Mặc Tổng Cưng Chiều Vợ Yêu

Chương 16: 16: Dựa Vào Thực Lực Của Mình Để Ôm Bắp Chân





Lâm Tịnh không biết mình có được phép đưa bà Mặc đến công ty hay không, nhưng ông ấy cưng chiều bà ấy như vậy chắc hẳn là không có vấn đề gì.
Khi chiếc xe chở bọn họ dừng lại ở dưới tập đoàn Mặc thị, Giang Yên Nhiên liền ngay lập tức ngước đầu trông lên độ cao chót vót của toà nhà bọc kính, phản trên đó màu trời xanh đẹp lung linh đến mê muội.
Lâm Tịnh nắm tay Giang Yên Nhiên kéo vào bên trong, vừa nói:"Sắp đến nơi rồi.

Có lẽ ông Mặc đang ở phía trên kia"
Cô vừa vui vẻ vừa ngoan ngoãn theo Lâm Tịnh đi vào trong.

Cả hai đứng trước quầy lễ tân và tất nhiên người nói sẽ là Lâm Tịnh:"Tôi muốn gặp Mặc tổng"
Lễ tân cúi đầu chào nhẹ sau đó hỏi lại:"Hai vị tiểu thư có hẹn trước không ạ?"
Là vợ thì có cần phải hẹn trước hay không? Lâm Tịnh tự hỏi, sau cùng cô nói:"Không có, nói lại với Mặc tổng là có Mặc phu nhân đến gặp"
Lễ tân nhướn mày chần chừ chưa bấm nút gọi.


Cô ta biết giờ này sếp của bọn họ đang có một cuộc họp quan trọng, và nếu như làm phiền anh vào lúc này chắc chắn sẽ không hay.
Cô ta liếc nhìn Lâm Tịnh cùng Giang Yên Nhiên một lượt.

Mặc tổng nhà họ còn độc thân, lấy đâu ra một Mặc phu nhân, nói dối! Suy cho cùng vẫn lại là những người muốn nhân cơ hội đến quấy rối.
Lâm Tịnh rất kiên nhẫn chờ mà lễ tân cũng chần chừ chưa dám thất lễ, lúc này đột nhiên có giọng nói truyền đến:"Có chuyện gì vậy?"
Nghe thấy giọng nói đó, Lâm Tịnh vô thức xiết chặt tay Giang Yên Nhiên kéo ra sau như muốn che chắn cho cô, ánh mắt Lâm Tịnh dõi theo Lưu Khả Hân đang đi tới.
Lễ tân ngay lập tức cúi đầu vội vã giải thích:"Giám đốc Lưu, có cô gái này tự xưng là Mặc phu nhân, nói rằng muốn gặp Mặc tổng"
Lưu Khả Hân hơi nhướn mày nhìn qua Lâm Tịnh suýt thì bật cười:"Lâm Tịnh, đã lâu không gặp.

Lần trước ôm đủ bắp chân Tề thiếu gia chưa đủ, lần này còn muốn trở về ôm bắp chân Mặc tổng? Cô đúng là tự tin quá"
Lâm Tịnh quen Tề Phong một thời gian không tính là ngắn, vì vậy nên đối với Mặc Tử Hàng cũng coi là có chút thân quen.

Cô thường cùng Tề Phong lui đến Mặc thị nên cũng biết được không ít.
Lưu Khả Hân này đối với Lâm Tịnh thật ra có chút ấn tượng.

Cô ta thích Tề Phong sau đó còn năm lần bảy lượt tiếp cận anh ấy dù cô vẫn luôn bên cạnh.

Nói ra thì cả hai đều không ưa gì nhau, nhưng Lâm Tịnh trước là người hiền lành luôn không để bụng, bây giờ gặp lại là người điềm tĩnh, càng làm cho Lưu Khả Hân cố ý làm tới.
Mặc dù vậy, cô là điềm tĩnh chứ không phải là dạng người thích đứng yên để người khác bắt nạt, Lâm Tịnh vãn giữ chặt tay Giang Yên Nhiên, thẳng thừng nói với Lưu Khả Han:"Tốt nhất là cô nên ngậm cái miệng lại.

Tôi ôm bắp chân của ai cũng đều là dựa vào thực lực của tôi, có giỏi thì cô cũng dùng thực lực của mình để ôm bắp chân Tề Phong đi?"
Đầu Lâm Khả Hân bốc khói, đối diện với Lâm Tịnh sau bao nhiêu năm không ngờ là lợi hại hơn nhiều.

