Mặc Sinh

Chương 22




… Chàng có từng hối hận…

… Lưu Tô, ta thật lòng yêu hắn, huống chi nỗi khổ hắn phải chịu hôm nay đều do ta mà ra…

… Lưu Tô, nàng không hiểu, nếu lại mất đi hắn, ta cũng không thể sống một mình…

—–

Ám trần đưa hương, mắt say không thấy người.

Chốn nào rạng đông ve sầu gọi.

Nhạn bắc về tổ, diễm hồng xuân khắp vườn.

Thiên sầu bất giải phồn hoa ý.

Trống vắng tưởng niệm.

Ban ngày cuối thu, đình viện của Tiêu Dao Cư không huyên náo như đêm tối, chính là lúc thanh thanh tĩnh tĩnh.

Rẽ hai ba vòng, đường mòn khúc khuỷu, những cây phong trong Triều Hoàng các, nhẹ nhàng lá rơi, trải thảm đỏ dọc đường.

Lý Kính nằm trên ghế mềm bên cửa sổ, dùng chiếc lược ngà với hàng răng khít chải lông cho tiểu bạch hồ ngủ trên đùi hắn.

Tiểu hồ hơi cuộn mình, khuôn mặt toàn bộ giấu dưới móng vuốt.

Cái đuôi thỉnh thoảng phe phẩy mấy hồi.

Lý Kính cứ thế một lần lại một lần chải lông, không biết chán. Trong mắt đong đầy sủng ái.

“Nhìn chàng như vậy, người ngoài thấy còn dám không ngạc nhiên? Đây làm sao là một con hồ ly cho được, rõ ràng là tình nhân…” Bên cạnh một người thong thả thở dài, “Lý đại công tử đột ngột đổi tính, những nữ tử si tình ở thành Dương Châu này chắc sẽ khóc chết mất…”

Lý Kính cầm lấy tấm chăn len ở một bên, nhẹ nhàng phủ lên bạch hồ, ngẩng đầu cười nói: “Lưu Tô, nàng thừa biết ta đến đây chính vì tìm một nơi thanh tịnh tự tại, hà tất cứ mãi trêu chọc ta?”

Lưu Tô đứng lên, tiện tay từ ấm Tử Sa duyên dáng rót một tách trà thơm, bước sen khẽ khàng, “Oa, Vũ Tiền Long Tỉnh!” (*) Nhìn Lý Kính nhận tách giơ lên bên môi chăm chú thổi nguội, mới thở dài nói, “Chàng kén chọn thì thôi đi, thật không biết nuôi thế nào mà cả con hồ ly cũng kén chọn như vậy, không phải trà này không chịu uống…”

(*) Long Tỉnh trước mưa, chu trình chế biến diễn ra rất ngắn, chỉ trước Thanh minh hàng năm 10 ngày. Trong 10 ngày ngắn ngủi, những nhánh trà non trên đỉnh cây trà sẽ chỉ được hái bởi những người hái có kinh nghiệm, sau đó được chế biến rất đặc biệt.

“Được rồi, ta biết đã làm khó nàng,” Lý Kính lại thổi một hồi, cầm lấy thìa bạc, vớt từng mảnh từng mảnh bả trà bên trong ra, “Thế nhưng hắn quen uống nước suối trong rừng, thường ngày không thích nước giếng cho lắm, ta nghĩ hết cách mới tìm được một loại hắn miễn cưỡng chịu uống…” Đầu mày nhíu chặt, “Đi mua chút bánh thôi sao lâu như vậy còn chưa trở lại? Lưu Tô nàng có dặn rõ ràng không?”

Lưu Tô che miệng cười duyên, “Một ở nam thành một ở bắc thành, ít nhiều cũng mất một canh giờ chứ? Ta biết chàng thương hắn, cũng không cần nóng vội, ta bảo đảm lát nữa Mặc Sinh bảo bối của chàng tỉnh, nhất định được ăn ngay,” Nàng nghiêng người dựa vào khung cửa sổ, vạt áo đuôi tóc phất phơ, nửa bên mặt ánh lên thủy sắc trong suốt, “Chỉ là không biết một phen khổ tâm chàng dành cho hắn, hắn có cảm nhận được hay không…”

Lý Kính nựng nựng vành tai lộ bên ngoài của tiểu hồ, cười đến vân đạm phong khinh: “Lưu Tô, ta không để tâm.”

Chuyện trước kia như một cơn ác mộng.

Hôm nay có thể bình an bên nhau, hắn thực sự vạn phần mãn nguyện.

Rõ ràng không thể cầu. Rõ ràng cầu không được.

Nhưng hắn đã cầu được, còn đòi hỏi thế nào nữa.

Ông trời đối đãi Lý Kính hắn như vậy đã là không tệ.

