Mặc Sinh

Chương 9




Đúng là Trượng Nhị hòa thượng mò không thấu đầu óc (*), Lý Kính đành phải bảo trì cự ly, tận lực né tránh một chút. Nhưng dù sao đem đầu chọi côn chọi cũng nhiều rồi, liền dốc can đảm nhỏ giọng hỏi: “Ta có nói không thích ngươi hồi nào?” Lời vừa ra khỏi miệng, Lý Kính lập tức phát giác mình sai rồi. Chưa kịp giải thích, Mặc Sinh phía đối diện đã cười sấn tới: “Vậy tức là, ngươi thích ta?”

(*)Trượng Nhị hòa thượng mạc bất trứ đầu não” = (nghĩa đen) sờ không tới được suy nghĩ của Trượng Nhị hòa thượng. Câu này xuất xứ từ một truyền thuyết cổ, về mê cung “Bát Quái” La Hán Đường ở chùa Tây Viên vùng Tô Châu. Lời đồn rằng mê cung La Hán Đường vừa mỹ lệ vừa kỳ diệu, được xây dựng bởi một vị hòa thượng thân hình rất cao lớn, mọi người không biết pháp danh của ngài nên gọi ngài là Trượng Nhị hòa thượng (hòa thượng cao hai trượng ^^). Trượng Nhị hòa thượng khi chỉ đạo xây dựng La Hán Đường thì không đưa ra bản vẽ cụ thể, nghĩ tới đâu chỉ cho công nhân làm tới đó, những người được tuyển vào xây dựng công trình đều mơ hồ về tính toán của Trượng Nhị hòa thượng, còn La Hán Đường sau khi hoàn thành kiến trúc vô cùng ảo diệu, càng khiến người xem choáng váng. Bởi vậy, mọi người đều nói ‘Sờ không tới suy nghĩ của Trượng Nhị hòa thượng’, về sau câu này được truyền miệng và nhiều khi được lược bớt còn sờ không được suy nghĩ, với ý nghĩa: mù mờ, không thể hiểu rõ sự việc. Chú giải lấy từ nhà Minh Du.

Mắt mày đều loan loan, hai má mơ hồ phủ phấn, khiến dung mạo càng thêm xuất sắc.

Lý Kính âm thầm than khổ. Nhưng tên đã lên dây, bát nước đã tát, làm sao còn đường cho hắn đổi ý, tùy tiện ỡm ờ ứng phó cho qua, tốt xấu cũng giải vây. Không ngờ trái lại thật sự dỗ Mặc Sinh vui vẻ, chuyện đi biệt viện liền dàn xếp thành công.

Đầu tiên tới nơi khác tạm trú, tự nhiên là kế hoãn binh của Lý Kính. Đợi hắn trở về vương phủ, khôi phục thân phận thiếu gia hống hách ngày xưa, có trăng sao gì không chiếm được, huống chi là thu phục một con yêu nghiệt nho nhỏ?

Lý Kính trong lòng khoái trá, cả người thay vẻ ủ dột bằng dung quang toả sáng. Tuy rằng thống hận Mặc Sinh, nhưng rối đã lên đài phải diễn xuất trọn vẹn mới có thể đổi lấy những tràng pháo tay rộn rã, hắn liền định thần lại, hảo hảo dụng tâm hầu hạ đối phương.

Một đường đồng hành, bất luận Lý Kính e ngại miệng đời cũng được, tâm có không cam cũng được, viện đủ mọi cớ, Mặc Sinh sao lại dễ dàng buông tha hắn.

Ban đêm ngủ chung, hai người tự nhiên không thể thiếu vận động mây mưa.

Nói có sách mách có chứng, nam nhân đích thực cầm thú.

Chỉ cần có thể giải quyết dục vọng, đối tượng là nam hay nữ tựa hồ đều không còn quan trọng. Hơn nữa vô luận nam nữ người súc, dương chi ngọc thể trước mắt chung quy là vưu vật, không hổ danh tộc mị hồ hưởng dương dương. Lý Kính ngày đêm giãy dụa, đính túi mắt to như cái đĩa, luôn cho rằng con hồ ly này cầu hoan khẳng định không mang hảo tâm, còn không phải do thèm thuồng bầu dương nguyên tinh túy của hắn. Một đêm vật lộn mấy lần, cứ tiếp tục như thế, không biết bao lâu nữa sẽ lỗ lã không còn gì. Nghĩ tới đây, Lý Kính càng cảm thấy thắt lưng ê ẩm.

Hắn quyết định bất luận thế nào cũng không thể buông thả như vậy, bèn nghiêm túc tính toán lại.