Cô ta nhanh chóng lấy lại bình tĩnh:"Không cần cô phải khen khéo tôi đâu, chẳng phải bây giờ Tề Phong cũng ở bên cạnh tôi rồi à?" Lâm Khả Han cố tình nhấn mạnh.
Lời mà cô ta vừa nói ngay lập tức khiến Lâm Tịnh hơi sững đi, cô cau mày, chẳng lẽ lời Lâm Khả Haan kia là thật? Lâm Tịnh thầm lắc đầu, không, không đời nào gu của Tề Phong lại mặn như vậy.
Lâm Tịnh hơi giật mình vì bị ai đó kéo tay, Giang Yên Nhiên hai đôi mắt tròn xoe long lanh nói:"Tịnh Tịnh, Nhiên đi gặp chồng được rồi chứ?"
Lâm Tịnh còn chưa kịp trả lời, có người đã nói chen ngang:"Chậc, cô nghĩ cô đưa đại một người đến để vờ làm Mặc phu nhân thì có thể qua mắt được ai? Du học ba năm, tưởng thế nào, hoá ra cũng chỉ là một con ngốc à? Lại còn đem theo đồng loại đến đây.

Nghĩ đây là nơi nào mà muốn làm loạn hả?"
Cô ta vừa nói dứt câu đột nhiên bị ai đó đẩy ngã, chiếc giày cao chót vót của cô ta không thể giữ thăng bằng mà loạng choạng ngã xuống đất, lại thêm chiếc báy ôm body lờ mờ nghe thấy tiếng rácn toạc, cô ta hoàng hồn trông người vừa đẩy mình, điên đến mức thét không ra hơi..
Lâm Tịnh không ngờ đến rằng Giang Yên Nhiên lại xông ra đẩy ngã Lưu Khả Hân, Giang Yên Nhiên vẻ mặt đẩy mộng bức quay lại nắm lấy tay Lâm Tịnh:"Tịnh Tịnh, tại sao cô gái này lại nói nhiều như vậy, chẳng phải là đang cản đường không cho Nhiên gặp chồng hay sao?"
Lâm Tịnh trước nay vốn là người không để bụng nhưng đột nhiên hôm nay nghe Giang Yên Nhiên nói vậy cô lại gật đầu:"Ừ, có phải cô ta làm tốn thời gian của phu nhân lên gặp Mặc tổng rồi không?"
Giang Yên Nhiên gật đầu, ngay khi Lưu Khả Hân định đứng dậy cho cô một bài học thì lại bị Giang Yên Nhiên dẫm mạnh vào gấu váy ngã ngược lại ra đằng sau, cô ta không nhịn được hét lên:"Mẹ kiếp, mày bị điên à! Mau buông chân ra"
Ngược lại Giang Yên Nhiên càng giẫm mạnh hơn, quay đầu, ánh mắt kiên định nhìn Lâm Tịnh, nhưng vẻ mặt không thể nghiêm túc:"Tịnh Tịnh, hồ ly tinh này bắt nạt chị đúng không? Nhiên đánh nó báo thù cho Tịnh Tịnh"
Lâm Tịnh không nhịn được phì cười, cô gái này trong lúc không ổn định vẫn muốn bảo vệ người khác.

Lâm Tịnh có thể vừa nhìn liền hiểu, trước kia Giang Yên Nhiên là một cô gái tốt như thế nào.
Bây giờ chỉ cần là người mà Giang Yên Nhiên coi trọng, cô sẽ bất chấp bảo vệ người đó đến cùng.
Lâm Tịnh định gọi người đến lôi hai người này ra nhưng ánh mắt vô tình trông thấy có người đang đi đến, liền bày ra bộ mặt uỷ khuất:"Lâm Tịnh, chẳng phải cô cũng đã không cần đến Tề Phong rồi sao? Bây giờ tôi muốn tiếp cận anh ấy, cô liền sai người bày trò với tôi, rốt cuộc tôi phải làm thế nào cho cô vừa lòng"

Lâm Tịnh một bộ mặt sững sờ, đột nhiên cô ta nói vậy cô rốt cuộc không hiểu người đàn bà này đang nói nhảm cái gì.
Thế rồi tiếng bước chân vọng đến làm Lâm Tịnh bất chợt ngoảnh ra sau, mắt liền đụng phải ánh mắt vô cảm đó của Tề Phong.
Anh chỉ hơi khựng lại liếc nhìn cô, trong mắt sượt qua một tia bất ngờ rồi lại mau chóng thu lại mà không để cho ai phát giác.

Lúc đó Lâm Tịnh mới đột ngột không cẩn thận mà thốt lên một câu:"Tề Phong"
Anh không trả lời cô mà cố tình đi thẳng đến chỗ Lưu Khả Hân.

Sau khi nhìn thấy Giang Yên Nhiên dẫm lên gấu váy cô ta mới nhẹ giọng nói:"Bà Mặc, đây là người của tôi nên mong cô buông tay một chút"
Giang Yên Nhiên cáu gắt:"Dựa vào cái gì chứ! Hồ ly này bắt nạt Tịnh Tịnh nhà tôi"
Lưu Khả Hân nhìn Giang Yên Nhiên nghiễn mạnh răng, thật muốn đứng dậy cho cô ta một bạt tai nhưng Tề Phong lại đang có mặt ở đây…
Khoan! Cô ta vừa nhận ra Tề Phong nói gì đó, Bà Mặc? Ai cơ?.