Kỳ thực hôm ấy đến tột cùng xảy ra chuyện gì, Lý Kính cũng không rõ lắm. Chờ hắn tỉnh táo lại, quá trình lấy đan hủy đan tựa hồ đã tiến hành hoàn tất.

Hắn ngơ ngác nhìn con bạch hồ phủ phục dưới đất đang nhe nanh trợn mắt với mình, liền hiểu ngay từ nay về sau trên đời này không còn một Mặc Sinh biết khóc biết cười nữa, mà thêm một con hồ ly chân chính.

Dã tính khó thuần, mất luôn ký ức.

Lý Kính cõi lòng quặn thắt, Thượng Ỷ đã đi tự bao giờ, hắn căn bản không rảnh bận tâm. Hắn chỉ biết ôm lấy bạch hồ, ôm thật chặt thật chặt, mặc cho nanh vuốt sắc nhọn cào cấu mình đến máu chảy đầm đìa.

… Chàng có từng hối hận…

… Lưu Tô, ta thật lòng yêu hắn, huống chi nỗi khổ hắn phải chịu hôm nay đều do ta mà ra…

… Lưu Tô, nàng không hiểu, nếu lại mất đi hắn, ta cũng không thể sống một mình…

Dù sao hắn vẫn còn sống.

Còn hảo hảo sống bên cạnh ta. Như vậy, cũng đủ rồi.



Hôm ấy trước khi về nhà, Lý Kính chính tay an táng Thiện Hỉ. Hắn đứng lặng trước mộ phần nhìn thật lâu, tước một tấm bia gỗ khắc lên hai chữ, Hỉ nhi. Đây vốn là cái tên năm đó Thiện Hỉ hầu hạ hắn, hắn đã gọi như thế. Hỉ nhi.

Đỏ mặt đáp lại, quay đầu trộm cười.

Nhưng ngờ đâu, tình đầu chưa khai, đã vội tan vỡ.

Hỉ nhi, Lý Kính phụ ngươi, kiếp này vô pháp vãn hồi, kiếp sau ta còn muốn cùng một người khác tái tục tiền duyên… Thứ ngươi cần, ta chắc chắn không thể cho được… Chỉ mong ngươi xuống mồ yên nghỉ, kiếp sau tìm một người biết yêu thương ngươi, cho ngươi hạnh phúc cả đời…



Dọc đường đi, Lý Kính tuy không nỡ xích Mặc Sinh, nhưng lại không cách nào khống chế hắn chạy lung tung, thực sự rất hao tổn tâm trí. May mà lúc gần đến nhà, vừa vặn gặp được một nhóm nhân mã đang tìm kiếm Lý Kính. Đúng như Thiện Hỉ nói, hồ hương yên tĩnh vài ngày, thế gian đã thiên biến vạn biến.

Phụ thân mình quả nhiên đã liên hợp cựu binh, nhất cử lật lại bản án.

Thân phận của hắn vẫn là Thành Nam vương thế tử tôn quý.

Chỉ ít ngày, Lý Kính thuận thuận lợi lợi trở về nhà cũ.

Đoàn tụ thiên luân, tự nhiên không thể thiếu một phen thổn thức cùng cha mẹ. Khi được hỏi đến những gì đã gặp phải, Lý Kính dùng cái cớ đã sớm chuẩn bị sẵn bâng quơ nói cho qua, rằng hắn cũng không biết chuyện gì xảy ra, bị nhốt trong lao có người đánh hôn mê mang đi, ở núi ngây người mấy ngày tìm đường trốn thoát, do hoảng sợ quá mức, nên không nhớ rõ gì cả. Mọi người thấy hắn chỉ mới hơn một tháng đã gầy đi không ít, cũng nghĩ hắn chịu nhiều khổ cực, không truy hỏi khúc chiết trong đó nữa, chỉ khuyên hắn tĩnh dưỡng thân thể, không cho người ngoài tùy tiện quấy rầy.

Lý Kính vui vẻ tiêu dao. Hắn tử tế xử lý mọi việc liên quan đến tiểu bạch hồ, tuyệt không mượn tay người khác. Mỗi ngày cùng ăn cùng ngủ, cùng thức cùng chơi, còn thay đổi cả sở thích của mình, trừ phi thật cần thiết, hầu như chỗ nào cũng không chịu đi.

Ung dung chung sống với bạch hồ, cứ cách dăm ba ngày, hoặc mang đi dã ngoại một vòng, hoặc đến biệt viện nghỉ tạm.

Khiến cả nhà trên dưới đều lấy làm lạ.

Phu phụ Thành Nam vương mới đầu còn tưởng yêu ma mê hoặc tâm thần, âm thầm tìm đạo sĩ làm phép trừ tà, kết luận chỉ là một con hồ ly bình thường. Từ đó mới yên tâm, đoán chừng là thuận tiện nhặt được trong rừng, có người mê chó mê mèo mê chim mê dế, nhi tử nhà họ chẳng qua chỉ mê hồ ly, chung quy đỡ hơn mê đám hồ ly tinh ở chốn yên hoa thanh lâu. Vì vậy cũng mặc hắn, đợi đến khi không còn mới mẻ, sẽ tự động vứt bỏ thôi.

