Mặc Sinh

Chương 26




Chuyện đào hôn nói thì đơn giản, đáng tiếc đối tượng phải trốn tránh là cha mẹ thế lực cường đại và quyền thần đương triều, Lý Kính thấm thía cảm giác đầu lớn như đấu. Ngân phiếu không dám dùng, khác gì giấy trắng. Vàng bạc trong nhà cũng không dám dùng, khác gì gạch vụn. Càng không cần nói đến đống ngọc bội châu bảo giá trị liên thành giấu đem theo. Vác được một đoạn đường, Lý Kính nghĩ kỹ lại, nhân đêm khuya thanh vắng, vứt hết xuống sông cho bớt nặng gánh trên vai. Vì vậy chỉ còn vài xâu tiền đồng, không biết có thể trang trải tới năm nào tháng nào. Còn có phật ngọc hắn đeo từ nhỏ, bởi vì tiểu hồ thích, hắn mới giữ lại, dùng tơ hồng xỏ thành dây đeo trên cổ nó.

Lý Kính mang theo tiểu hồ đi đường núi, tới đâu hay tới đó. Thứ nhất là tính toán tài lực của mình chỉ đủ mua gian nhà nhỏ hoặc ruộng vườn ở nơi thâm sơn cùng cốc sống qua ngày, thứ hai là tránh mạng lưới nhân thủ truy tìm hắn, thứ ba tự nhiên là vì tiểu hồ yêu thích cuộc sống tự tại ở núi rừng.

Sự thực chứng minh Lý Kính tuy là công tử ăn chơi điển hình, chung quy vẫn có đầu óc. Ngoại trừ mệt mỏi túng quẫn, bọn họ chưa từng gặp phải phiền phức chân chính nào. Mặc dù một đường màn trời chiếu đất, cũng may có Mặc Sinh bầu bạn, Lý Kính khổ đến đâu cũng thấy ngọt ngào.

Quá trình chạy nạn xem như phi thường thuận lợi. Không đến một tháng, bọn họ tới một sơn thôn lại cùng đường. Nhưng thôn dân chất phác, quanh năm không gặp người ngoài, đối đãi Lý Kính tự nhiên thập phần nhiệt tình, chẳng những không đòi tiền phòng, còn phân cho hắn chút đất canh tác. Sau đó, Lý Kính theo thôn dân đến trấn trên mua thêm đồ gia dụng, sinh hoạt miễn cưỡng ổn định.

Ngày tháng thôn dã không thể so với phong quang vương tử một tiếng hô trăm tiếng ứng, chuyện gì cũng có người lo sẵn. Nơi này ăn, mặc, ở, đi lại đều phải tự lực cánh sinh.

Lý Kính bắt đầu học săn thú trồng trọt vân vân, tiểu hồ tự nhiên một tấc cũng không rời theo hắn đi đông đi tây. Mặc dù khởi đầu gian nan trắc trở, Lý Kính vì nuôi hồ ly nhà mình, nhưng thật ra học rất nhanh. Đợi tay chân dày đặc vết chai, da dẻ cũng xuống sắc, liền chân chính không còn vất vả như ban đầu. Huống chi, cơm canh đạm bạc cũng không sao, hắn đã sớm không còn chấp nhất về phương diện này. Chỉ quan tâm Sinh nhi của hắn mỗi ngày được một lạng thịt là đủ.

Nếu có thể, dỗ nó ăn thêm một cọng rau một miếng dưa, vậy Lý Kính sẽ càng vui vẻ.

Những khi nhàn hạ, Lý Kính sẽ ôm tiểu hồ vào rừng dã ngoại du ngoạn, một người một hồ đuổi bắt nhau, chơi không biết chán.

Đương nhiên, chung sống lâu ngày, không phải không có lúc tranh cãi. Tỷ như tiểu hồ thích bắt cá, hễ nhìn thấy hồ ao vũng nước đọng gì cũng nhảy vào, hay vờn đến mình đầy bùn đất. Hiện trời đang rét đậm, kết quả của lông mao chưa kịp lau khô, thường là cảm mạo. Mắt thấy tiểu hồ sinh bệnh, Lý Kính đau lòng đến nguy. Bốc dược sắc thuốc, dày vò suốt mấy hôm mới khỏi hẳn. Chưa được nửa buổi, lại ướt sũng trở về. Lý Kính hạ quyết tâm cấm tiểu hồ xuống nước bắt cá. Nhưng tiểu hồ tuy mọi chuyện nghe theo hắn, đụng vấn đề này lại đặc biệt cố chấp. Cho nên mỗi lần dẫn phát mâu thuẫn, tiểu hồ luôn tùy tiện tìm một cái cây Lý Kính tuyệt đối không leo nổi, ngồi chót vót trên ngọn. Mặc Lý Kính ở bên dưới kêu trời kêu đất.

