Cánh cửa phòng ngủ được Châu Lạc Thanh mở ra, hai dòng lệ tuôn trào, cô cắn chặt môi để ngăn tiếng khóc thê lương của mình phát ra trong căn phòng vốn dĩ rất hạnh phúc khi trước.
Mùi hương của Mặc Thiệu Viễn còn nồng đượm trong căn phòng, vật dụng, quần áo, ảnh cưới...!tất cả vẫn còn nằm nguyên vẹn ở đây chỉ có anh là đâu mất rồi.1
Châu Lạc Thanh bước tới bàn làm việc, sờ vào chiếc ghế da, máy tính, văn kiện, cây bút...!mà nhớ lại vóc dáng uy nghiêm, tập trung của anh khi làm việc.
Đi lại mở tủ quần áo, bao nhiêu kỷ niệm như thước phim tái hiện lại trong đầu.
Vào mỗi buổi tối, cô sẽ đứng ủi quần áo chuẩn bị cho anh ngày mai đi làm, anh thường hay ôm cô từ phía sau chọc ghẹo.
Dần dần nó cũng đã thành thói quen, nhưng hiện tại cô ủi cho ai mặc bây giờ?
Lướt đến tủ để đồng hồ.
Mặc Thiệu Viễn rất thích sưu tầm vì thế đồng hồ của anh rất nhiều, toàn là những thương hiệu nổi tiếng đắt đỏ.
Nhìn tới hình cưới trên tường, Châu Lạc Thanh nấc nghẹn trong cổ họng.
Trái tim cô đau đến mức đã tê dại.
Cả hai chỉ vừa sum họp, hạnh phúc đây thôi, vậy mà bây giờ âm dương ly biệt.
Cô phải làm sao mới có thể vượt qua biến cố kinh khủng này đây?
Nằm dài xuống giường, tay Châu Lạc Thanh đặt ngay ở bụng.
Nếu không phải bé con xuất hiện, khi Mặc Đình Kiên và Lý Tư Khiết trả giá cô đã đi tìm anh để vợ chồng đoàn tụ.
Mất anh rồi, cô không còn thiết tha gì để sống nữa!
- Cục cưng à, đừng giận ba nhé, ba cũng không muốn xa mẹ con mình đâu...!hức...1
- Con à, sau này mẹ con mình nương tựa với nhau sống nhé...Mẹ sẽ cố gắng không để con thiệt thòi, mẹ tin trên trời ba vẫn dõi theo hai mẹ con mình...
Trương Hạo và Đường Uy đứng bên ngoài cửa phòng to nhỏ, xì xầm với nhau.
Cũng có chút lo lắng vì đã hơn một giờ đồng hồ rồi mà Châu Lạc Thanh vẫn chưa ra.
- Có khi nào Mặc phu nhân nghĩ quẩn không?
- Chắc không đâu!
- Tội nghiệp Mặc thiếu...!Ngôn Tình Trọng Sinh
Đường Uy thở dài buồn bã.
*Reng reng
Điện thoại của Trương Hạo reo lên, anh vội vàng lấy ra xem thì thấy thiếu gia của anh Nghiêm Vũ Chấn gọi đến.
- Tôi nghe đây tổng giám đốc, tôi và Đường Uy bảo vệ Mặc phu nhân rất tốt nên ngài không cần lo lắng...
- [ Cậu nói nhiều quá! ]
Ha...
Đường Uy đứng bên cạnh phụt cười vui vẻ.
Nếu một ngày đẹp trời nào đó Trương Hạo bị đuổi việc, không phải vì cậu ta thiếu năng lực mà do cậu ta nói quá nhiều.
Và Nghiêm Vũ Chấn dĩ nhiên không thích điều đó.1
- Tổng giám đốc, ngài có gì căn dặn?
Trương Hạo lườm ngút Đường Uy, xụ mặt giọng nói ỉu xìu.
- [ Mau đưa Lạc Thanh đến bệnh viện ]
- Mặc thiếu tỉnh rồi ạ? May quá, may quá...
Tút...!tút...!tút
- Haha...!lần này cậu bị đuổi việc chắc rồi.
Hừ...
Trương Hạo gầm gù với Đường Uy, quay qua gõ cửa phòng ngủ.
Cộc cộc
* Cạch
- Hai anh về đi, tôi sẽ ở lại đây, cảm ơn!
Châu Lạc Thanh mặt mày ủ rủ thê lương, nước mắt vẫn còn tèm lem trên mặt, khuôn mặt đỏ bừng vì khóc quá nhiều.
- Nghiêm tổng muốn chúng tôi đưa cô đến bệnh viện.
Mặc phu nhân, sẽ có tin tốt cho cô!
