, không...!vợ em chăm là được rồi.
Anh giúp em nhé?1
- [ Được rồi, khi nào khỏe hẳn rồi đi làm.
Ngày mai anh bảo Trương Hạo đến đưa văn kiện cho em ký.
]
- Cảm ơn anh, vậy nhé.!
- [ Ừm ]
Cúp máy, Mặc Thiệu Viễn nhướn mày, mỉm cười với Châu Lạc Thanh.
Sau đó chạy tọt lên giường ôm cô hôn hít, mặc kệ cô có hết giận hay không.1
Châu Lạc Thanh yếu lòng bị anh dụ dỗ, phút chốc đã quàng tay lên cổ anh hôn đáp lại từng chút.
Mấy hôm ở trong bệnh viện, muốn hôn mà sợ bị bắt gặp, không được thoải mái như bây giờ.1
- Hết giận rồi chứ?
- Tạm tha cho anh.1
Châu Lạc Thanh liếc xéo, đưa tay lau nước bọt dính trên miệng.
Mặc Thiệu Viễn liền nhăn mặt không hài lòng, hôn thắm thiết và liếm vào hai bên gò má, trán, cầm, làm nó dính nước bọt của anh.1
- Anh ở dơ!
- Anh giúp em dưỡng da.1
- Bỏ ra, em muốn đi rửa mặt.
- Không rửa, không cho rửa.
Tay chân của Mặc Thiệu Viễn quấn chặt Châu Lạc Thanh.
Bàn tay theo thói quen mò vào trong áo, tìm nơi đầy đặn, vung tròn, mềm mại giở trò.
- Em đang mang thai đó...
- Bác sĩ có nói là không được đâu, nhưng anh sẽ nhịn đến khi bảo bối được ba tháng.
Lúc đó cho an toàn, còn bây giờ anh chỉ sờ thôi.1
Giọng nói của Mặc Thiệu Viễn có chút buồn bã.
Sáu năm kiềm chế làm người anh em của anh suýt hỏng.
Nếu không phải vì bà nội Mặc mong sớm có cháu, anh cũng không để Lạc Thanh mang thai bây giờ.
Chưa bù đắp được gì mà anh lại phải tiếp tục nhịn nữa, quá bất công mà!1
- Anh muốn có mấy đứa con?1
Châu Lạc Thanh hào hứng hỏi.
Cô thấy người ta mang thai rất cực vì bị nghén, còn cô thì không nghén gì cả.
Nếu Mặc Thiệu Viễn muốn có bốn, năm đứa con thì cô cũng sinh.
Cô muốn nhà đông con để bù đắp cho tuổi thơ vắng vẻ của mình.1
- Một đứa được rồi!1
Khuôn mặt của Lạc Thanh cứng ngắt, lấy cái bàn tay đang làm loạn ở ngực cô quăng ra.
Trừng mắt cảnh cáo.1
- Ờ, anh thấy hai đứa cũng được...1
- Bốn đứa!1
Cái gì?1
Bốn đứa?
Mặc Thiệu Viễn anh đâu cần nhiều con như vậy?
Nhưng mà thôi đi, cô muốn nói gì kệ cô, cãi chi cho mệt cuối cùng anh cũng thua.
Điều quan trọng là sinh hay không phụ thuộc ở anh, cô không tự quyết được.1.