Sau đó, xét trình độ tức giận, mà quyết định kỳ hạn kháng nghị.

Lý Kính bó tay, hắn làm sao nỡ để bảo bối nhi của mình chịu đói chịu lạnh? Dần dần thỏa hiệp, chỉ là càng thêm trông chừng tiểu hồ, trong nhà luôn luôn đốt lò sưởi, nếu nó ướt sũng về nhà, liền nhanh chóng nghĩ cách lau khô. Mãi đến tháng ba đầu xuân, đất hoang nở đầy hoa đỏ hoa vàng, sở thích của tiểu hồ chuyển sang bắt bướm, lúc này hắn mới đỡ bận tâm.

Một ngày đẹp trời, Lý Kính như thường lệ dẫn tiểu hồ đến đồng cỏ bọn họ thường lui tới nô đùa. Biết tiểu hồ ham chơi, hắn kỹ lưỡng chuẩn bị chút thức ăn chín, dự định đợi khi đói bụng chia sẻ với tiểu hồ. Lý Kính ngồi một bên, si si ngốc ngốc nhìn tiểu hồ chạy nhảy bắt bướm, nước bọt thiếu chút nữa tưới ướt cỏ. Hắn không khỏi âm thầm đắc ý, Mặc Sinh nhà ta đúng là khả ái chết được. Cứ thế ngẩn ngơ cả buổi trời, bất giác đã hoàng hôn. Tiểu hồ chạy mệt, dựa vào Lý Kính nằm nghỉ. Lý Kính liền xé thịt thành từng miếng nhỏ đút cho nó, không được mấy miếng, tiểu hồ đã ngủ như chết.

Lý Kính cởi áo choàng của mình đắp lên người nó. Nương theo ánh tà dương trước mắt vàng óng ánh, chỉ cảm thấy gió núi mềm mại phất qua tai, mây chiều như say, bướm loạn ong bay, đặc biệt thư thái. Hắn ôm tiểu hồ vào lòng, cũng từ từ nhắm mắt ngủ.

Sở thiên vọng viễn, đông quân giải sầu.

Xuân đến xuân đi vô tung tích.

Rõ ràng yêu hận, bầu bạn hợp tan.

Đắm trong nhu hương tạm lánh đời.



Không biết qua bao lâu, Lý Kính tỉnh lại, mở mắt liền thấy bầu trời đầy sao mênh mông lấp lánh.

Phải về rồi.

Hắn cúi đầu nhìn tiểu hồ trong lòng, vẫn đang cuộn mình ngủ say. Lông tơ trắng thuần lay động theo gió, còn bám chút cỏ dại lá rụng. Lý Kính không nỡ đánh thức nó, nhẹ nhàng nhặt sạch tạp vật trên người tiểu hồ, lại nhẹ nhàng đứng lên, bế nó chuẩn bị về nhà, không ngờ mới ngẩng đầu, đã sững sờ tại chỗ.

Chỉ thấy cách đó không xa có một người. Y nghệ phiêu phiêu, thanh nhã đạm nhiên. Tuy rằng mặt mũi không rõ, nhưng sao trên trời dường như cũng thua xa đôi mắt sáng của hắn. Vĩnh viễn là dáng dấp cao ráo, phong hoa tuyệt đại kia. Nhưng là người mà cả đời này Lý Kính không muốn gặp nhất.

Tộc trưởng hồ tộc, Thượng Ỷ.

Lý Kính giành quát trước: “Ngươi đến đây làm gì?! Bọn ta với ngươi đã không còn liên quan gì nữa!” Âm điệu run run, hay cho khí thế miệng hùm gan thỏ.

“Xem ra, ngươi quả thật giữ lời, chiếu cố Sinh nhi rất tốt.” Thượng Ỷ thong thả bước tới, “Ta cũng không ngờ, ngươi thực sự nguyện ý vì nó từ bỏ tất cả.” Toàn thân hắn như phủ tầng tinh huy mong manh, như yêu lại tựa tiên.

Lý Kính thần kinh căng thẳng, lập tức thoái lui mấy bước, cảnh giác nhìn hắn.