Mỗi lần lên giường, Lý Kính phải thi triển ngón nghề đa dạng, sửa cũ thành mới, dày vò Mặc Sinh thật lâu, thường thường trước khi hắn tiến nhập, đã khiến con hồ ly ngốc không biết hiểm ác kia sức cùng lực kiệt, chỉ còn khí lực có vào không có ra mà thôi. Bất quá, bản thân Lý Kính cũng chẳng khá hơn bao nhiêu. Nếu như dừng lại ngay lúc đó thì đương nhiên đạt được mục đích, đáng tiếc hắn là phường ăn chơi chính cống, thủy chung đánh chết cái nết không chừa, trước mắt còn bày dê con ngon miệng đợi làm thịt như vậy, sao có thể nhịn được không đi cắn hai miếng?

Vì vậy, cũng cắn hai miếng… Ôi… Đôi môi này, làn da này, còn cặp hồng châu nho nhỏ này… Còn có kia kia kia nữa…

Cắn tới cắn lui, hai miếng thành bốn miếng, bốn miếng thành tám miếng… Rốt cuộc, ăn sạch sẽ.

Vì vậy, bình minh hôm sau, Lý Kính tỉnh táo lại, trừng mắt nhìn Mặc Sinh ngủ say bên người, trong lòng hối hận không thôi, tiện thể phát thệ tuyệt không tái phạm.

Mẹ nó! Hôm nay bổn thiếu gia nhất định phải…

Nhật thăng nguyệt lạc, sớm đi tối về.

Trên đầu chữ sắc một thanh đao.

Đạo lý này, Lý Kính cuối cùng cũng minh bạch.

Nếu đã minh bạch, thì đành chấp nhận số phận.

Cứ thế qua vài ngày, rốt cuộc cũng tới biệt viện. Viện lạc vắng vẻ, nguyên là nhà riêng Lý Kính dành dưỡng kỹ nữ, sau bị cha hắn phát hiện cho một trận đòn, người cũng phát bạc giải tán, biệt viện từ đó hoang phế.

Cách đây cũng đã ba năm.

Lý Kính lần thứ hai bước vào, mắt thấy toàn cảnh tàn canh hoang mạn, đất đá cỏ dại, đã sớm mất đi vẻ tinh tế trang nhã thời chủ nhân vẫn còn. Hắn không khỏi cảm thán ngàn vạn, thế sự đổi thay, đương sơ niên thiếu thương tâm, thề rằng không bao giờ trở lại, cách vài năm, người khác dọn đến, vẫn là loại công dụng kia.

Bất quá lần trước là mối tình đầu cam nguyện làm thế, còn lần này nhưng mười phần tồn ác niệm.

Không chừng không đợi cha phát hiện tới cửa lo liệu, mình đã dẫn người tới thu thập rồi.

Bất quá, một nơi thế này, không biết Mặc Sinh ở có quen không, có cảm thấy mình khinh rẻ hắn, rồi lại rước lấy tai họa. Lý Kính hồi hộp bất an, quay đầu định bịa ra hai câu giải thích với Mặc Sinh, lại thấy người nọ hai mắt phát sáng chạy ào vào trong, nhìn trái nhìn phải, còn không ngừng tấm tắc kinh thán, bộ dáng hiếu kỳ hứng thú.

Lý Kính thờ ơ nhìn hắn nhà quê vào thành, đáy lòng liên miên cười nhạo. Vui đi vui đi, nhưng mà vui không được mấy ngày đâu! Khóe miệng hắn giật giật, suýt nữa giấu không được nội tâm đắc ý. Bỗng dưng một khuôn mặt phóng đại hiện ra dưới mi mắt: “Ngươi đang cười gì đó? Chuyện gì mà vui vậy?”

Lý Kính ôm ngực cười gượng: “Không có gì, chẳng qua là nghĩ cuối cùng cũng về đến nhà rồi.”

Mặc Sinh chợt cười rộ lên: “Ân. Nơi này tốt lắm, ta rất thích. Bất quá, ta mệt rồi, ngươi mau quét dọn phòng ốc, chúng ta nghỉ ngơi thôi.” Dứt lời, lôi Lý Kính đi tới phía trước. Tựa hồ sực nhớ đến điều gì đó, quay đầu nói: “Ngươi sau này đừng cười như thế nữa. Kỳ quái quá.”

Lý Kính tim đập kinh hoàng, như bị nhét vào đó mười mấy con thỏ rừng, vừa lơ là liền nhảy hai ba cái. Hắn bước nhanh về phòng, vùi đầu khổ công, cần lao thu dọn phòng ở. Cũng may nơi này tuy lâu ngày đóng bụi, nhưng không hiện vẻ cũ nát. Trong tủ đồ còn tìm được các vật như đệm chăn gối, bất quá mùi mốc nồng nặc, đại khái do đã lâu không dùng. Lý Kính được nuông chiều từ bé, mười ngón không dính nước mùa xuân, căn bản không biết xử lý thế nào. Hắn chân tay luống cuống, cách cửa sổ xa xa nhìn Mặc Sinh, đối phương đang đứng ngoài sân, tập trung tinh thần chống mắt nhìn một đóa hoa hồng. Sau đó, hái xuống, bứt từng cánh từng cánh một.