Bế quan suốt hai tháng, bằng hữu tửu sắc ba lần bốn lượt tìm tới cửa đòi tẩy trần cho Lý Kính, hắn luôn khước từ nói mình không khỏe, bất đắc dĩ nhiệt tình khó cự, miễn cưỡng đi một lần. Rượu uống chưa đủ, thủy chung lo lắng tiểu hồ, nửa đường cáo bệnh rời tiệc. Vừa mới bước vào cửa, chỉ thấy tiểu hồ như thưòng lệ lon ton phốc tới trước mặt, nhưng ngay khoảnh khắc chuẩn bị nhào vào lòng mình, lại ngang ngạnh thoái lui mấy bước, mắt bắn hung quang, còn không ngừng gầm gừ hướng mình. Lý Kính trợn mắt há mồm chẳng hiểu ra sao, hắn tiến tới vài bước, cười thật hòa ái, tiểu hồ vẫn tiếp tục lùi về phía sau, cuối cùng dứt khoát lẩn dưới gầm giường, gọi thế nào cũng không chịu ra. Thậm chí Lý Kính lấy món ăn nó thích nhất dụ dỗ cũng vô hiệu.

Lý Kính bó tay, chỉ biết ngồi đờ ra đó. Cũng may có thị nữ bên cạnh nhắc nhở một câu, thiếu gia, liệu là do y phục của người bám mùi phấn son, nên tiểu hồ không thích? Lý Kính mới bừng tỉnh đại ngộ, cuống quýt tắm rửa sạch sẽ. Quả nhiên, còn chưa ngồi vững, tiểu hồ đã nhảy lên đùi mình, cắn cắn ngón cái của mình, khoanh bốn chân lại, ngủ.

Lý Kính vì vậy ngồi cười ngố với không khí, Mặc Sinh ơi Mặc Sinh, ngay cả khi không thể tương thông tâm ý, ngươi quả nhiên vẫn có tình với ta.

Sau đó hắn không bao giờ tới những nơi hoa hồng liễu lục kia nữa.

Cuộc sống trở nên giản giản đơn đơn. Lý Kính ngoại trừ ăn uống đại tiện, phát hiện sở thích thường ngày của tiểu hồ biến thành trò chơi mới mẻ nhưng vĩnh viễn không gây nhàm chán của hắn.

Tỷ như, tiểu hồ thích được hắn chải vuốt lông mao, thích bánh mứt của Diên Thọ trai, thích trà Vũ Tiền Long Tĩnh, thích ngậm ngón tay của hắn khi ngủ. Thế nhưng tiểu hồ ghét tắm, ghét hoa quả rau dưa, ghét rượu, ghét trên người hắn nhiễm bất cứ vị đạo nào của người khác.

Lý Kính bỏ rượu, cẩn cẩn dực dực không phạm vào kiêng kỵ của tiểu hồ. Song song đó, hắn cũng học được cách lợi dụng mấy món điểm tâm ngọt thơm ngào ngạt dụ dỗ tiểu hồ tắm rửa hoặc ăn chút rau dưa trái cây. Hắn thường ngắm nó chơi đùa, chỉ cảm thấy hốc mắt cay cay, không tự chủ được một lần nữa thiết tưởng, nếu như hôm nay trước mặt mình là Mặc Sinh, thì hạnh phúc biết mấy.



“Lưu Tô, nàng biết không? Chỉ có ở chỗ nàng, hắn mới không chán ghét. Nói không chừng, hắn thích bạc hà?”

“Vậy sao? Gần đây đích thực dùng cam thảo phối với bạc hà của Tử Đường hiên chế ra chút hương liệu.” Lưu Tô nhìn Lý Kính, cười nhạt nói: “Chàng lại muốn xin xỏ có đúng không?”

Lý Kính ha hả nói: “Quả nhiên người hiểu ta vẫn là Lưu Tô.”

Đang nói, trong lòng đột nhiên có động tĩnh, hóa ra là tiểu hồ vươn vai chui ra khỏi tấm chăn. Nó liếm liếm mõm, hai mắt vẫn chưa mở hoàn toàn, mềm mại dựa trước ngực Lý Kính, nhỏ giọng ô yết. Lý Kính vội cầm lấy chung trà đưa đến bên miệng, cho nó giải khát.

Lưu Tô nhịn không được “phụt” một tiếng, suýt nữa phun trà, “Chàng… chàng… chàng…” Ngón tay run run chỉ. Lắc đầu. Thở dài.

Thê nô!

Không gì hơn thế này.