Mạc Tầm Ca

Chương 5: Mong Muốn Và Kiếm Tìm






Mạc Lam cảm thấy duyên phận là một điều kỳ diệu.

Cô tham gia diễn đàn sáng tác truyện Nốt Lặng này hoàn toàn là ngẫu nhiên và tình cờ, chẳng sắp đặt hay tính toán kế hoạch trước, chỉ thấy lúc đó muốn viết chút gì đó để lại cho bản thân, và thế là cô viết thôi.

Thời gian gia nhập Nốt Lặng chưa được bao lâu, các tác phẩm sáng tác của cô cũng không nhiều, đa phần là đoản văn, chỉ có một tác phẩm thể loại huyền ảo đầu tay là "Nhất Niệm Hạnh Phúc", nhưng đó là thời gian cô cảm thấy mình như tìm được nơi chôn nhau cắt rốn của mình, cảm giác như cá được đưa vào trong nước, tha hồ tung tăng quẫy đuôi bơi lặn.

Có thể nhiều người sẽ cho rằng Mạc Lam làm điều này là vô cùng thiếu suy nghĩ và nông cạn, thậm chí là có chút mơ mộng không thiết thực tế, nhưng đây là lần đầu tiên mà Mạc Lam cô có thể dõng dạc mà tuyên bố với thế giới rằng: "Đây là người tình không bao giờ cưới của Mạc Lam!"
Trước khi người đó xuất hiện, Mạc Lam cứ tưởng rằng mình sẽ tiếp tục lạnh nhạt, bất cần với mọi thứ xung quanh, chỉ chuyên tâm một mình sáng tác truyện, chăm chỉ viết truyện, cặm cụi tải truyện lên, và theo dõi lượt xem từng ngày như để trả công xứng đáng cho những chuỗi ngày đánh máy vất vả, nhọc công suy nghĩ, nhào nặn ra "đứa con tinh thần" của mình.
Và rồi người đó xuất hiện, cũng ngẫu nhiên và bất chợt, trầm lặng nhưng với một cách nào đó lại đồng điệu đến lạ thường.


Anh ấy rất khác những người xung quanh, Mạc Lam nghĩ.
Undo Blue: Đây là rong ruổi lang thang tìm kiếm điều gì?
Mr.

Search: Tìm lại cái mà tôi đã để lạc mất!
Undo Blue: Cái gì là cái đã lạc mất của Search?
Mr.

Search: Là cái mà tôi mong muốn tìm!
Undo Blue: ..

Đây cũng được tính là một câu trả lời?
Mr.

Search: Rồi một ngày nào đó Blue sẽ hiểu!
Cô và anh bắt đầu từ những câu chuyện rất bình dị, đời thường.


Có thể nói, ngoài cái tên và những gì thể hiện trên những dòng chat, hài hước dí dỏm hay ung dung dịu dàng nhẹ nhàng như mặt hồ cuối thu, cô phải tự mình dùng trí tưởng tượng của mình mặc sức chắp bút tô vẽ lên bức tranh chân dung của một người lạ, linh tính mách bảo cho cô biết người này sẽ trở thành một người cực kỳ quan trọng trong trong cuộc đời của mình.
Mr.

Search này ngoài đời sẽ là thấp cao mập ốm, còn độc thân hay vợ con đề huề, hiền lành lương thiện hay lòng lang dạ sói, sống lành mạnh lạc quan hay nhốt mình u uất đầy những thói hư tật xấu của người đời..

nỗi tò mò cứ lớn dần trong tâm trí Mạc Lam, vì sau mỗi lần trao đổi là mỗi lần cô lại cập nhật được những thông tin mới từ anh ấy, những gì trước đó cô đã suy đoán, phác họa về anh lại phải xóa đi và xây lại bằng một suy đoán khác, một nét phác họa mới với một thông tin mới tương ứng.

Đây là lần đầu tiên, ngoài "người tình không bao giờ cưới" của mình, Mạc Lam cảm thấy thật ngạc nhiên rằng mình có thể dành một sự quan tâm vượt mức như thế đối với một người nào đó, hơn nữa lại còn là một người khác phái - dựa trên giả thiết đối phương không cố tình che dấu sự thật về giới tính của mình.
Undo Blue: Search ngoài đời là người thế nào nhỉ? Tôi thật sự muốn biết!Mạc Lam chẳng có ý gì khác, chẳng qua muốn biết mặt người mà mình nói chuyện bấy lâu sẽ như thế nào, chỉ đơn giản là như vậy thôi.
Mr.