Trương Hạo nghiêm túc nhìn Lạc Thanh.
Cô đưa ánh mắt nghi ngờ, khó hiểu nhìn cả hai.
- Có chuyện gì sao?
- Không, chỉ là vấn đề nhỏ thôi!
Đường Uy nhanh nhẹn lên tiếng khi Trương Hạo định nói ra sự thật.
Lòng của Châu Lạc Thanh quặn thắt lên, thôi thúc cô nhanh đến đó.
- Đi thôi.
- ---------------
Đến bệnh viện của Nghiêm gia, Nghiêm Hi và bà Nghiêm đã đứng trước cổng đón Châu Lạc Thanh và dìu cô xuống xe.
Quả thật bà Nghiêm quá tốt, quan tâm cô chẳng khác nào con gái ruột.
Bà còn muốn cô đến Nghiêm gia để bà chăm sóc lúc cô mang thai, nhưng cô từ chối vì đã có ông Châu.
- Mợ, chị, con mới đến.
Có chuyện gì sao ạ?
Vừa bước xuống xe Lạc Thanh đã gấp gáp hỏi.
Đôi mắt sưng húp, khuôn mặt xanh xao yếu ớt.
Trong lòng lo lắng, nhộn nhịp...!khó tả thành lời.1
- Đi theo mợ.
Bà Nghiêm nắm tay cô bước đi.
Bước tới phòng chăm sóc đặc biệt.
Ông bà ngoại Nghiêm, ông Nghiêm, Nghiêm Vũ Chấn ngồi ở dãy ghế ngoài hành lang.
Lạc Thanh cau mày khó hiểu nhìn mọi người, nhưng vẫn lễ phép cúi đầu.
- Ông, bà, cậu, cháu mới tới.
Mọi người sao lại ở đây ạ...?
- Lạc Thanh, cháu phải bình tĩnh!
Bà ngoại Nghiêm đứng dậy bước tới nắm lấy tay cô, đôi mắt nóng bừng đỏ hoe lên tiếng:
- Thiệu Viễn vẫn chưa mất như cháu đã nghĩ.
Hôm đó cậu cháu và Vũ Chấn đã đưa Thiệu Viễn đến bệnh viện của Nghiêm gia để đánh lạc hướng của những kẻ thâm độc.
Vì tình hình của Thiệu Viễn mấy ngày nay không tốt, như ngàn cân treo sợi tóc nên mọi người không nói với cháu.
Hôm nay Thiệu Viễn đã qua cơn nguy kịch...hự...
Bà ngoại Nghiêm không kiềm được xúc động mà bật khóc.
Dù hai ông bà đã già, sức khỏe đang yếu dần nhưng mấy hôm nay luôn túc trực ở đây không dám về nhà.
Vì bác sĩ nói rằng, anh có thể ra đi bất cứ lúc nào.
Nhưng vào tối qua, Nghiêm Vũ Chấn xin bác sĩ đi vào nhìn anh.
Lúc đó Vũ Chấn có nói rằng Lạc Thanh đang mang thai, ngay sau đó tình hình của anh liền có chuyển biến theo chiều hướng tốt lên.
- Bà nói thật ạ...? Mọi người không lừa cháu chứ? Thiệu Viễn vẫn còn sống...?
Lạc Thanh cả người chấn động, bên tai ù ù, đầu óc quay vòng, run run không thể đứng vững.
Nước mắt vui mừng không ngừng rơi xuống, lắp bắp hỏi lại dừng như không tin đây là sự thật.
Tối hôm đó, khi hai chiếc xe va chạm mạnh văng ra xa thì cánh cửa xe phía anh cũng văng ra.
Dừng như anh đoán được chiếc xe sẽ phát nổ, lúc đó anh đã phóng ra khỏi dùng sức chạy thật nhanh và Vương Vũ cũng vậy.
Chỉ thương tiếc cho tài xế số mạng ngắn ngủi nên đã không qua khỏi, nhưng đã bù đắp bằng một tang lễ uy nghi ở Mặc gia.
Nhưng vì lực sát thương của quả lựu đạn quá lớn, cộng thêm bên kia ra tay quá nhanh, anh đã cố gắng nhưng vẫn không thoát khỏi, cũng may bây giờ đã qua cơn nguy hiểm.
Vương Vũ thì may mắn hơn anh, sáng nay đã có thể tỉnh lại nhưng vẫn còn rất yếu.
Chính Vương Vũ đã đưa bằng chứng Mặc Đình Kiên liên quan đến vụ buôn bán ma túy cho cảnh sát, mà lâu nay Mặc Thiệu Viễn đã bảo anh âm thầm điều tra..