“Ngươi không cần sợ, ta không phải tới giành Sinh nhi.” Thượng Ỷ không đi nữa, đứng yên nói, “Ta tới, chỉ để giúp ngươi.”

“Giúp ta?” Lý Kính vẻ mặt không tin, “Ta không cần ngươi giúp. Chúng tôi hiện đang rất ổn.”

Tầm mắt Thượng Ỷ dừng lại tại tiểu hồ trong lòng hắn, “Ta có thể giúp Sinh nhi khôi phục hình người.”

“Cái gì?!” Lý Kính nghe vậy xông lên trước hai bước, lại lùi về sau hai bước, hoài nghi hỏi, “Lần trước ngươi không phải đã nói…”

“Nội đan của Sinh nhi đích xác đã hủy, bất quá nội đan của nó vốn dĩ không phải đồ thật.” Thượng Ỷ mục quang trở nên xa xăm, thở dài, “Bởi vì nó không phải mị hồ trời sinh.”

Lý Kính nghe đến đầu úng thủy, “Không phải đồ thật? Chẳng lẽ là đồ giả?”

“Đích xác là giả.” Thượng Ỷ gật đầu, ánh mắt càng thêm mê ly, “Hơn nữa là do ta nghịch thiên tạo ra.”

“Mị hồ đến trăm tuổi cần tiến hành cái gọi là lễ thành người, tức là tìm một người về thân mật, nếu động phòng xong không chết ắt là gặp đúng người, lập tức ăn người đó, mới xem như thành lễ. Năm xưa ta xuống núi bắt đầu hành trình, gặp được một người bị rơi dưới vực, ta cứu hắn. Sau đó, chúng ta cá nước giao hảo, ta liền biết hắn không phải người ta muốn tìm. Theo lý hắn phải chết, không hiểu sao ma xui quỷ khiến, ta cư nhiên chia nửa nội đan cho hắn một mạng, còn mình rơi vào cảnh nguyên khí đại thương.”

“Ta dẫn hắn lên núi, ở phụ cận hồ hương, để tiện bề đến động băng trị thương, còn cho hắn tự do ra vào thắng địa này của hồ tộc, cùng ta tu luyện. Khi đó, mỗi ngày trôi qua đều như mơ, ta đặt tên động băng đó là Yến Lăng, chỉ vì hắn từng thề với ta vĩnh viễn không xa rời.”

Thượng Ỷ nói đến đây, khóe miệng câu lên một mạt giễu cợt, “Không xa rời? Hừ, lúc đó còn trẻ dại, đâu biết rằng lòng người dễ đổi. Hai năm bên nhau, hắn mượn cớ về quê thăm thân nhân, nói là nửa tháng sau quay lại, ta tin hắn. Kết quả hết chờ rồi đợi, ba năm hắn cũng không trở về.”

Thượng Ỷ chậm rãi kể, Lý Kính tuy không biết dụng ý của hắn, nhưng đã nghe ra chút manh mối.

Bội tình bạc nghĩa ư?

Quả nhiên, Thượng Ỷ cười nhạt, nói: “Bội tình bạc nghĩa.”

“Ta xuống núi tìm hắn nửa năm, thăm dò tứ xứ, chịu mọi khổ cực, cư nhiên cảnh còn người mất. Hắn đã cưới vợ sinh con.”

“Ta khẩn cầu hắn, quỳ trước mặt hắn, hắn lại nói nhân yêu thù đồ, căn bản không thể suốt đời bên ta, còn khuyên ta sớm ngày dẹp mộng. Nếu chỉ có vậy cũng không đáng nói, hắn dám tìm người hàng yêu, đánh ta trọng thương.” Thượng Ỷ thanh như mộng mị, lại khẽ thở dài, “Ta dưới cơn thịnh nộ hiện nguyên hình, giết cả nhà hắn chín mươi bốn nhân khẩu. Ăn thịt sống. Uống máu tươi.”

“Cho dù như thế, vẫn vô pháp hóa giải nỗi hận trong ta.”

Một chữ hận phiêu vào tai, rõ ràng ngữ điệu hòa hoãn, nhưng lại có một cỗ hàn ý vô danh trỗi lên trong lòng Lý Kính. Định nói những chuyện xưa năm cũ này liên quan gì tới ta, chưa kịp mở miệng, bỗng dưng hoa mắt, Thượng Ỷ đã lướt tới trước mặt.

Hắn vươn tay, thưởng thức phật ngọc trên cổ tiểu hồ, ôn nhu nói, “Cho nên, mới có Sinh nhi.”