Search: Gặp nhau trên mạng là một cái duyên, mỗi người nên giữ lại cho mình một cái gì đó cho riêng mình, có quan trọng không ngoài đời thực của tôi sẽ ra sao? Hiện nay người làm bạn với Blue là tôi đây mà!Thật ra tôi đây cũng tò mò muốn biết Blue là một cô gái như thế nào, Blue ạ! Câu cuối cùng Dương Tầm không gõ tiếp ra mà chỉ để ở trong lòng, anh cũng thấp thỏm không biết như thế mình có quá đường đột hay không.
Dương Tầm cũng rất ngạc nhiên với hành động thất thường của mình.

Bình thường, khi gặp phải những người xin gặp mặt, hay tò mò muốn biết những chuyện liên quan đến đời tư, là anh sẽ rất dị ứng, không những từ chối thẳng, mà còn cho đối phương vào danh sách blacklist của anh.

Vậy mà lúc này đây, anh lại tìm cách giải thích, và sợ đối phương hiểu lầm đánh đồng mình với những người giấu diếm làm những chuyện mờ ám xảo trá kia.
Dương Tầm đợi mười lăm phút rồi mà không thấy đối phương trả lời, anh bắt đầu sốt ruột, bèn chủ động hỏi trước: Blue thật sự muốn xem hình người thật của tôi sao?Hỏi xong, tâm trạng thổn thức, chờ đợi câu trả lời.

Đầu bên kia, Mạc Lam sau khi mở cửa đi gửi túi rác cho nhân viên vệ sinh, liền chạy vào, ngồi lại trước laptop, nhìn thấy câu hỏi của Dương Tầm, cô phì cười vội gõ câu trả lời: Không có gì đâu Search, nếu Search cảm thấy không thoải mái, thì cứ giữ riêng cho mình, tôi cũng chỉ hỏi bâng quơ vậy thôi, Search đừng để ý!
"À! Là vậy sao?" Dương Tầm gõ xong, nét mặt hơi thất vọng, không biết là vì do đối phương không quan tâm, hay là do bản thân hắn thật ra cũng muốn đối phương biết đến con người thật của mình.
Và như để đánh lảng đi đề tài không mấy vui vẻ này, Dương Tầm nói sang một chuyện khác: Truyện của Blue có suy nghĩ rất hay, rất sáng tạo, nếu sau này tôi có cơ hội chọn một bộ truyện để làm phim, tôi sẽ không ngần ngại mà chọn truyện của Blue để chuyển thể.

Tôi nghĩ lúc đó truyện của Blue sẽ được chào đón!
"Nếu vậy thì lúc đó nữ chính bộ phim phải là tác giả đây, vì chỉ có vậy mới không có cảm giác" giao trứng cho ác ", bất kỳ ai khác đều không thể làm nữ chính của Blue ngoại trừ Blue!"
Sau một phen tự luyến về mình, Mạc Lam không quên gửi thêm một biểu tượng cười sảng khoái vì hành động lúc này của mình.
Dương Tầm nở nụ cười nhẹ nhàng không những không thấy gì, ngược lại còn tỏ vẻ hoàn toàn tán thành: Đúng, tôi cũng nghĩ vậy, chỉ có người viết ra tác phẩm thì mới hiểu hết những suy nghĩ của nhân vật do mình tạo ra.Khi gõ xong, bản thân Dương Tầm cũng cảm thấy vui vẻ.
Mạc Lam bên kia bật cười thành tiếng, Thật bái phục cái ông Search này, nói cứ y như thật!Rồi cô không quên gửi một biểu tượng giương cờ trắng đầu hàng.
Hai khung trời, hai cảnh tượng khác nhau, nhưng ít ra, trái tim, là đồng điệu.
Mỗi người trong chúng ta sẽ có một cái mong muốn, một cái kiếm tìm, có thể cái kiếm tìm của ta, lại là mong muốn xóa bỏ của một người khác.

Tuy nhiên, không quan trọng, đó là quá trình mà bất kỳ ai trong chúng ta đều phải trải qua, cuộc sống của ta, chỉ có bước chân của ta mới được ta công nhận, là thênh thang bằng phẳng, hay chông chênh bấp bênh, cũng đều là những ký ức và hành trang đáng quý.
* * *.