Lý Kính oán thầm không ngớt, con hồ ly này quả nhiên kỳ quặc, lần nào cũng không chịu để hoa yên ổn ở trên cành, cứ khăng khăng hái xuống ngược đời hoa.

Bất quá phải công nhận Mặc Sinh đích thực thanh lệ động lòng người, nhìn từ góc độ này, dương quang dào dạt rải xuống, phủ một lớp hoàng kim lên thân ảnh thon gầy yểu điệu kia, phàm vật khó bề sánh kịp.

Lý Kính có chút rung động, lát sau, nghĩ đến mình cư nhiên chỉ có thế đã bị mê hoặc, cực độ hết cách. Hắn trong lòng suy tính nửa ngày, cuối cùng khẳng định người này sẽ không biết làm việc lo sinh kế, hồ ly đều không đáng tin cậy. Chuyện quét tước khoan nói, lúc này mạo muội dọn vào ở, chung quy vẫn cần mua thêm vài thứ.

Thế nhưng, vấn đề là, hắn không có tiền.

Lý Kính nhíu mày trầm tư, bỗng nhiên linh quang chợt lóe, ha, không bằng nhân cơ hội này… Hắn lâng lâng đi ra khỏi phòng, nói với Mặc Sinh: “Mặc Sinh, ta phải về nhà lấy ít bạc, xong trở về ngay.” Dứt lời, xoay người thẳng tiến cửa viện. Cánh tay lại bị níu giữ, “Ta cũng muốn đi.”

Lý Kính nhẫn nại ôn tồn khuyên bảo: “Thế sao được, trước khi ta thưa gởi với cha mẹ, không thể mang theo ngươi hồi phủ a.”

“Ta đâu có nói theo ngươi hồi phủ.” Mặc Sinh vẻ mặt không cho là đúng, “Ta chỉ là muốn theo ngươi đi mua đồ.”

“Thế nhưng bây giờ ta tay không một xu làm sao mua?” Lý Kính hận không thể lập tức bóp chết con hồ ly trước mắt, đáng tiếc lực bất tòng tâm, chỉ có thể tiếp tục dụ dỗ, “Ngoan nào. Hay là, ta về phủ lấy tiền trở lại gọi ngươi đi chung?” Hư tình giả ý, thành khẩn quá độ. Lý Kính cảm thấy mấy ngày nay mình quả thực đã đem tinh túy của môn công phu tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục nằm gai nếm mật chịu nỗi nhục khố hạ… hết thảy lĩnh ngộ một lượt.

Ngày sau làm người, đã tới một cảnh giới hoàn toàn khác.

“Bạc? Ta có mà.” Mặc Sinh nhìn Lý Kính, cười tủm tỉm nói, thần sắc có chút tự đắc, “Ta có rất nhiều nữa là đằng khác. Ngươi muốn bao nhiêu?”

Lý Kính kinh ngạc: “Ngươi có bạc? Ở đâu ra?” Mấy ngày nay ở trọ ăn uống, toàn bộ dựa vào số tiền mình đem cầm mảnh ngọc bội tùy thân. Bất quá dùng đến hiện tại, cũng còn lại rất ít. Mặc Sinh chưa từng nói hắn mang theo bạc. Hơn nữa hai người thân mật khăng khít như vậy, mỗi ngày cởi áo tháo đai lưng đều đã thành nghi thức, đừng nói bạc, trên người hắn thực sự ngay cả túi tiền cũng không có.

“Ngươi chờ một chút.” Mặc Sinh thấy hắn không tin, không khỏi buồn bực, hai ba bước phốc đến bụi cỏ, tùy ý hái một nắm lá, sau đó sột soạt toàn bộ ném cho Lý Kính, “Đó! Cầm đi! Thiếu ta cho nữa.”

Lý Kính bị hắn lừa đến trợn mắt há mồm, tên ngốc này, tưởng ai cũng như mình đều sống trong rừng chắc… Dùng lá cây mua đồ, quả thực chưa nghe qua bao giờ, Lý Kính hai tay xòe ra, cười khổ nói: “Mặc Sinh, ngươi nghe ta nói, đây là lá cây, không phải — “

Lạch cạch mấy tiếng giòn tan từ dưới chân truyền đến, dọa Lý Kính giật mình. Hắn cúi đầu nhìn lại, nắm lá vừa rồi toàn bộ biến mất, trên mặt đất chất một đống bạc, loạn thất bát tao muốn chiếu mù mắt người. Lý Kính giống như đang nằm mơ, ngồi xuống, run run cầm lên một nén tâng tâng trong tay.

Lạnh lạnh nặng nặng, màu sắc đồng đều, phân lượng đủ xứng.

Hắn ngẩng đầu nhìn Mặc Sinh, lưỡi như bị thắt gút: “Ngươi, ngươi, ngươi…”

“Ta nói có là có.” Mặc Sinh gió xuân phất má, tiến lên túm cổ áo Lý Kính trực tiếp lôi ra cửa, “Đi mau! Mua đồ! Ta sắp đợi không được nữa!”